Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

69


MỘT ĐÊM KHÓ QUÊN

Cổ áo cậu hơi ướt nhỉ, bên ngoài có mưa à? ✷

Edit by Ngẩn (ourcutehome)

Đây là bên trong một toà biệt thự lấy màu trắng và xanh xám khói sậm làm chủ đạo, gọn gàng sáng sủa.

Du Hoặc mơ thấy mình đang đi dọc xuống theo hành lang.

Cái chỗ này rất đỗi kỳ quái.

Không phải chỗ hắn tạm trú tại nước ngoài, cũng không phải nơi đặt chân của hắn trong nước.

Không phải bệnh viện, không phải trường quân đội, càng không phải là nhà của cha con Vu Văn và ông Vu.....

Nói chung thì đây không phải là bất kỳ một chỗ nào hắn từng biết.

Nhưng đứng ở đây, hắn vừa cảm thấy quen thuộc, lại vừa thấy xa lạ.....

Dường như hắn biết rõ mình sẽ rẽ theo hướng nào, sẽ đi tới căn phòng ở đâu, sẽ biết rõ cấu trúc của cả toà nhà này.

Mỗi một cử động đều như là chủ nhân toạ lạc ở đây, cho nên mới quá đỗi quen thuộc.

Nhưng không bởi vì như thế mà hắn nảy ra được bất cứ cảm giác thân thuộc nào cả, nên chung quy nó vẫn rất xa lạ.

Hắn đoán, ở đây hẳn là nơi cư trú của mình hồi làm giám thị A.

Có lẽ tòa nhà sẽ nằm tại một chỗ nào đó trong khu giám thị kia, mà hắn cũng không thích nơi này cho lắm.

Có điều cũng bình thường thôi, ai lại xem nơi như này làm nhà chính chứ?

Sắc trời trong giấc mơ dần ngã đêm, chỉ trong tích tắc mà hoàng hôn đã khuất bóng.

Ở bên sườn lầu một và lầu hai đều có những chiếc cửa sổ lớn sát đất, mỗi khi Du Hoặc rẽ đến góc đó sẽ bị ngọn đèn dầu bên ngoài loá cả mắt.

Qua cửa kính thuỷ tinh và ánh đèn có thể trông thấy được, bên ngoài tuyết đang rơi.

Rõ ràng vừa rồi hoàng hôn mới lắng, chỉ trong giây lát thì tuyết đã rơi vô cùng nặng hạt......

Hắn nheo mắt tránh ánh sáng, bước chân lại không ngừng ở lầu một.

Trong mơ, Du Hoặc không hiểu sao lại biết mình đang muốn đi xuống tầng hầm.

***

Đấy là một ngày nào đó của nhiều năm về trước, trời vừa buông màn đêm đã đổ cơn tuyết nặng hạt.

Trong phòng có độ ấm vừa phải, chỉ một kiện áo đã vừa đủ dùng.

Giám thị A ra ngoài một chuyến vừa mới trở về, trên vai còn ứ đọng lại một lớp tuyết trắng muốt.

Hắn cởi áo khoác lên lầu, xách đồ rẽ vào phòng ngủ, còn đang định đi tắm rửa một hơi thì dưới lầu đột nhiên có động tĩnh.

Khu biệt thự bên trái là toà tháo đôi dùng cho việc xử phạt thí sinh, bên phải là một công viên giả lập nhỏ, trước giờ đều vo cùng yên tĩnh.

Vì thế, động tĩnh dưới lầu có hơi bất ngờ.

Giám thị A sống một mình, không hô to gọi nhỏ dẫn bạn tới chơi, nên chỗ ở rất ít có người khác ghé qua.

Nhưng hai ngày này là ngoại lệ......

Tên thí sinh vi phạm quy chế Tần Cứu nào đó đang ở nơi này.

Đương nhiên, nơi anh ở chẳng phải phòng ngủ, mà là phòng tạm giam.

Hệ thống nào có cho phép thí sinh vi phạm quy chế ăn sung mặc sướng đâu.

Động tĩnh dưới lầu ngừng trong chốc lát lại vang lên một lần nữa.

Không phải tiếng động ồn ào gì mà chỉ là một chút âm thanh nhẹ bẫng, chẳng chút hoang mang.

Có thể nghe được, người gây ra còn đang cố tình đùa giỡn.

Giám thị A lắng tai nghe một lát thì men theo cầu thang đi xuống tầng hầm.

Tầng hầm ngầm dựa theo nguyên bản thiết kế là một khu hoạt động, cũng có phòng cho khách. Sau lại vì sắp xếp chỗ cho Tần Cứu, hệ thống đổi phòng khách thành phòng tạm giam kín.

Ngoại trừ việc không có thiết bị theo dõi thì nó cũng giống như bao phòng tạm giam bình thường khác.

Tiếng động được truyền đến từ chính phòng tạm giam này.

Hắn ấn ngón tay xuống mở cửa.

Đồ vật trong phòng tạm giam không nhiều lắm, một bộ bàn ghế và một chiếc giường đặt sát tường đã là toàn bộ đồ gia dụng trong đây.

Trên tường còn bày đặt treo thêm chút dụng cụ.

Tần Cứu thuở còn là thí sinh đang ngồi ngay mép giường.

Đèn hành lang từ ngoài cửa rọi vào, vừa khéo dừng ở trên người Tần Cứu.

Anh nheo đôi mắt nghiêng đầu tránh ánh sáng, nâng đôi tay đang bị trói lên.

Lướt qua bàn tay ấy có thể thấy được khoé miệng anh nồng đượm ý cười.

"Lại làm sao vậy?" Giám thị A dựa cửa hỏi.

"Không có gì." Tần Cứu nói: "Nghe thấy tổng giám thị công việc bận rộn đầy đầu nào đó vừa trở về, tuân theo phép lịch sự nên tôi ra tiếng chào hỏi tí thôi."

Đôi mắt anh nheo lại một tí, vẫn chẳng thể thích ứng được lượng ánh sáng này nỗi.

Giám thị A quay đầu nhìn thoáng qua đèn hành lang, đưa tay đóng cửa phòng tạm giam lại.

Lực đóng cửa khá mạnh, vang lên một tiếng "rầm" chói tai, cứ như thể hắn chẳng tình nguyện tẹo nào.

Trong phòng chợt tối như hũ nút.

"Có đèn sao không mở?" Giám thị A lạnh lùng bảo.

Hắn duỗi tay bắt được chốt mở, ánh đèn của góc tường nào đó sáng lên, nhưng so ra vẫn tối hơn đèn hành lang nhiều.

"Ừ, tôi cũng muốn mở lắm đó." Tần Cứu nâng tay mình lên đáp lại: "Nhưng đáng thương làm sao, bị người ta trói thành như vậy, không có cử động được gì hết trơn. Mà cái người trói tôi tiêu dao tự tại ban ngày, không cho ăn cho uống, tới tận bây giờ mới trở về. Nếu không phải tôi chủ động chào hỏi, chỉ sợ còn chẳng thèm nhớ tới tôi nữa kìa....... Đây có được xem là xử phạt quá độ không nhỉ, tổng giám thị?"

Mọi người đều biết, giám thị A là một giám thị hẵng còn rất trẻ

Trẻ đến độ làm người ta bất ngờ.

Nhưng dù có là thí sinh hay đồng nghiệp hắnm họ cũng đều sẽ vô thức xem nhẹ tuổi tác hắn, vì ở đây hắn mạnh lắm, lại còn có địa vì rất cao trong hệ thống nữa.

Chỉ có Tần Cứu là ngoại lệ.

Anh chàng thí sinh này lần đầu tiên diện kiến giám thị A, còn không sợ chết mà trêu chọc một phen.

Sau đó mới biết giám thị A còn nhỏ hơn mình hai tuổi, liền bỏ thêm xưng hô ở phía trước, cứ mở miệng là "tổng giám thị", ngậm miệng cũng "tổng giám thị".

Dẫu sao thì xưng hô này bất kì ai cũng kêu được, không thành vấn đề.

Trên thực tế cũng có người kêu như vậy thật, xem như là lòng tôn trọng đối với giám thị đứng đầu mà thôi.

Nhưng hễ cái danh xưng ấy được thốt ra từ miệng Tần Cứu là y như rằng, nó còn phải kèm thêm hai phần trêu chọc tùy ý mới chịu cho được.

Giám thị A nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nói: "Bốn giờ chiều tôi ra ngoài xử lý công việc, bây giờ là sáu giờ mưới phút."

Tổng cộng có hai tiếng mười phút, nhìn mặt đoán giờ à?

Còn nói không cho ăn không cho uống, xạo sự!

Hắn cười lạnh một tiếng, đẩy tách đĩa trên bàn về phía trước: "Đây là cám heo à?"

Đương nhiên đó chẳng phải là cám heo, tách đĩa thậm chí còn rất tinh xảo, quý giá vô cùng.

Đấy là số đồ ăn của một giám thị gọi từ nhà ăn của khu thương mại, âu cũng để tạ tội một số chuyện vào buổi sáng với hắn.

Nhưng hắn không đói bụng nên nhét xuống phòng tạm giam.

Ai ngờ thí sinh nào đó cũng chẳng lấy làm cảm kích.

Tần Cứu duỗi thẳng chân, thay đổi thành một tư thế thả lỏng hơn. Anh nâng mí mắt, không có hứng thú mà đảo mắt qua những chiếc tách đĩa trên bàn, liền nói: "Không có giống tối hôm qua."

Giám thị A: "....."

"Bữa ăn tối qua rất ngon, có vị khá đặc biệt." Tần Cứu nói: "Tôm chiên hơi cháy, trừ nó ra thì mnhững thứ còn lại đều ngon."

"......"

Giám thị A mặt vô cảm đi tới thùng rác, đổ hết cả nước và thịt chiên vào: "Tự chọn, tự chịu đói."

Hắn ngồi dựa vào cạnh bàn, vứt hết đồ ăn tối đã lạnh tanh xong thì đặt đĩa lại lên chiếc bàn.

Phòng tạm giam chỉ vừa vang lên vài tiếng "leng keng", đã khôi phục yên tĩnh.

Trong lúc nhất thời chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Giám thị A ôm cánh tay, mí mắt mỏng rũ xuống dừng lại trên người Tần Cứu.

Không khí trầm mặc giữa họ lại dấy lên mùi vị giương cung bạt kiếm.

Khung cảnh giương cung bạt kiếm lặng thầm ấy duy trì trong chốc lát, giám thị A rốt cuộc đã mở miệng: "Vi phạm quy chế nhiều như vậy, có mục đích gì?"

Tần Cứu nhướng mày: "Vi phạm quy chế còn cần mục đích quan trọng à?"

Giám thị A không nói chuyện.

Tần Cứu lại bảo: "Tiêu chí kiểm tra không phải là để tuyển chọn sàng lọc hay sao, theo tôi được biết thì như thế đấy. Đề bài khó khăn cực kì, tôi không thể nghĩ được cách thức hoàn hảo nào để thông qua, chỉ có thể lui lại tìm cách thức tiếp theo. Nếu có cách tốt hơn, tôi cần gì phải phạm quy nữa chứ? Ai lại chẳng sợ bị phạt."

Giám thị A: "Nói xàm thì hai câu là đủ rồi, chuyện gì cũng phải biết điểm dừng."

Tần Cứu cười rộ lên.

Anh cười một hồi, nói tiếp: "Tôi nghiêm túc lắm luôn á, cậu có tin không?"

"Không tin."

Tần Cứu bày ra vẻ mặt tiếc nuối, làm người nào đó đứng nhìn cũng phải ngứa hết cả răng.

"Lần đầu tiên dọn dẹp phòng thi, ở trong đó anh chôn luôn một cái máy nhiễu sóng."

"Lần thứ ba dọn dẹp phòng thi, anh dẫn đường đề bài đến nỗi hỗn loạn logic, cái phòng thi đó sau khi được nhập vào sử dụng, nửa đường thì hỏng toàn bộ, đến bây giờ cũng không sửa được."

Giám thị A cứ luyên thuyên luôn mồm kể từng cái một.

Tần Cứu nghe vậy không vội cũng không giận, biện bạch đáp lại: "Đùa thôi mà."

Giám thị A: "Lần thứ năm, anh nói anh đánh mất một thẻ kiểm tra lại."

Tầm Cứu: "Cánh rừng đó có bốn phương tám hướng y chang nhau, có thể là do lúc tôi lấy la bàn thì cũng lấy tấm thẻ ra luôn. Tôi nhớ có đề cập với cậu rồi mà?"

Giám thị A ngừng một chút: "Thêm lần nữa, anh giấu phao."

Tần Cứu: "Lấy giúp người làm niềm vui."

Giám thị A không nói.

Đôi mắt nhạt màu của hắn dưới ánh đèn trong phòng càng thêm nhợt nhạt hơn, nó lẳng lặng nhìn chòng chọc vào Tần Cứu.

Tần Cứu cũng nhìn lại hắn, không né tránh.

Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên nói: "Thôi được rồi, ngọn nguồn là vầy."

Tần Cứu: "Ngọn cái gì nguồn, nói nghe xem."

"Tôi có vô số cơ hội để hỏi anh những vấn đề ấy, nhưng cuối cùng lại chọn chỗ này, biết vì sao không?"

Tần Cứu nghĩ ngợi liền đáp: "Không biết."

Giám thị A: "......."

Tần Cứu nhìn sắc mặt hắn, bỗng nhiên bật cười, nói: "Rồi rồi, nghiêm túc trả lời đây, bởi vì nơi này là phòng tạm giam."

Giám thị A đảo mắt: "Nói vậy là anh biết."

"Đsung lúc nghe người ta nói thế."

"Phòng tạm giam là nơi duy nhất hệ thống không thể kiểm đạt được, đây là đường sống còn để lại từ bản thiết kế ban đầu, được xem như là một hầm trú ẩn chuẩn quy."

Tần Cứu dừng một chút, lại tiếp lời: "Tôi còn nghe bảo, trước năm nay, cái hầm trú ẩn này còn chẳng được mở ra, do có người tố hệ thống làm việc không hợp quy nên phòng tạm giam bây giờ mới được miễn."

Giám thị A nghe xong, đáp: "Nghe ai nói?"

Tần Cứu trả lời: "Người từng kiểm tra, người tham dự, người tình cờ gặp."

Lời nói ấy tương tự như một lời thú nhận thẳng thắn.

Giám thị A im lặng một lúc rồi nói: "Vậy đúng thật là anh có nhiệm vụ mới tới đây, sau đó theo dõi tôi."

Câu nói là một câu hỏi, nhưng qua giọng điệu hắn lại rất bình tĩnh.

Tần Cứu: "Giám thị A có mối quan hệ sâu xa với hệ thống, đây là thông tin tôi được biết, không có đỗi đãi đặc biệt nên không nói được gì hơn nữa. Cậu nói xem?"

Giám thị A hừ lạnh một tiếng, xem như là câu trả lời.

Kiểu phản ứng này dường như đã lấy lòng được thí sinh đối diện, anh nhìn chằm chằm giám thị A rồi nói thêm: "Lúc tôi mới vừa nhìn thấy cậu, đã nghĩ cậu ở cùng một phe với hệ thống, giống như lũ đà điểu nhân viên thiết kế, bảo vệ và những người tham gia khác, che tai bịt mắt giả bộ không thấy vấn đề của hệ thống, vì không khống chế được, dại dột ngăn cản là từ thiệt cho chính mình."

(1)Đà điểu và hội chứng đà điểu: Đà điểu có thói quen đâm đầu xuống đất. Vì thế, hội chứng đà điểu là tên gọi cho những kẻ giả mù giả điếc tạm thời, hoặc là những kẻ nhát gan không muốn đối diện với sự thật, khó khăn trước mắt.

"Nhưng sau đó tôi lại phát hiện, hình như không phải vậy." Tần Cứu nói tiếp: "Có điều cậu rất khó đoán, chẳng biết có phải là là do cậu diễn quá tốt hay lí do nằm ở tôi nữa. Tôi vẫn luôn không thể xác nhận được lập trường của cậu, thật ra vừa mới nãy, tôi có hơi dao động."

Giám thị A liếc mắt nhìn anh, giọng điệu vẫn y như trước, chẳng thể nhiệt tình hơn: "Hiện tại thì sao?"

"Hiện tại ư? Chúng tôi đổi kế sách khác rồi." Tần Cứu nói: "Cậu có thể cho tôi một lời xác định được không đây tổng giám thị? Tôi đoán tâm tư cậu lâu lắm rồi đấy....."

Anh dừng một chút, lại nói: "Cứ tiếp tục đoán như vậy nữa, có khi tôi hoài nghi cả thân phận của mình mất."

"Thân phận? Nghĩa là gì?"

"Cậu có biết mối quan hệ giữa người nào sẽ được xem là tình thú không?"

Giám thị A nhìn anh, không nói chuyện.

Tần Cứu cũng không nói chuyện.

Không khí im lặng lần thứ hai tràn ngập khắp cả phòng.

Giám thị A bỗng nhiên mở miệng nói: "Cho phòng tạm giam được miễn, chuyện này tôi đã làm rồi. Có được xem là lời xác định không?"

Đôi mắt Tần Cứu ẩn một tầng sáng, nói: "Có, tạm thời có thể kể vào."

Giám thị A lại nhìn thoáng qua thời gian, rốt cuộc ngồi dậy.

Lúc này Tần Cứu mới nhận ra ngay cả đôi ghệt nọ hắn cũng chưa cởi, hình như đang muốn ra cửa.

"Cậu gắng gượng đi chậm lại đã." Nói xong, anh bèn muốn đi lại phía cửa.

Tiếng Tần Cứu phía sau hắn vang lên: "Cậu không cởi dây trói cho tôi sao?"

Giám thị A dừng lại bước chân, mặt vô cảm mà nói: "Rõ ràng anh chỉ cần một phút là có thể cởi ra, nhất định còn phải giả bộ thê thảm như thế nữa à?"

Phía sau vang lên tiếng cười thanh thoát, ngay sau đó là tiếng loạt soạt lí nhí truyền đến.

"Hay đấy, nhưng mà cậu nói sai một chút rồi....."

Giám thị A không quay đầu lại.

Hắn vừa mới bước tới cửa, đã có người đứng ngay đằng sau mình.

"..... Thật ra chỉ cần vài giây mà thôi."

Tần Cứu đứng lặng phía sau hắn như còn muốn gì đó, bỗng nhiên anh vươn ngón tay cái lên, lau chút gì đó trên gáy hắn: "Cổ áo cậu hơi ướt nhỉ, bên ngoài có mưa à?"

Xúc cảm nơi bàn tay ấy lướt qua vừa ấm áp lại vừa khô hanh.

Tay giám thị A đặt trên then cửa không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt ấy khẽ khàng chớp lấy một cái.

Sau một lúc, hắn nói: "Không có, tuyết rơi."

***

Ngay lúc này thì Du Hoặc bỗng choàng tỉnh giấc.

Có vẻ như những giấc mơ bất chợt suốt mấy năm qua đều giống nhau cả, tích tắc choàng tỉnh giấc, nội dung trong mơ đã mịt mù tan biến, như chẳng thể với bắt được cái gì.

Chỉ có thể bắt lấy chút linh tinh gì đó trong bóng dáng mờ ảo vụt đi thật nhanh.

Du Hoặc chỉ nhớ rõ hình như trong giấc mơ có Tần Cứu, còn có cả một sợi dây thừng và một căn phòng.

Còn những phần chi tiết thì lại chẳng nhớ nỗi.

Chẳng biết nơi nào ở ngoài kia đã dậy tiếng va chạm ầm vang, ngột ngạt khó chịu.

Du Hoặc ngồi dậy khỏi giường, xoa sống mũi quên đi tinh thần căng cực nãy giờ.

Mới vừa xoa nhéo hai cái, hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.......

Giấc mơ thành sự thật, giấc mơ trở thành sự thật. Nếu như hắn mơ thấy Tần Cứu thật, còn không phải là......

Du Hoặc đột nhiên mở mắt ra.

Đầu tiên hắn thấy Tần Cứu ở giường đối diện mới vừa tỉnh dậy giống hắn, cũng có chút ngẩn người y hệt.

Sau đó, hắn yên lặng quay đầu, thấy trong ký túc xá có thêm ai đó......

Cách mép giường hắn không xa, một người bị dây thừng trói tay lười biếng mà ngồi cả lên bàn sách.

Mà ở bên cạnh Tần Cứu mới vừa tỉnh ngủ, một người mặc áo sơ mi quần dài mang một đôi ghệt quân đội đang dựa vào ban công cạnh cửa, ôm cánh tay rũ hàng mi nhìn bọn họ.

Bên cánh tay phải hắn cài một tấm huy hiệu tiêu chuẩn, khắc nổi vài chữ kim loại, "Giám thị A".

Người nào của giấc mơ người nào, ranh giới rõ ràng.

Du Hoặc: "......"

Tần Cứu: "......"

Thoáng như ngưng đọng thời không,

Ánh trăng mới chợt động lòng làm sao.

Một đêm khó quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ddca