Chương 6: Tôi cùng tên vô duyên đến bệnh viện
"Ngày hôm qua em mơ mình đang phải thi môn ngữ văn và bùm một cái em bị kéo ra sân trường để thực hiện một nhiệm vụ bí mật. May là em đã kịp tỉnh lại trước khi giờ văn kết thúc. Thật tuyệt vì kỳ nghỉ hè vẫn còn!"
"Nhưng chúng ta vẫn phải kiểm tra không chỉ môn văn mà là tất cả các môn khi bước vào năm học mới." Tôi không chút lưu tình dội một gáo nước lạnh vào Yến.
"Hình như em quên mất cách cầm bút rồi. Chắc về nhà em phải học lại cách viết mất." Con bé ủ rũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã dần xẩm tối. "Mà chị Hạ này, chị có nhớ nhà không? Tự dưng em thấy nhớ quá."
"Nhớ chứ sao không."
Tôi cùng em gái ở quê cũng đã hơn hai tuần rồi. Dù ban đầu vui thì vui thật đấy nhưng dần dà chúng tôi vẫn thích ở trong căn phòng được trang trí hoa hòe hoa sói của nhà mình hơn. Mà cũng nhờ có Long làm bạn, tôi và Yến mới không cảm thấy cô đơn khi ở đây. Nhưng hai chúng tôi cũng sắp phải về thành phố rồi. Tất nhiên tôi vẫn giữ liên lạc với Long, chỉ là không biết bọn tôi còn thân nhau như trước không.
"Này."
Ầu, nhắc đến tào tháo, tào tháo liền đến kìa. Vừa rồi tôi còn thấy có chút buồn khi xa tên hàng xóm tạm thời này, vậy mà nhìn thấy vẻ mặt thiếu đánh của cậu ta, cảm xúc ấy lại biến mất tăm.
Sau sự việc hôm đó, Long thường đến nhà chúng tôi hơn, tất nhiên chỉ những lúc thím tôi không có nhà rồi. Ông bà tôi không khó chịu với Long, thậm chí nhiều lúc, bà còn nhờ Long giúp mình sửa sang lại khu vườn nhỏ của bà. Ai bảo hai đứa cháu gái của bà vô dụng quá nên mới phải nhờ đến cậu thanh niên cao lớn như tên kia.
Qua lời kể của Long, tôi cũng biết được việc mẹ của cậu ấy bị túm lên đồn. Sau khi được thả ra, bà ta đã cùng tình nhân của mình bỏ đi đâu đó. Tôi biết điều này không tốt nhưng tôi chợt cảm thấy vui vui khi mẹ của Long không có ở nhà. Như vậy, cậu ấy sẽ không bị ai đánh nữa.
"Đi mua gia vị hả? Tí cho xin ít nhé." Như một thói quen, mỗi lần gặp chúng tôi từ tiệm tạp hóa về, tên hàng xóm không biết xấu hổ nào đó lại muốn xin một thứ gì đó của chúng tôi.
"Hay quá nhỉ. Cậu tự đi mà mua lấy." Và cũng như một thói quen, người đốp chát lại Long đầu tiên vẫn luôn là Yến.
"Gọi là anh. Nhỏ tuổi hơn mà chẳng biết kính trên nhường dưới gì hết." Sau đó cậu ta lại quay sang tôi. "Hạ cũng phải gọi tôi là anh đấy."
Ha. Muốn đánh cậu ta ghê.
Long bắt đầu bắt hai chúng tôi gọi cậu ta là anh từ ngày hôm qua, khi tôi phát hiện tên này lớn hơn mình một tuổi và lớn hơn Yến hai tuổi. Tất nhiên Yến và tôi không chịu rồi. Sao hai chúng tôi có thể gọi cái tên đáng ghét này là anh được cơ chứ. Chưa kể gọi "cậu - tôi" quen rồi đột nhiên chuyển sang "anh - em" cứ sao sao á.
"Không muốn gọi thật sao?" Thấy mặt tôi cứ đần ra vì theo đuổi nhưng suy nghĩ của riêng mình, Long chợt chống tay lên ghi đông, nhìn tôi rồi mỉm cười. "Gọi anh rồi anh cho hai đứa kẹo mút."
"Cậu cứ mơ tiếp đi." Tôi hừ lạnh, kéo tay Yến bỏ đi.
Nhưng mới đi được vài bước, tôi chợt thấy tên kia ôm tay la oai oái vì đau. Tôi biết ngay cái tên Long này lại giở trò cũ muốn nhắc đến cái lần hắn vì bảo vệ tôi mà bị thương đây mà. Ban đầu tôi còn bị lừa chứ bây giờ thì đừng có mơ. Tuy nhiên, tôi cùng em gái càng đi xa, tiếng kêu như lợn chọc tiết của Long lại càng to hơn.
Đến chịu với tên này.
"Em đập ngất hắn nhé."
Yến nghiến răng nghiến lợi cầm lấy một cục đá ven đường, toan bước về phía tên kia nhưng bị tôi giữ chặt. Quả nhiên cứ gặp Long là dòng máu bạo lực trong ai cũng thức giấc mà. Tôi run rẩy cướp lấy cục đá từ tay em gái, ném ra xa một chút rồi mới quay lại phía Long.
"Cậu muốn lấy gia vị không?"
"Muốn!" Gương mặt còn đang giãy giụa đau đớn chợt thay đổi trong chớp mắt. Cậu ta không đi diễn kịch đúng là phí mà. Có khi tôi còn được phỏng vấn vì là bạn thuở nhỏ của nghệ sĩ hài nổi tiếng cũng nên.
"Chị! Sao chị lại tiếp tay cho giặc như thế?" Yến phụng phịu dậm chân vài cái.
Được rồi, tôi thừa nhận, tôi vẫn còn áy náy vì vụ việc lần trước. Tên đáng ghét Long thắng rồi đó.
Trong lúc Long cùng Yến cùng nhau trừng mắt phân chia số bột canh chấm hoa quả sao cho chuẩn nhất, tầm mắt của tôi lại va phải một thứ hình vuông màu hồng được đặt trong giỏ xe của Long đang nằm giữa đống chai lọ ngổn ngang. Không kìm được tò mò, tôi cầm thứ kia lên. Đây là một phong bì được làm bằng tay với mặt trên viết tên người gửi là một cô gái. Vì sao tôi biết là một cô gái ư? Chẳng lẽ có thằng con trai nào trong tên có chữ "thị"?
Như mà khoan đã, phong bì màu hồng, tên người gửi là con gái còn tên người nhận là Long...
Đây không phải thư tình thì là gì!
Má ơi, cậu ta cũng được nhận thư tình á?
Dường như Long cũng phát hiện ra vẻ mặt bất thường của tôi, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi rồi nhìn phong thư trên tay tôi. Sau đó Long liền nở một nụ cười đầy đắc ý:
"Thư tình của tôi đấy."
"Há?" Yến cũng kinh ngạc không kém tôi. Con bé nhét túi gia vị cho Long sau đó chạy về phía tôi cùng phong thư. "Cho em xem với. Không phải tên kia tự viết rồi gửi cho mình chứ?"
"Tôi đâu có khùng đến vậy." Long bĩu môi. "Người gửi là con gái chủ tiệm tạp hóa."
Giờ thì tôi hiểu vì sao tên này suốt ngày xin đồ của chúng tôi mà không chạy ra tạp hóa mua rồi. Nhưng cần thận nghĩ lại, tôi cũng gặp con gái của chủ tiệm mấy lần. Chị ấy vừa xinh xắn lại vừa dịu dàng, có hôm còn cho chúng tôi mấy cái bánh do chính tay chị ấy nướng nữa cơ. Vậy sao người tốt như chị ấy lại viết thư tình cho cái tên kia cơ chứ?
Tôi chăm chú nhìn Long một lượt từ trên xuống dưới. Hắn cũng rất phối hợp mà tạo dáng cho tôi ngắm nhìn. Được rồi, tôi thừa nhận cậu ta cũng đẹp trai, so với đám con trai tôi chơi cùng là nổi bật nhất. Nhưng cái đẹp sao đánh chết được cái nết cơ chứ. Tính cách của tên này xấu thì thôi rồi.
"Thấy được vẻ đẹp nam tính của tôi chưa, cô gái." Thấy tôi cứ nhìn mình mãi, Long càng tự tin mà ưỡn ngực.
"Cậu bớt khùng đi." Tôi vừa cười vừa vươn tay đánh cậu ta một cái.
"Ê ê, vậy cậu đáp lại chị ấy chưa? Để trong giỏ xe như vậy hẳn là muốn đồng ý rồi." Yến ghé vào người tôi bày ra vẻ mặt khóc nức nở. "Khổ thân cô gái đó."
"Không, từ chối rồi." Long nhún vai. "Từ lúc chị ta đưa cái này thì tôi từ chối luôn rồi. Tiếc tờ giấy nên đem về để bán cùng đống báo cũ thôi."
"Keo kiệt gớm."
"Mà cậu từ chối luôn mà không suy nghĩ gì à? Lần đầu được con gái tỏ tình cũng phải đắn đo một chút chứ, cái tên này." Dù không thích ai bao giờ nhưng bị người mình thích từ chối thẳng thừng như vậy, hẳn chị gái đó cũng buồn lắm. Vậy mà tên kia còn có ý định đem thư tình của người ta đi bán giấy vụn.
"Suy nghĩ làm gì. Được tỏ tình nhiều quá quen rồi."
Cái tên này thật là...
Tôi muốn mắng Long mấy cậu, nhưng chúng tôi đã về đến nhà và bà tôi đang chạy ra với vẻ mặt hớt hải.
"Hạ, Yến! Cu Bo... cu Bo..."
Thấy bà sợ hãi như vậy, hai chúng tôi cũng dần trở nên hốt hoảng theo. Tôi vội vàng vọt vào trong nhà, thấy cu Bo nằm trên giường với một bãi nôn bên cạnh. Thằng bé ôm bụng không ngừng kêu đau, dọa tôi sợ xanh mặt. Tôi ôm thằng bé ra ngoài. Bà đã hoảng đến nỗi chỉ biết nắm chặt tay của em gái tôi không ngừng run rẩy.
"Chúng ta phải đưa cu Bo đi bệnh viện. Yến, em qua nhà hàng xóm xem có chú có nhà không để nhờ chú đưa cu Bo đi."
Thím chắc không về kịp rồi, giờ tôi chỉ có thể hi vọng nhà hàng xóm đã đi làm về thôi.
"Bà qua rồi. Có xe nhưng chú đi lên huyện từ sáng rồi. Phải làm sao đây... Mấy đứa, phải làm sao đây..."
Tôi... tôi cũng không biết phải làm sao nữa. Giờ đầu óc tôi cũng loạn không kém. Tôi cũng là một đứa trẻ, làm sao tôi có thể nghĩ ra được hướng giải quyết nào tốt cơ chứ.
Tôi và Yến lại chạy sang nhà khác. Nhưng có vẻ hôm nay ông trời không giúp chúng tôi, nhà hàng xóm đều vắng tanh. Có người ở nhà cũng chỉ là đám trẻ con giống như bọn tôi. Ngay lúc tôi muốn tiếp tục đi sang nhà khác hỏi thử, Long chợt vươn tay kéo tôi lại.
"Lấy mũ đi. Tôi chở cậu đi bệnh viện."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro