Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

teaser AI HAN VO NGAN

ÁI HẬN VÔ NGÂN của Tuyết Linh Chi

Posted by Alex on Apr 17, 2012 in LUẬN, TRUYỆN | 0 comments

Thế kỷ 16, có chàng thiếu niên yêu nghề thuốc, sống ở một xứ mà bản tuyên ngôn độc lập cũ của nước ta từng gọi bằng cái tên trìu mến là Ngô. Vào thời đại mà ngay châu Âu văn minh còn hạn chế giải phẫu, thì chàng thiếu niên lại được tạo điều kiện thoải mái bươi vầy thân thể con người, nhặt ra những bộ phận có ích đem ngâm rượu, còn lại táng ở cái hố sau nhà. Nhờ thứ phân bón đặc biệt này mà cây cối ở đây tốt tươi đặc biệt.

Nơi nương thân và nghiên cứu khoa học của chàng là phủ riêng của một doanh nhân giàu có. Họ quen nhau khi thầy thuốc cứu doanh nhân trong một lần đại nạn gia phá nhân vong.

Từ Bộ Phi Yên, nói cho chính xác là từ Tu la đạo và Hải chi yêu đến giờ, đã mấy năm rồi mới gặp một truyện do phụ nữ viết mà đọc rợn người đến thế, dù rợn theo cách khác. Ái hận vô ngân không dài, in thành sách chắc chỉ dày bằng 2/3 một tập Bộ bộ kinh tâm, nhưng số lần tôi phải kêu “Kinh!”, thì không đếm được.

Đoạn trích 1

Chàng âu yếm ôm nàng đặt lên đùi, ngắm nàng thật gần rồi mỉm cười tán thưởng, “Khá đấy, đã ngần này tuổi mà chưa già chút nào.” Tay chàng luồn ngược vào váy nàng, thọc thẳng lên cao mò mẫm, “Còn trinh chứ?”

Chàng đâm ngón tay vào, nàng giật nảy mình, hoảng loạn nhìn chàng, đau đến mức cứng đơ cả người.

“Còn trinh thật,” Chàng cười khẽ “Là vì bệnh tật ư?”

Nàng nhìn chàng, từ lúc gặp lại nhau đến giờ, nàng đều không biết nên nói gì mới phải.

Chàng lại cười. Nàng bỗng rú lên. Chàng… chọc tiếp một ngón tay, nàng chưa kịp ngăn cản, chàng đã đẩy thêm hai ngón nữa.

Cơn đau theo dòng chất lỏng nóng bỏng chảy ra, nàng không khóc, không la hét, chỉ đờ đẫn nhìn chàng. So với trái tim, chỗ ấy không thể tính là đau…

Chàng rút các ngón tay. Bàn tay nhớp nháp máu. Chàng vẫn cười, chùi biểu tượng của sự trong trắng vào váy nàng, “Có thể lên giường được rồi, quả thực ngươi vẫn còn sạch sẽ.”

Đoạn trích 2

Chàng đưa tay kia túm lấy tay nàng, nói giọng ghê sợ, “Tởm quá! Lần sau trước khi đến gặp ta thì phải rửa sạch tay.”

Nàng không phản ứng, ban nãy nàng vừa cào đất nên kẽ móng giắt đầy những đất đen, mà cũng có định đến gặp chàng đâu.

Chàng nghiệt ngã nhìn nàng, nhận ra điểm đổi thay lớn nhất chính là đôi mắt. Đôi mắt trong trẻo giờ đây thường thấp thoáng ánh cười chế nhạo. Nàng chế nhạo chàng? Chế nhạo chàng ư? Thứ nàng mà xứng à?

“Nhanh lên được không?” Chàng cười tàn nhẫn, xoắn tóc nàng ấn dúi xuống đất, rồi vén áo, tụt quần.

“Liếm đi!” Chàng ghì đầu nàng vào nơi dục vọng còn chưa trỗi dậy.

Nàng choáng người, không bao giờ tưởng tượng nổi tình cảnh này.

Nỗi kinh hoàng của nàng khiến chàng râm ran khoái cảm, “Bắn vào miệng ngươi cho đỡ lãng phí.” Chàng cười ác độc, xoắn mạnh tóc nàng.

Lệ nóng trào ra khỏi mắt.

“Liếm! Mau! Không ta lấy mạng em ngươi!”

Sống, luôn khó hơn chết.

Thứ sức mạnh không thương xót kia xoắn bật chân tóc nàng, đến ngũ quan cũng như bị kéo xệch hết về tay chàng. Thè lưỡi liếm dục vọng của chàng thì chút tự tôn cuối cùng của nàng cũng sẽ mất hết. Thân thể chỉ còn da bọc xương, nếu tự tôn cũng mất thì nàng còn được coi là người nữa không?

Chàng bắt đầu cứng lên, bàn tay nắm tóc càng xoắn mạnh hơn, ghì chặt đầu nàng, khối dục vọng to nóng lèn thẳng vào miệng nàng, xọc tới tận họng.

Ghê tởm chỉ muốn ọe ra, nhưng cũng may… không đau đớn gì.

Nàng đờ đẫn tuân theo, liếm-mút-liếm-mút mãi cho đến khi chàng gầm lên khe khẽ, một luồng dịch thể đượm mùi giống đực bắn thẳng vào cuống họng nàng. Nàng nuốt xuống, được một ít, phần còn lại trào ra cùng sự rút lui của chàng, theo cằm chảy ngoằn ngoèo xuống cổ áo, hệt như con rắn lạnh, khiến nàng phát run.

Bị chàng rảy mạnh, nàng yếu ớt ngã sụm xuống đất.

Chàng mặc lại quần, tiếp tục làm việc.

Tóm tắt nội dung

Chàng nàng được chỉ hôn từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, là người yêu đầu đời của nhau. Năm nàng 14 tuổi, nhà chàng gặp tai biến, nhà nàng ngoảnh mặt làm ngơ. Chàng lén hẹn nàng cùng đi trốn. Đến giờ hẹn, thế chỗ cô gái yểu điệu xinh đẹp là cha nàng và lũ gia đinh cùng hung cực ác. Chúng truy đuổi chàng, phóng hỏa đốt nhà chàng và tàn sát cả gia đình.

Ba năm sau, nàng và em trai ngã xuống hàn đàm, mắc chứng hàn độc, mỗi lúc tái phát là đau đớn co giật đến chết đi sống lại. Muốn chữa khỏi phải uống Cửu Dương huyết mỗi tháng một lần trong vòng một năm. Nhưng không biết ai mới có Cửu Dương huyết.

Hai năm tiếp theo trôi đi, chàng đã 24 tuổi, độc lực kinh doanh lập lại cơ nghiệp và bắt tay vào công cuộc trả thù. Vì một nghiệp chướng của tạo hóa, máu chàng lại là Cửu Dương huyết, chàng đồng ý trích máu mỗi tháng một lần để chữa cho em trai nàng, với điều kiện nàng phải sang nhà chàng.

Từ đấy cuộc đời nàng từ chỗ cơm bưng nước rót thành rót nước bưng cơm. Công việc của nàng là mỗi ngày hai lần lau sạch đường đi trong phủ nhà chàng, cơm nuôi ngày một bữa. Mỗi tháng, trước lúc hàn độc tái phát, chàng sẽ “điều trị” cho nàng bằng phương thức đã mô tả phần nào trong hai đoạn trích trên. Ngoài những lúc gần gũi không kém gì ngược đãi đó, mức độ ngó ngàng của chàng đến nàng chỉ là, đi qua chỗ nàng đang lau đường, thấy tóc nàng thả dài đến xõa ra đất, chàng cố ý xéo lên cho nàng ngã ngửa ra.

Cũng mỗi tháng một lần, nàng tìm đến chàng thiếu niên thầy thuốc trong phủ, lấy thuốc bào chế từ máu doanh nhân để gửi về nhà. Thầy thuốc tưởng mình chỉ yêu giải phẫu cơ thể người và nghiên cứu khoa học thôi, không ngờ dần dần đã yêu nàng, yêu người đàn bà không nên yêu, người đàn bà của thân chủ.

Ái hận vô ngân là một trường hợp hiếm hoi khi mà hai nhân vật nam đều không chiếm được cảm tình của tôi, mặc dù họ xuất hiện rất nhiều và chịu khó suy nghĩ trình bày tâm tư thiết tha dằn vặt cho độc giả biết. Và cũng khá hiếm hoi là tôi bị chú ý đến nữ chính. Nàng mong manh, kiều quý, nhạy cảm, và quá trẻ, nhưng khi bị hắt hủi hành hạ nhục mạ, nàng vẫn sống được, không cố ngoan cường, chỉ đơn giản là tự ám cho mình thành vô tri. Đoạn điển hình là có lần hai lòng bàn tay bị bỏng, nổi bóng nước, nàng bèn bóp cho nó vỡ rồi đi vò vắt giẻ lau để lau đường như thường, nhiều ngày sau, thịt mưng mủ hoại tử đến nơi thì thầy thuốc phát hiện ra, bèn lấy dao nạo phần thịt nhiễm trùng của nàng. Doanh nhân đứng bên chứng kiến toàn bộ quá trình, sởn gai ốc mồ hôi đầm áo. Bản thân nàng cũng cứng người, mồ hôi rỏ tong tong từ đầu ngọn tóc, nhưng không kêu một tiếng, cũng không ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác.

Ái hận vô ngân là một truyện diễm tình hiếm hoi mà máu chảy lênh láng qua các trang sách. Không chỉ là máu của tử vong, mà còn…

Đoạn trích 3

Lắng tai một lúc, Hương Cầm mới nghe rõ Lâm bà bà la lối om sòm, “Uất cô nương tự tử rồi.” Cô hoảng hốt định chạy đi xem thì có luồng gió vụt qua bên người khiến cô loạng choạng suýt ngã, gia đã rảo chân phóng đi trước rồi. Hương Cầm định thần rồi cũng mau chóng đuổi theo.

Căn phòng nhỏ của Uất Lam mở toang cửa, ngoài cửa tụ tập một đống đầy tớ gái hầu đang xì xào bàn tán. Ai nấy chỉ trỏ nhưng đều không dám bước vào. Hương Cầm cau mày, gia đã xông thẳng vào rồi. Có sợ đến đâu thì cũng không thể rủ tay đứng yên được, cô bèn thu hết dũng khí tiến vào, nhìn vết máu trên sàn nhà.

Lần ngược theo hướng máu chảy thì thấy nó rỏ xuống từ chiếc giường hẹp của Uất Lam. Đệm giường rất mỏng, không thấm được nhiều máu như thế nên chảy cả xuống đất.

Gia đang giở chăn lên xem vết thương. Hương Cầm vội tiến tới giúp. Thân thể Uất Lam lạnh ngắt, làn da cũng nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào, nhưng khi gia cởi áo nàng ra, sờ vào mạch máu yếu ớt thì thấy nàng vẫn sống. Hương Cầm thở phào nhẹ nhõm, không sợ hãi nữa.

Trên tay không có vết thương, trên người trên chân đều không có! Vậy máu ở đâu mà chảy ra nhiều thế? Sực nghĩ ra, cô định cởi quần Uất Lam, nhưng liếc Bộ Nguyên Ngạo, lại run rẩy dừng tay.

Bộ Nguyên Ngạo cũng hiểu cô đang nghi ngờ điều gì, thấy cô dừng tay, bèn quát, “Mau xem đi!” Hương Cầm giật mình, vội vàng cởi quần Uất Lam rồi ngỡ ngàng kêu lên, “Gia! Đúng là kinh nguyệt…”

Truyện này đặc sắc về tiểu tiết hơn là đại thể, giống rất nhiều truyện nhưng chẳng giống truyện nào, bút lực đều đặn, và tác giả (Tuyết Linh Chi) cương quyết không chiều lòng độc giả hay phe phái nào hết.

Đây là đoạn băng giới thiệu do độc giả làm. Hoàn toàn thiếu cá tính, cũng bởi 70% nội dung truyện là rất khó tìm minh họa.

? ………… Uất Lam

Chung Hán Lương………… doanh nhân (Bộ Nguyên Ngạo)

?………… thầy thuốc (Mẫn Lan Thao), truyện tả thư sinh thoát tục, hình chọn xôi thịt kinh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: