
Chương 53
VIDEO
✷ Anh nhấn nút play, cả con phố sương vây phủ kín như thể đã được vực dậy bởi ánh sáng đèn mờ của chiếc điện thoại. ✷
Edit bởi Nọc (ourcutehome)
Ngay cả ánh đèn cũng không đủ xé bức màn bóng đêm dày đặc nơi đây, thế mà tia lửa đạn lại có thể.
Vào ngay khoảnh khắc ấy, ánh sáng chói loá mắt, nó vút qua màn đêm bao phủ toàn bộ khu phế tích, để nửa nửa bầu trời phía xa được chiếu rọi.
Du Hoặc đột nhiên nhớ lại ngày mà đôi mắt mình được hồi phục, băng gạc vẫn chưa được gỡ bỏ hoàn toàn, ánh sáng đã mất từ lâu lại bất thình lình len lỏi qua màn dệt của băng gạc, vẽ nên một bức họa của thế giới. Không biết vui đến là bao, nhưng chí ít nó đã gỡ gạt giúp hắn thư giãn phần nào.
.......
"Cười rồi đấy à?" Tần Cứu liếc mắt nhìn Du Hoặc một cái, nhặt một đầu đạn mới lên một cách cực kì thuần thục.
Anh nheo một bên mắt lại, nhắm về phía chân trời thêm lần nữa.
Độ giật va chạm với những hạt bụi, hơi nóng lan tỏa.
Mặc dù đã đứng ở khu vực an toàn, nhưng ít nhiều gì họ vẫn có thể cảm nhận được sức nóng phả tới.
Du Hoặc vỗ vỗ vai Tần Cứu.
Đối phương quay đầu sang, ý cười nơi khoé miệng lộ rõ. Lòng kiêu ngạo của người này được bao bọc tàng ẩn dưới lớp áo mũ chỉnh tề, bên cạnh còn có một sự điên dại khác nữa.
"Sao nào, muốn chơi thử à?" Anh hỏi.
"Thử một tí." Du Hoặc duỗi tay định lấy.
Tần Cứu vừa mở lời đã phải trêu Du Hoặc một tí mới chịu được: "Mình biết là bạn học sinh xuất sắc của chúng ta rất lợi hại, nhưng cái này không thể chơi bậy chơi bạ được đâu."
Du Hoặc bắt lấy không khí: "......"
"Trẻ con vậy à?"
"Trẻ con thật, nhưng tổng thể thì rất trưởng thành." Tần Cứu gật gật đầu: "Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, cái này mà không được huấn luyện chuyên nghiệp thì sẽ tan xác như chơi đó."
Du Hoặc liếc nhìn logo tiêu chuẩn ở bên hông ống pháo.
Đây là phiên bản thô cấu hình thấp của khẩu AT4CS RS, nặng hơn so với mẫu gốc, phạm vi hiệu quả là 300m, có thể nạp đạn lại nhiều lần, có khả năng phóng trong một không gian giới hạn, nhưng nó vẫn có những mặt khuyết điểm, vẫn sẽ có xác suất nhất định lúc sử dụng gây tổn thương đến bản thân.
(*)
Đúng thật là tan xác chứ chả đùa.
Tần Cứu vừa mới thong dong tùy ý bắn vài phát, nhưng lại nhắm trúng ngay chỗ cần chú ý không sai một li nào, vừa nhìn là biết có kinh nghiệm đầy mình.
Đây là trường hợp điển hình cho câu có tiền là có quyền chứ gì.(*)
(*)Câu gốc: 有资本可浪, có vốn là có thể tiêu xài hoang phí, sống buông thả. Mình dịch thoáng mà thấy hông có ăn rơ gì với nội dung, ai có ý kiến khác có thể bình luận giúp mình nha.
"Anh từng đi bộ đội à?" Du Hoặc hỏi.
"Bốn năm trường quân sự ba năm bộ đội." Tần Cứu nói: "Sau đó bị quăng tới chỗ này."
"Thời gian tôi ở bộ đội ngắn hơn anh, nhưng ở trường quân sự lâu hơn anh, vì được nhảy cấp nên trẻ hơn anh."
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh, dứt khoát vác đại bác đặt lên vai, đoạn còn nhấc chân đá Tần Cứu hai cái, ý bảo anh tránh ra xíu đi.
"Cho nên anh chơi bậy chơi bậy chơi bạ không chết, thì tôi cũng không chết được."
Hắn nheo nửa mắt trái lại, giơ tay nhấn một phát.
Tần Cứu nhướng cao mày, ánh mắt lướt qua chiếc khuyên tai kia, sau đó liền dừng lại ở khoé môi hắn.
Lại một tia sáng khác nổ rợp vang bầu trời.
Du Hoặc rũ tay xuống, đại bác "keng" một tiếng chạm xuống đất.
"Thuyền sẽ sập à? Hắn hỏi.
"Khó nói lắm." Tần Cứu khéo dệt chuyện như thật, "Nếu nó không hoạt động thì có khi nước biển sẽ tràn vào, cậu có biết bơi không? Nếu không thì tôi sẽ gắng gượng mà cố giúp cậu lần này."
Du Hoặc: "......"
Đôi mắt lạnh lẽo của người nọ đâm chĩa tới như muốn đóng băng người ta, giám thị 001 bèn sửa lại: "Cậu có thể sử dụng phòng tạm giam hiện tại như một phòng thi nhỏ riêng, có kết nối với thuyền giám thị. Nên chúng ta gây ra tiếng động như vậy thì thuyền không sập được đâu, nhiều lắm thì làm họ sốc tí thôi."
.
Ba lần "sốc tí" vừa hết, trên phòng nghỉ ngơi tầng hai của khoang thuyền, hai chiếc đĩa bị vỡ, ba tách cà phê đổ ào xuống đất, một chiếc đèn dầu rớt vỡ tan.
Bốn vị giám thị đang xoay vòng vòng bốn phương tám hướng, tìm xem nơi nào gây ra cơn địa chấn ban nãy.
Mặt biển đóng băng hoàn toàn, không có vật khả nghi nào trôi quanh đây.
Đáy thuyền cũng không có thuỷ quái đòi sống đòi chết.
Họ tìm hơn nửa ngày trời, rốt cuộc..... cũng không thể tin nổi mà..... đứng ở trước cửa phòng tạm giam số 2.
"Là chỗ này thật sao?" 078 vẫn không tin được: "Phòng tạm giam còn có thể gây ra động tĩnh như thế à? Sao tôi chưa từng thấy nhỉ?"
922: "Tôi cũng chưa....."
Còn chưa dứt câu, bên trong lại phát ra tiếng nổ vang trời.
Nhóm giám thị cũng muốn bị nổ liệt ra đó luôn.
922: ".....Tôi được mở mang tầm mắt rồi."
154 đờ đẫn nói: "Đi mở cửa."
922 bất mãn nói: "Tại sao?"
154: "Vì cậu sôi nổi." (Ý là sôi nổi trong việc học tập)
922: "......"
.
Đứng tranh nhau một hồi, 922 vẫn phải đi mở cửa.
Anh ta cẩn thận tiến vào, liền thấy bản thân mình đang tọa lạc ở cạnh một bức tường thành đen kịt, mùi khói thuốc súng nồng nặc lan tràn khắp khoang mũi.
"Boss.... anh đang cầm cái gì trong tay đấy?"
Tần Cứu: "......."
Cửa vừa mở, người nào đó vừa bắn xong phát thứ tư, nhanh chóng nhét lại khẩu đại bác vào tay anh, rõ ràng ôm bụng toan tính vu oan cho anh.
Điển hình của loại chơi cho đã bèn trở mặt không quen đây mà.
Tần Cứu "chậc" một tiếng, xách khẩu đại bác đứng trước 922, nói: "Tới đúng lúc đó, tìm cậu có chút việc."
922 vừa thấy khẩu đại bác liền cứng đờ người, nhảy dựng mà bảo: "Có chuyện gì vậy? Phòng tạm giam có chuyện gì sao?"
"Không có......"
"Vậy hệ thống lại bug nữa à?" 922 càng bất an.
"Cái gì? Hệ thống bug á?!" 154 ngoài cửa vừa nghe xong cũng chạy vào, "Boss anh không sao chứ?! Có người bị thương không?"
078 với 021 cũng bị doạ cho nhảy dựng, chạy vào.
Du Hoặc lần đầu tiên thấy giám thị thay đổi khuôn mặt hết lần này tới lần khác, người này xanh mặt xong tới người kia mặt xanh, thoáng liền kinh ngạc.
Nhưng Tần Cứu nói: "Đừng lo lắng, hệ thống không sao, không có bug. Tha cho cái cửa đi."
"Không có gì thật à?"
"Thật."
922 rướn cổ lên dáo dác nhìn quanh, trông không có gì kỳ lạ nữa, anh ta mới dám thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tần Cứu thấy bọn họ lúc kinh lúc hãi, nhịn không được liền bảo: "Nếu thực sự có bug cũng không đến mức phải sốt sắng như thế đâu nhỉ?."
"Đương nhiên là phải s...." 922 ngại ngùng mà nói: "Bug gần đây anh còn không xử lý được, phải dưỡng thương trong phòng bệnh bậc nguy hiểm cao những hai năm liền, làm sao tụi tôi có thể không sốt sắng như vậy được chứ."
154 đứng đằng sau định kéo áo nhắc nhở anh ta cẩn thận mồm miệng, nhưng không may là cậu kéo cũng chẳng kịp, đồng đội heo đần này tuôn một hơi hết bà mọi chuyện.
Tần Cứu liếc nhìn 922 một cái, hỏi 154: "922 đến trễ hơn, sao lại biết được chứ? Cậu nói cho cậu ta nghe à?"
154 yên lặng che mặt, chột dạ nói: "Ngồi trò chuyện có lỡ lời kể."
Con heo đần thứ hai 078 cũng vào góp vui: "Ủa không phải biết chuyện này thì cũng quá đỗi bình thường rồi sao? Vừa tiến tổ là tôi đã có nghe phong thanh, người ta bảo cái lúc đó nguy hiểm lạ thường, nhiều lần anh được báo tin là đã chết, ở đấy máu đổ lênh láng, đinh đóng đến mấy tấm thép...." (*)
(*)Cái câu đinh đóng tấm thép cuối cùng tui không biết ở đây nó mang nghĩa gì hết. Mọi người xem thử ai biết giúp mình nha: 钉了好几处钢
Giờ đây hắn ta đã buông xuống không ít cảm xúc lạnh nhạt với Tần Cứu, đoạn hắn liền nhận thức được mình đang làm gì, mới bèn nhỏ giọng lại: "Chà... đúng là thế thật."
"Thêm mắm dặm muối nghệ nhỉ, phóng đại được cả cái mức độ nguy hiểm của bug hệ thống luôn." Tần Cứu không mặn không nhạt chêm lời. (*)
(*)Câu gốc là 艺术加工 – hai chữ cuối là chế biến, chỉnh sửa, hai chữ đầu là nghệ thuật, đóng vai trò như tính từ bổ nghĩa cho hai chữ đằng sau. Cái này mình không biết chỗ mọi người thế nào, nhưng bên mình thường dùng độc một chữ nghệ (trong nghệ thuật) với vai trò là tính từ để nói á.
078 nói: "Đúng là có hơi hơi...... Nói vậy chứ bug hệ thống chỉ tính một phần, còn phải nói đến ông giám thị A trong truyền thuyết kia góp một phần vào. Nếu không thì anh cũng đâu đến nỗi bị thương nặng dữ v...... ui da...."
Cái chày gỗ này tự nhiên gào rú lên, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Thấy tiểu thư 021 thừa lúc mặt đất bừa bộn không nhìn rõ, nàng dùng giày cao gót dẫm lên đầu ngón chân hắn ta.
"Ủa kìa chị....." 078 bắt lấy khung cửa.
021 sửng sốt, nhẹ nhàng "ấy chết" một tiếng: "Xin lỗi, đi vội quá."
078 trượt theo khung cửa ngồi bệt xuống đất, ôm chân rặng từng tiếng một: "Không sao...."
"Tổ hai cô cậu đột nhiên quan tâm tôi như thế, khéo tôi cũng được ưu mà hoảng đó." Tần Cứu thuận tay kéo 078: "Còn vụ gì vui vui nữa không? Kể tôi nghe chút với."
Thái độ anh hòa hoãn, dứt lời còn có ý cười đùa giỡn theo sau.
078 như què quặt mà nhảy lò cò hai bước, cuối cùng cũng ngơi ngớt được cơn đau, nói: "Nếu đúng thì chỉ có nhiêu đó thôi. Thật ra tôi chỉ trò chuyện với người trong tổ có mấy câu, người mới mà.... Cái gì tôi cũng tò mò cho được, đoán thử bug kia là gì, đoán xem anh đã giải quyết nó như thế nào, hay là đoán thử xem giám thị A đã đi đâu rồi. Lần nào cũng cực kì đa dạng. Sau đó tán dóc xong lại nhận ra cũng không có gì để đoán nữa, nên bỏ rồi."
Tần Cứu nghe hắn ta nói hết, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Bản thân anh là người trong cuộc, những năm nay đôi khi lại chợt nhớ về chuyện của năm đó, thế nhưng tâm thế anh bao giờ cũng như một người ngoài cuộc.....
Anh cũng như họ, cũng đoán xem rốt cuộ hôm ấy đã có gì xảy ra, đoán xem chuyện đó đã được giải quyết như thế nào, đoán xem kết quả cuối cùng của giám thị A đã ra sao.
Hai vấn đề trước thì anh không có ấn tượng, không có bất kì thông tin nào trong phạm vi có thể tiếp cận của hệ thống, chỉ bằng vào tưởng tượng thì không tài nào tưởng tượng ra được.
Còn cái cuối cùng......
Dù rằng anh không nhớ rõ, cũng không tra tài liệu được. Nhưng dựa theo logic bình thường của hệ thống mà nói, ít nhiều gì cũng sẽ có một kết quả chung như thế.
Giám thị A không chết cũng phế, nếu như chỉ bị hệ thống gạch tên, chắc có lẽ ký ức cũng dự trước là đã bị xóa sạch.
Rất lâu về trước, khi 154 lỗ mãng nhắc lại chuyện này cũng đã từng hỏi anh.
"Boss này, lỡ như.... ý tôi là lỡ như giám thị A không chết, một ngày nào đó anh sẽ gặp lại anh ta thì sao?"
Ngay lúc đó Tần Cứu liền đáp: "Gặp lại? Cậu ta không nhớ tôi, tôi cũng không nhớ cậu ta, thế thì đâu thể nói là gặp lại, chỉ gọi là người dưng nước lã đi chung đường thôi."
154: "Không muốn nhận mặt à?"
"Hoàn trả cho cậu ta mấy đơn bệnh án nguy kịch giống mình hay gì?" Tần Cứu thuận miệng trả lời một câu, lát sau lại lười nhác nói: "..... Chắc là sẽ thỉnh mời cậu ta tránh xa ra một chút, mặc kệ là mâu thuẫn thật hay mâu thuẫn giả, cứ sáp vào nhau là không phải chuyện gì lành."
.
Tần Cứu khẽ khàng chớp mắt, hoàn hồn rồi nói với nhóm 078: "Được rồi, nên nghỉ thôi, tôi tìm 922 có việc, không đáng phải muốn kiếm chuyện triệu tập lực lượng lên đâu."
Trong lòng các giám thị gào thét, đống chuyện hồi nãy anh làm cũng không phải chỉ như vậy thôi đâu!
922 hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì thế?"
Tần Cứu vươn tay: "Có mang theo dây sạc không? Cho tôi mượn đi."
922: "........"
922: "................."
922: "................................."
Ngay lúc này, 078 cuối cùng đã nhận ra rằng mình đã nảy ra một biện pháp tồi rồi.
Để kịp thời ngăn tổn hại, hắn ta đã căng da đầu tách hai vị boss này ra. Du Hoặc quay trở lại phòng tạm giam số 1, Tần Cứu tiếp tục ở lại phòng số 2.
Trước khi xoay người đi vào phòng kế bên, Du Hoặc níu Tần Cứu lại muốn nói gì đó.
Nhưng rồi hắn lại nhớ tới lời 078 vừa mới nói, về những lá đơn báo cáo tử vong và số tấm thép không rõ, hắn mới nhận thấy, nếu lúc này mà tự mình nhận mình là giám thị A với chính Tần Cứu thì không phải chút nào......
Khó lắm mới tạo được bầu không khí tốt lành giữa nhau, hà tất gì phải vội vàng xây thêm một bức tường ngăn cách ở giữa ngay nữa chứ.
Huống hồ, bản thân hắn còn chẳng có chứng cứ để chứng minh mình là giám thị A nữa kìa.
Ngay cả cửa ải này mình còn không qua được, hà tất lại để cho người khác phải ngột ngạt gượng gạo cùng?
.
Khoảng thời gian còn lại của quá trình tạm giam này siêu dài.
Ít nhất thì tính riêng việc Tần Cứu chờ cho chiếc điện thoại sống lại cũng có vẻ đã đặc biệt dài.... cứ như chờ tận một thế kỷ vậy.
Cái điện thoại đó giống như biết đùa anh vậy.
Ngay trước khi 922 đến mở cửa thêm lần nữa, màn hình mới đột nhiên sáng lên.
Lần này, Tần Cứu không lãng phí thời gian, nhanh chóng nhấp vào giao diện video.
Anh nhấn nút play, cả con phố sương vây phủ kín như thể đã được vực dậy bởi ánh sáng đèn mờ của chiếc điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro