Chap 4: Sự khác biệt giữa vết bầm và dấu răng cún (Tiếp)
Một cây chùi nhà với “cơ thể” thanh mảnh, gọn nhẹ, cao ngất đập vào mắt cô, trong phút chốc khiến cô xúc động nhìn nó trìu mếm, đầu vô thức gật gật liên tục.
Mắt Linh Đan lóe sáng, chỉ trong năm giây, cô đã chộp lấy cây chùi nhà, “âu yếm” nó một lúc mới “lợi dụng”.
Chọt chọt cán cây chùi nhà vào người Thiếu Ngôn vài cái thăm dò động tĩnh và chỉ khi thấy được bong bóng từ người hắn nổi lên mặt nước vỡ lốp bốp hết sức vui, Linh Đan lúc này mới thực sự tin rằng hắn đã uống no nước. Vì thế, cô không cần ngại khều hắn vào, lôi lên bờ.
Thiếu Ngôn nằm im với tấm thân sũng nước, đôi mắt hẹp dài nhíu chặt, rèm mi ngả bóng trên nền da trắng càng thêm đậm nét. Những giọt nước mỏng chạy dài từ đỉnh trán, sống mũi, lướt lên làn da mịn đến mụn cũng chẳng có rồi vỡ òa xuống đất.
Vận dụng tất cả những gì đã học qua và xem qua trên phim ảnh, Linh Đan không ngần ngại đưa tay đặt lên bụng Thiếu Ngôn, vừa ấn xuống vừa liên tục di chuyển xoa nắn. Bề ngoài trông có vẻ như đang cứu người, nhưng thực chất Linh Đan đang tận dụng thời cơ, háo sắc sờ tay đếm cơ múi.
Một... Hai... Ba… Bốn... Năm...
- Sao có mỗi năm nhỉ? Không phải mình đếm nhầm chứ? Có năm múi thì phải lòi thêm một cái nữa mới đúng! - Linh Đan lẩm bẩm với chính mình, tự hỏi bản thân liệu khả năng đếm có chính xác? Cuối cùng cô quyết định thử phanh áo “nạn nhân” lên để “chiêm ngưỡng” và “kiểm kê quân số” cho rõ ràng.
Quả là háo sắc!
Tuy nhiên, khi bàn tay Linh Đan run run chạm vào mép áo của Thiếu Ngôn, lương tâm cô bỗng trỗi dậy. Cô nhận ra...
"Chết tiệt! Không phải mình đang cứu người sao? Lỡ cứu không kịp hắn lên bàn thờ thì mình cũng quét mông trong nhà tù, không được! Trả thù kiểu này không lợi!" - Nghĩ vậy, Linh Đan “cải tà quy chính”, tình nguyện dâng nụ hôn đầu đời của mình để “cứu người”
Dời mắt đến đôi môi mềm của kẻ đang nằm rũ trên sàn nhà, Linh Đan hèn hạ nuốt calo ừng ực, hai tay vô chủ ý bẻ kêu răng rắc như sắp ra trận.
- Cải thảo, dưa chuột, quýt cam, bưởi, chanh, ổi,… nhà ta đã bị ngươi thấy hết. Ngươi phải đánh đổi một thứ gì đó để đền bù!
Tuyên thệ một lí do hợp lý để bao biện trước, Linh Đan chu môi chầm chậm cúi đầu xuống. Tất nhiên, hôn mà trợn mắt thì không có lạc thú, nhưng nhắm mắt thì dễ hôn nhầm chỗ, thế nên, Linh Đan nhắm mắt he hé, trong đôi đồng tử bị thu hẹp chỉ phảng phất độc nhất hình ảnh đôi môi khiêu gợi của đối phương.
Thình thịch! Thình thịch! Tim Linh Đan bắt đầu có thiên hướng đập loạn. Cô thực sự rất tò mò muốn biết đôi môi kia có vị ngọt như phim Hàn hay truyện tranh thường nói hay không...
Ngay khoảnh khắc môi kề môi chỉ còn vài milimét và tiếng trống ăn mừng thắng lợi trong lòng Linh Đan vừa vang lên thì...
“Phụt”
Kẻ dường như sắp ngồi ngắm gà khỏa thân với ông bà, đột ngột phun thẳng một đống hỗn hợp calo và nước lẫn vi khuẩn vào mặt Linh Đan, sau đó khổ cực ho lấy ho để. Mắt hắn từ từ mở ra, môi khẽ nhếch lên đầy khinh thường nói:
- Nụ hôn đầu tiên, phải dành cho người tôi yêu!
Linh Đan thộn mặt nhìn Thiếu Ngôn, phút chốc cảm thấy lời nói của đối phương rất chói tai, lại như châm chích vào tự ái của mình. Giận giữ, phẫn nộ cùng xấu hổ khiến cô không thể kìm được bản thân mà vung tay, hết lực đấm thẳng vào mắt phải của Thiếu Ngôn một phát, khiến hắn vừa lấy được chút oxi đã lăn ra bất tỉnh lần nữa.
Không hề cảm thấy áy náy, Linh Đan đứng dậy, hai mắt hằn rõ tơ máu đỏ trừng trừng nhìn Thiếu Ngôn rồi nhẹ nhàng phủi tay, quay mông bỏ đi.
Bên ngoài, Ngọc Linh và Hải Liên đang đứng bên ngoài hóng hớt, âm thầm làm một vụ cá cược với xem ai là người ra trước. Bọn chúng đang còn sôi nổi suy diễm cùng nụ cười gian xảo đầy mặt thì cánh cửa bật mở, dọa cả hai làm việc xấu suýt đứng cả tim.
Bóng hình thanh mảnh của Linh Đan vừa xuất hiện trong tầm mắt, Hải Liên liền hào hứng yeah một phát vì chuẩn xác của mình. Nhưng, nó còn chưa đốt nhà ăn mừng đã bị Ngọc Linh tóm lại thầm thầm thì thì:
- Tại sao không thấy Thiếu Ngôn đẹp trai của ta ra nhỉ?
Hải Liên nhún vai lắc đầu, quan tâm làm gì chứ:
- Đại ca, Thiếu Ngôn là người của Đan dược nhà chúng ta, mi không thể chấm hắn được... - Hải Liên trợn mắt cảnh cáo, bỗng nghĩ gì đó, cô nàng liền túm lấy vành tai Ngọc Linh, banh nó ra, thủ thỉ - Có khi nào đang bận… mặc đồ không? Quần con trai có dây kéo, lỡ nó bị...thì sao? Hoặc là, nút áo người ta nhiều hơn nút áo của Linh Đan, đương nhiên là chậm hơn...
Sau câu nói ấy Hải Liên, Ngọc Linh liền sáng mắt nhìn nó khen ngợi:
- Mi rất có tố chất biến thái nhé! Sao giờ ta mới biết nhỉ? Cơ mà Thiếu Ngôn không phải mặc áo phong sao? Tuột dễ hơn mà...
- Ầy, ai nói, áo sơ mi có nút giật một phát là bung ra liền, còn áo phong phải tốn thời gian cởi nữa chứ! - Tự tin với đống kinh nghiệm đầy mình, Hải Liên tích cực phản bác.
- Khoan đã, rốt cuộc chủ đề chúng ta đang nói là gì đây? Lạc đề rồi - Có vẻ là người tỉnh táo nhất, Ngọc Linh vỗ má Hải Liên một cái, cao giọng nhắc nhở.
Đúng vậy...lạc đề rồi.
Hải Liên xụ mặt xoa xoa vùng má bị đả thương, âm thầm quở mắng Ngọc Linh không biết thương hương tiếc ngọc:
- Thế thì tại sao cậu ta vẫn chưa ra? Chẳng nhẽ cũng nhảy ván tự kỉ rồi?
- Không biết, vào xem tình hình! Đoán già đoán non làm gì! - Bực bội hé mắt nhìn vào trong mà vẫn chẳng thấy bóng dáng mình muốn, Ngọc Linh cộc cằn nói rồi quay đầu nhìn Hải Liên - Mi vào thử đi, ta ở đây yểm trợ.
- Nói nghe hay nhở, mi cao siêu hơn ta thì vào trước đi chớ!
- Bởi vì ta cao siêu nên mới phải để mi đi, người quân tử như Thiếu Ngôn sẽ thương hương tiếc ngọc mấy đứa yếu đuối như mi! - Ngọc Linh nói, giọng điệu rất có lí lẽ.
Cau mày hoài nghi một chút, Hải Liên bấm bụng bước vào trong rồi tức tốc chạy ra ngoài, mặt mũi trắng bạch.
Không nói không rằng, Hải Liên nhanh chóng nắm lấy tay Ngọc Linh kéo vào trong. Cảnh tượng Thiếu Ngôn nằm bất động trên nền đá khiến Ngọc Linh cũng đờ người.
- Không phải mệt quá chứ? - Ngọc Linh khều khều tay Hải Liên.
Hải Liên nguýt một cái khinh bỉ rồi miểng cưỡng cùng Ngọc Linh Nói rồi Ngải Ni chạy đi gọi người đưa Thiếu Ngôn về phòng y tế.
Kế hoạch này chẳng nằm trong ý muốn của hai cô bạn chút nào. Linh Đan chết tiệt đúng là biết cách phá vỡ niềm vui thú của người khác
………………….
Trở lại với thực tại....
Tiết một bắt đầu trong tiếng trống trường vang rền “cứu rỗi” các quần thần trong lớp cũng như dân chúng trong thân phận người qua đường A, B, C, D...thoát khỏi tình trạng chết não.
Tuy nói mười nghìn đồng quá rẻ cho một kẻ được “thị trường” ưa chuộng như Thiếu Ngôn, nhưng không ai khinh cái tờ vàng vàng có giá đó cả, vì với bộ óc suy bụng ta ra bụng người, đám “quần chúng” nghi ngờ tờ mười nghìn ấy có điều gì đó bí mật nằm sâu bên trong cần những thiên tài như “suy luận” giải đáp.
Do đó, hàng loạt vụ âm thầm cướp giật, lấy thịt đè người của quần thể giống đực liên tiếp xảy ra với mục tiêu chính là Thiếu Ngôn - chủ nhân của tờ mười nghìn kì bí nhưng cuối cùng đều thất bại, không những thế còn bị cái liếc ghê rợn của chính chủ làm cả da gà da vịt rơi rụng, cái lạnh rùng mình liên tiếp tấp vào da thịt.
Song song với tình trạng náo loạn của phe đầu đinh, bên phía người gây chuyện hoàn toàn làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, so với đôla còn lạnh hơn nhiều.
- Mi nghĩ xem hắn ta đang nghĩ gì? - Ngọc Linh hất mặt về phía Thiếu Ngôn rồi nhìn Linh Đan hỏi.
Linh Đan bần thần ngồi ngẫm nghĩ, mọi thứ thật rối rắm đối với cô. Ngọc Linh định nói thêm gì đó nhưng thấy cô vào lớp lại im lặng.
Nếu đánh giá con người qua vẻ bề ngoài thì rất khó để hình dung tâm trạng bên trong, như Linh Đan chẳng hạn, mặc dù cô không nói gì nhưng nội tâm lại dậy sóng, có hoang mang, có le lói vui mừng và có cả thẹn thùng.
Ném hồn lên tận chính tầng mây, Linh Đan ngây ngô hoàn toàn không biết rằng Ngọc Linh ngồi cạnh đang bị cô giáo gọi trả bài và đang trong tình trạng “gửi thư cứu viện”.
- Đan dược chết tiệt, nói cho ta câu trả lời! - Ngọc Linh dùng tiếng bụng cô gắng “đưa thông tin”, tay liên tục khều vào người Linh Đan. Nhưng hiển nhiên, không có ai đáp trả lại lời của cô.
- Này, nghĩ hộ ta đi chứ! - Căm phẫn đạp chân Linh Đan một cái, Ngọc Linh réo lên, mắt không ngừng quét đến gương mặt bất nhẫn của cô giáo chủ nhiệm.
Cơn đau đột ngột dấy lên từ bàn chân, ập vào mọi xúc cảm của Linh Đan, kéo cô trở về thực tại.
Theo phản xạ, Linh Đan lập tức đứng bật dậy, khó chịu hét như lợn bị chọc tiết:
- Ai mà biết hắn ta nghĩ cái gì chứ?
Lời Linh Đan vừa nói xong, rất có hữu ích cứu nạn cho Ngọc Linh lợi dụng tình thế hỗn loạn mà hỏi bài. Dân tình không hẹn mà đồng loạt đưa mắt nhìn vị lớp trưởng đáng kính, âm thầm rỉ tai nhau những lời xì xào cùng nghi hoặc.
Linh Đan sững người, gương mặt phóng đại của cô giáo chủ nhiệm đập ngay vào mắt khiến tim cô suýt nữa rớt ra ngoài.
- Linh Đan, cô thì biết em đang nghĩ gì. Đúng, em “tiêu rồi!” đấy!
Thế là, một lớp trưởng luôn kiêu ngạo với thành tích con ngoan trò giỏi cháu ngoan Bác Hồ lần đầu tiên bị đuổi ra khỏi lớp học vì tội mất trật tự.
Linh Đan thật sự không cam lòng, nhưng chẳng thể làm được gì. Nếu cô hóng hớt bào chữa, thể nào cũng bị tra xét nhân vật “hắn” ở đây là ai cho xem.
Đương lúc Linh Đan đang thở dài than oán cho số phận nghiệt ngã, người dựa vào tường để bớt “gánh nặng” cho chân thì một quyển truyện từ cửa sổ bỗng rơi xuống bên cạnh. Cô nhíu mày, mang theo khó hiểu ngẩng đầu nhìn Thiếu Ngôn đã gục đầu ngủ từ bao giờ. Trong phút chốc, những hoang tưởng ảo mộng lại xuất hiện, khiến cô không tự chủ được đỏ mặt.
Với tay cầm lấy cuốn truyện, Linh Đan dở từng trang, tuy không phải thể loại tình cảm nhưng dùng để đốt thời gian cũng là một ý kiến hay.
Bên cạnh cửa, Thiếu Ngôn bỗng nâng cao rèm mi, hé lộ đôi ngươi đen gian trá. Hắn lười biếng ngồi dậy, đưa tay lên cao.
Cô chủ nhiệm thấy hắn giơ tay phát biểu thì thoáng kinh ngạc, không thèm suy nghĩ đến việc mình chưa hề đặt câu hỏi liền gọi hắn dậy, dịu dàng nhẹ giọng:
- Thiếu Ngôn, sao thế?
- Em thấy lớp trưởng không nghiêm túc! - Thiếu Ngôn lãnh đạm nói, độ lớn vừa đủ chỉ cho những người ở trong lớp mới nghe thấy rồi thuận tay chỉ ra ngoài cửa.
Cô chủ nhiệm khẽ nhíu mày rồi bước ra ngoài xem xét, lập tức được nhìn thấy nụ cười nham nhở không phát ra tiếng của Linh Đan, tức giận gằn giọng:
- Viên.Linh.Đan!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro