Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi mở

Dạ bà con, phần truyện mình đăng trên Watt được viết cách đây rất lâu và vì thế có rất nhiều sai sót, từ lỗi chính tả đến lỗi kiến thức. Mình cũng rất muốn đăng bản thảo đã được chỉnh sửa và bổ sung đầy đủ chú thích, trích dẫn cho nó chỉn chu và trông bớt dốt (^^)”, nhưng bị cái mình tiếc mấy phần bình luận của độc giả được gắn kèm vào các câu văn quá, sợ copy paste phần trong sách vào nó mất hết á. Nên lúc các bạn ăn có nhai trúng sạn thì cũng đừng cáu, thông cảm cho tác giả nhen… ít lâu sau NẾU MÌNH CÓ KHẢ NĂNG MƯỚN MỘT NGƯỜI BETA CHUYÊN NGHIỆP, MÌNH NHẤT ĐỊNH SẼ NHỜ BẠN ẤY NGHIÊN CỨU ĐỂ SỬA LÀM SAO MÀ VẪN GIỮ LẠI ĐƯỢC NHỮNG TỔ HỢP BÌNH LUẬN CỦA ĐỘC GIẢ.

Vì cá mập cắn cáp quài VÀ EM ĐỌC MÀN HÌNH hỗ trợ người mù NHÀ MÌNH KHÔNG THÍCH CHƠI VỚI CÁI ANH WATT NÀY nên mình hiếm khi lên được đây để đăng bài lắm, nói chi ĐẾN KIỂM TRA TRẢ LỜI PHẦN BÌNH LUẬN, NÊN VIỆC ĐÓ MÌNH NHỜ EM GÁI MÌNH LÀM GIÚP HẾT. CHÚNG MÌNH XIN PHÉP ĐƯỢC xoá NHỮNG BÌNH LUẬN LIÊN QUAN ĐẾN CHÍNH TRỊ, CHỬI BỚI VăNG TỤC HAY CÓ Ý MỒI CHIẾN, mồi drama MÀ KHÔNG BÁO TRƯỚC NHA Ạ. MÌNH RẤT HOAN NGHÊNH NHỮNG ĐÓNG GÓP, PHÊ BÌNH DÙ ĐẤY CÓ LÀ KHEN HAY CHÊ VÀ TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG động ĐẾN NHỮNG BÌNH LUẬN NHƯ THẾ, MIỄN LỜI LẼ VĂN MINH VÀ KHÔNG MANG Ý XÚC PHẠM DANH DỰ, NHÂN PHẨM CỦA DANH NHÂN LỊCH SỬ, TÁC GIẢ VÀ NHỮNG ĐỘC GIẢ THAM GIA BÌNH LUẬN.  TUY NHIÊN, NẾU BÌNH LUẬN có xu hướng MƯỢN việc đóng góp phê bình (cả khen lẫn chê luôn ạ) ĐỂ DẪN DẮT DƯ LUẬN chính trị HAY MỒI CHIẾN, mồi drama THÌ CHÚNG MÌNH XIN PHÉP ĐƯỢC XOÁ Ạ,  VÌ MÌNH HIỆN TẠI BẬN NHIỀU VIỆC QUÁ, NÊN MÌNH RẤT NGẠI PHẢI XỬ LÝ NHỮNG LÙM XÙM CÓ KHẢ NĂNG PHÁT SINH TỪ NHỮNG BÌNH LUẬN NHƯ THẾ, DÙ MÌNH BIẾT CÓ NHIỀU TRƯỜNG HỢP NGƯỜI BÌNH LUẬN CŨNG KHÔNG hề CỐ Ý ĐÂU. Chẳng qua là đời không như mơ, sự đời khó ai ngờ lắm bạn, mình phải cẩn thận để bảo vệ bản thân và độc giả của mình. 

NẾU MỘT NGÀY ĐẸP TRỜI BẠN THẤY BÌNH LUẬN CỦA MÌNH BỊ XOÁ VÀ THẤY KHÔNG VUI VÌ ĐIỀU ĐÓ THÌ CÓ THỂ EMAIL TRỰC TIẾP CHO MÌNH Ở [email protected] HAY QUA FB FANPAGE VANVO55 NHA, MÌNH SẴN SÀNG GIẢI ĐÁP THẮC MẮC CHO ĐẾN KHI BẠN HÀI LÒNG THÌ THÔI HIHI.

DẠ GIỜ THÌ CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ~ ^^

_____________

Hồi mở

Sáo côi dìu dặt cõi lòng
Nhớ cô hát ví trên dòng sông Dao
Nhớ nàng dâu tế Thạch Thao
Nhớ trăng òa khóc đêm nao tiễn người...

Lão Rổng lết đi chậm chạp trên nền đá ẩm ướt, ánh trăng bạc len qua khe hở hang động tưới lên gương mặt hốc hác của lão những mảng tối u uẩn. Giọng hát đêm của dân chài mường dưới chẳng hiểu sao lại có thể nương gió nương mây dạt đến nơi này. Hòa vào đấy là tiếng mưa rơi rả rích, không gian trầm xuống một màu xanh quỷ dị.

Hai trăm năm rồi, lão mới thấy lại một cơn mưa như vậy. Mưa dưới trăng rằm. Loài người gọi nó là, mưa tang thương.

Bộ xà tích hai dây treo đầy chuông đồng bên hông lão theo mỗi nhịp bước lại rung lên nhè nhẹ, âm thanh thánh thót hòa vào tiếng mưa lẽ ra phải tạo cho người khác cảm giác thư thái, yên bình. Song sự lạnh lẽo toát ra từ thân chủ của nó lại nhấn chìm tất cả lẽ dĩ nhiên. Tồn tại ở hang Trâu này, rốt cuộc chỉ còn sự ma quái rợn người mà dân quanh vùng luôn hãi sợ.

Bước chân dừng lại trước sinh vật nhỏ bé đang rấm rứt khóc, cạnh bên có lớp lớp chồng chồng chăn dệt và gối thêu sặc sỡ gọi là quà cưới, lão Rổng cất tiếng, giọng khô khốc, đứt quãng.

"Đi thôi."

Sinh vật giật nảy người ra sau, giương đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy sợ hãi tột độ lên nhìn lão - hệt như những sinh vật trước nó vậy.

Lão Rổng chắp tay, nghiêng đầu, bắt đầu chờ đợi điều bản thân biết chắc sẽ đến.

Hai khắc trôi qua, sinh vật nhỏ bé kia bắt đầu rụt rè đứng dậy, bàn tay trắng xanh đưa lên mặt gạt đi những giọt nước lóng lánh. Rèm mi dài khi mở lại, đã ngập tràn một loại cảm xúc xa lạ.

Lão Rổng không biết nó là gì. Vì nó chưa hề xuất hiện trên những kẻ trước đó.

Chưa kịp nghĩ sâu, khăn quần bị kéo đã lôi lại sự chú ý của lão, những lời tiếp theo toát ra từ sinh vật gầy gò ốm o kia, suýt nữa đã khiến cái chân mày đông cứng gần ngàn năm nay của lão nhướn lên.

Thị hỏi, ông ơi, Thạch Thao khi ăn thịt tế nương của mình, là ăn đầu, chân hay tay đầu tiên?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro