
118
ANH RẤT YÊU EM
Edit bởi Ngẩn (ourcutehome) (chưa beta)
Đồng hồ vừa mới điểm 8 giờ.
Các thí sinh khác trong phòng thi liên hợp đang dần tỉnh lại từ giấc trưa, trong họ có người chỉ vừa ngồi xuống sofa, có kẻ chỉ mới ra khỏi cửa, có người còn đang gãi đầu thắc mắc với đề bài cuối cùng tối qua.
Ngay khi họ nghe được tuyên cáo tử vong, họ đều mặc định chỉ là chuyện thường trên huyện thôi, ai làm gì thì cứ làm tiếp.
Spam hai ngày liền như thế đã làm họ đi từ khiếp sợ, rồi lại phấn khởi cho đến chết lặng, lúc nghe tới cái tên kia cũng chỉ biết ngán ngẩm:
"Ể..... Anh ta lại lại lại chết nữa à, lần này lại muốn chết bao nhiêu lần nữa đây? Cái bug này còn có thể gạt bỏ được không vậy?"
Không quá vài giây, các thí sinh đều đồng loạt sững sờ ngay tại đó......
Vừa mới nói ai đã chết đấy????????
Tại chỗ ở giám thị, phản ứng của nhóm giám thị lại khác.
Bọn họ thật sự cũng vừa bị ngược đến chết lặng, nhưng mà "chết lặng" này chỉ tồn tại cho đến chiều hôm nay.
Từ khi mà họ nhận ra "Du Hoặc" chính là tổng giám thị A, tâm tình họ chợt trở nên vi diệu hẳn.....
Một mặt thì họ hi vọng phòng thi có thể yên bình một chút, thí sinh buông tha nhau giùm, kiểm tra bài này cho tốt giùm, đừng có mà xảy ra chuyện gì bất trắc, bằng không cũng chỉ là tự hại bản thân.
Nhưng ở mặt khác, họ bỗng nhiên có cảm giác kích động không rõ từ đâu.
Loại cảm giác kích động mãnh liệt chôn sâu trong lòng chợt trồi dậy rõ nhất ngay khi bữa cơm chiều vừa đến.
Toàn bộ giám thị trong nhà ăn đều đồng loạt cùng làm một động tác như đúc ra từ một khuôn: Ăn mấy miếng, lại liếc mắt nhìn sang màn hình lớn trên đầu. Ăn mấy miếng, rồi lại tiếp tục liếc mắt nhìn sang màn hình lớn trên đầu.
Một bữa cơm ngồi nhai từ năm giờ đến tận tám giờ, vẫn còn đang ăn.
Đến cuối cùng thì 021 không chịu nổi nữa, buột miệng mà nói: "Vậy là sao đây? Muốn ngồi đây đến đầu bạc răng long luôn à?"
"Đều đang đợi thôi." 922 đồng cảm như chính mình cũng đang bị như thế, bắt đầu thuyết trình: "Chờ cậu ấy spam tiếp, dù sao cũng là A trong truyền thuyết, lại là một trong nhóm người đời đầu. Trước cứ thấy spam là đau trứng, giờ thấy spam chỉ còn mỗi kích thích thôi. Cô không hiểu đâu."
Nói xong, cái chày gỗ nọ còn rất tự nhiên uống một ngụm rượu vang đỏ.
Ngay sau đó, anh ta liền bị sặc rượu.
Bởi vì anh ta đột nhiên nhận ra, cả bàn người bọn họ đã sớm quen thói quen trò gây rúng động trời đất của Du Hoặc rồi, giờ có thấy cũng chẳng lấy làm lạ. Buổi chiều đi hóng chuyện xem tình hình cụ thể với hồ sơ chi tiết, cũng chỉ có một mình anh ta.
Cao Tề, Triệu Gia Đồng cũng được, 021, 154 cũng không sao, cả buổi chiều họ đều ở trong phòng nghỉ ngơi của mình, đây chắc là vừa mới vào nhà ăn, vốn chẳng biết chuyện của A ra làm sao.
Từ góc độ của 922 có thể thấy được, anh ta một khi không cẩn thận sẽ làm lộ hai bí mật:
1. Du Hoặc là giám thị A. Chuyện này hẳn 021 và 154 không biết.
2. Anh ta biết Du Hoặc là giám thị A. Chuyện này thì không một ai biết.
Nhưng mãi đến khi anh ta rút giấy ăn chùi miệng, lại uống thêm hai ngụm rượu vang an ủi...... những người khác trên bàn cũng không có phản ứng gì đặc biệt hơn.
154 vỗ lưng anh ta, 021 khó hiểu mà hỏi: "Uống rượu cũng bị sặc nữa à?"
Triệu Gia Đồng hỏi anh ta có muốn uống chút nước lọc hay không, Cao Tề thì...... xem những người khác làm cho xong một lượt thì thu lại ánh mắt, tiếp tục uống rượu.
922: "?"
922: "???"
Phản ứng này cứ là lạ thế nào ấy?!
922 đầu đầy nghi vấn, thần sắc quỷ dị ngồi lặng ở đấy.
Lại một lúc lâu sau, cả bọn đều tự nhiên ngồi thành một bàn ngay hàng thẳng lối.
Xung quanh tiếng ồn vồn vã, chỉ có họ ngồi chờ lặng yên.
Cao Tề buông chai rượu đang rót trong tay xuống, vẻ mặt phức tạp mà nhìn Triệu Gia Đồng. Triệu Gia Đồng dùng khẩu hình đáp lại "Nhìn tôi làm gì", xong chị quay mặt quay sang nhìn 021 ở đối diện, 021 kinh ngạc trừng mắt với 922, 922 lại nhìn chằm chằm 154.
Tầng lớp bị hắt hủi nhất trong đám quả nhiên là tên 154 vừa mới nuốt miếng sườn dê xuống cổ họng, chỉ có thể thầm chửi hai tiếng mẹ nó trong lòng.
Ngay vào lúc này thì tuyên cáo tử vong của phòng 197 vang lên cắt ngang cuộc chuyện.
Tiếng động trên màn hình như đổ nước vào dầu, cả phòng ăn an tĩnh tức khắc ầm lên. Tiếng nghị luận xôn xao từ bốn phương tám hướng đổ về, phá tan bầu không khí trên bàn ăn.
"Tôi biết ngay mà, thể nào mà chả muốn spam tiếp!"
Một giám thị ở bàn bên chen vào bảo.
"Đúng vậy, quả nhiên là chẳng nghỉ ngơi lấy một ngày nào."
"Cái này bộ khó đoán lắm sao? Rốt cuộc thì tổng giám thị......"
Còn có người thế mà làm ra vẻ tiếc nuối than thở: "Sao lần này chỉ có hai dòng vậy?"
"Nhìn quen mắt một lần bốn năm dòng, đột nhiên giờ có mỗi hai dòng tôi cứ thấy không đúng lắm. Chắc tôi cần phải tỉnh táo lại thôi."
Trọng điểm của bọn họ chỉ dừng ở bốn chữ "thí sinh Du Hoặc", cụ thể nội dung tuyên cáo là gì, họ nào bận tâm nhìn cho kỹ.
Một lát sau, rốt cuộc mới có người kinh ngạc mà nói: "Úi trời đất quỷ thần ơi?"
"Sao thế?"
"Không không, mấy anh nhìn nhìn nhìn thử hai cái dòng kia đi! Nhìn xem là ai chết kia kìa."
Không chờ mọi người nhìn kỹ, thông cáo toàn dân của hệ thống đã đến tai họ ngay.
Trên màn hình xuất hiện một dấu chấm than thật to, tiếng hệ thống vang vọng khắp phòng ăn:
"Phòng thi 197, NPC Sherry, Sally đã tử vong, nên bài kiểm tra toàn phòng cũng sẽ ngưng lại, xin mời các giám thị có trách nhiệm lập tức đi tới phòng thi, đưa thí sinh mang về an trí nơi xử phạt tại chỗ giám thị, chờ giai đoạn kiểm tra thứ hai chính thức bắt đầu."
Mọi người yên tĩnh trong một chốc đã không thể ngăn được cơn kích động tràn trề.
***
Cùng lúc đó, tại phòng thi 197.
Bọn Du Hoặc an trí bé Sherry ở sân sau, đặt bé ngủ say giấc bên cạnh vườn cúc hoa non xinh xắn, cũng vì trong nhật ký cha mẹ cô bé từng nhắc đến, những đóa cúc hoa nhỏ xinh ở sau vườn chính là nguyện ước của bé, bé say mê chúng tự buổi nào rồi.
Đóa hoa mịn màng đung đưa trong làn gió đẩy một hồi lâu thì khôi phục lại vẻ đẹp nguyên vẹn đứng lắng.
Thật giống như một đứa trẻ vừa khóc quấy mệt mỏi thì lăn ra ngủ say.
Sau khi tuyên cáo tử vong được phát, Tần Cứu và Sở Nguyệt thoát khỏi trạng thái bị đồng hóa. Hai người đều vạn phần mệt mỏi, họ đỡ người bên hai chiếc sofa, vừa dựa vào một cái đã chìm vào giấc ngủ.
Du Hoặc lôi hai cái chăn từ phòng cho khách qua, vừa đắp lên người họ thì trên tờ giấy trả lời đang rơi bên cạnh đã có thay đổi mới.
"Lại cái đách gì nữa đây?" Dương Thư không chút khách sáo mà cất tiếng.
Nàng nhặt tờ giấy lên nhìn vào. Ở đó, bên cạnh đề thứ hai đã có một cái trứng ngỗng tròn vo, sau đó thì còn xuất hiện thêm mấy chữ dạng "đề thứ ba".
Tiếc rằng nó nghẹn những năm phút mà chỉ có thể phun ra một câu: Phòng thi gặp lỗi, tạm ngưng kiểm tra, chưa phân tích đề.
Dương Thư "khục" một tiếng thì bật cười, xách cái tờ giấy kiểm tra nát đó như một bài diễn văn truyền cảm mà đọc cho toàn đội viên nghe.
Rất nhanh đã có mấy dòng chữ lấp đầy chỗ trống trên tờ giấy, chứng tỏ hệ thống cũng đang tính điểm của giai đoạn đầu tiên.....
Dưới sự nỗ lực phối hợp trốn tránh của họ, tám người trưởng thành với chỉ số IQ bình thường mà chỉ trả lời đúng hai câu hỏi, tổng cộng là 18 điểm.
Trừ họ 2 điểm trên bài, trừ họ thêm 5 điểm tội khi dễ đề bài, chỉ còn mỗi 11 điểm.
Sau khi chấp bút con số 11 đỏ thẫm, một dòng chữ chẳng thể đỗi quen thuộc hơn xuất hiện:
Chỗ giám thị đã nhận được báo cáo vấn đề vi phạm quy chế tại phòng thi, tổ giám thị 922, 154, 021 hiện đang trên đường tới đây.
"Tổ?" Vu Văn đưa bài thi cho Du Hoặc, nói: "Lần đầu tiên em thấy ở sau giám thị còn có chữ tổ đó, anh ơi, anh nói thử xem lần này sẽ có bao nhiêu người phụ trách nhỉ?"
"Không biết." Du Hoặc nói: "Chắc bảy tám gì đó."
Phòng thi này của họ chỉ có tám thí sinh, giờ tính tới cả trường hợp mỗi một giám thị nhìn chằm chằm vào từng thí sinh thì vậy là cũng vừa đủ dùng rồi.
Nhưng sự thật đã chứng minh cậu đã xem thường cái chữ "tổ" này quá rồi.
Mười phút sau, tiếng chuông cửa đằng xa vang lên.
Vu Văn lòng đầy háo hức chạy tới cửa, sau đó lại bị một cú trời giáng đứng ngớ người ra ngay đó.
Ngoài cửa, 154 vẫn trưng bộ mặt xác chết như trước giờ, tay cầm tờ giấy báo cáo.
Đứng bên trái cậu ta là 922 và 021, còn bên phải là Triệu Gia Đồng và Cao Tề.
Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt nằm ở phía sau cậu ta......
Là cả một biển người nhìn không thấy điểm cuối cùng luôn!
Vu Văn trố mắt đứng nhìn, sau một lúc lâu mới hồi hồn kêu vọng vào phòng: "Anh ơi!! Hơn ba mươi mấy giám thị tới đây bắt mình kìa!"
Du Hoặc: "?"
Làm trò khùng điên gì thế này?
154 ngoài cửa trợn trắng mắt, đồng lòng cùng nói y như Du Hoặc.
Cậu ta cũng cảm thấy tất cả các vị đồng nghiệp đằng sau mình đây đều khùng điên hết rồi, một thí sinh vi phạm quy định mà đã "toàn quân xuất phát" cứ như tám đời chưa từng thấy thí sinh qua vậy.
Rõ ràng những người phụ trách các thí sinh quốc nội chỉ có vài ba mống bọn họ, cái nhóm này lại một hai nằng nặc tới đây góp vui nữa ấy chứ.
Vậy thì cũng được đi, nhưng sao lại bắt cậu ta biến thành hướng dẫn viên du lịch luôn vậy?
"Im lặng, muốn tám cái gì thì lát về rồi nói."
Cậu ta quay đầu cảnh cáo nhóm đồng nghiệp đáng xấu hổ kia.
Đáng tiếc, không có tác dụng.
Những người đó thấy Vu Văn là sửng sốt, sau đó liền mồm năm miệng mười nói tiếp: "Sao lại là thằng nhóc con này thế?"
"Cậu là ai?"
"A đâu rồi? Không phải phòng thi 197 là chỗ cậu ấy sao? Cậu từ đâu ra vậy?"
Miệng họ thì nhiều, còn vấn đề thì chỉ có một.
Vu Văn có đáp cũng đáp không xuể, chỉ nhớ được mỗi câu cuối mà trả lời: "Em trèo tường qua."
Nhóm giám thị sửng sốt giây lát, rốt cuộc cũng hiểu 1/8 từ đâu ra rồi.
Hoá ra là bọn họ luồn lách vào lỗ hổng nào đó rồi kẹt một lúc tám người ở đây luôn.
Có một người vừa hiểu ra, bảo: "Tôi biết rồi, thẻ tổ đội đây mà."
Vu Văn cũng không biết nói gì.
Đến từ bản năng của bạn học Vu, cậu thấy đã có hơn bốn giám thị lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi hột.
"Ừm, đúng là bọn em đã dùng thẻ tổ đội." Cậu gật đầu đáp.
Nhóm giám thị càng nổi bừng lòng thích thú, tiếng nghị luận càng nhiều hẳn.
Vu Văn mơ hồ nghe được vài câu:
"A mà cũng đi tổ đội với người khác à?"
"Tôi còn tưởng là cho dù cậu ấy có thẻ tổ đội cũng chả thèm vào cơ chứ."
Nói chung là biểu cảm của Vu Văn lúc ấy đã như con nai vàng ngơ ngác luôn rồi, 922 không nhìn nổi nữa liền lấy tay che miệng, nói: "Đây đều là đồng nghiệp hồi trước của anh cậu cả đấy."
Vu Văn: "Hả?"
Cậu nhớ đến những lời Sở Nguyệt đã từng nói, chợt sực tỉnh: "Ơ, đây đều là những giám thị đời đầu gì đó à?"
922 gật gật đầu: "Cậu biết à?"
Vu Văn kinh ngạc mà nói: "Em từng nghe chút chút, nhưng không phải là số người ít lắm à? Sao giờ lại có thể tập hợp thành cả một sân thế này?"
Giám thị ở đâu không biết chứ chỗ này chỉ có tour du lịch ngắm cảnh 35 người, chuyên biệt tới đây chỉ để tận mắt chứng kiến mặt boss thôi.
922 nói: "Cũng xem ra là duyên phận khó tả nhỉ."
Thấy đám người họ càng nói càng nhiều, 154 không thể không ra mặt rẽ lối chính đạo.
154 rưng rưng cầm tờ báo cáo trong tay, theo lệ mà nói: "Thật đáng tiếc, mười phút trước chúng tôi vừa nhận được báo cáo, trong lúc các cậu giải đề đã xuất hiện tình huống vi phạm quy chế, làm ngưng giai đoạn kiểm tra, hiện tại đành phiền phải theo chúng tôi một chuyến rồi."
Toàn bộ quá trình này còn chẳng phải quá đỗi quen thuộc sao?
Vu Văn quay đầu gào: "Anh ơi, lại phải đi tới chỗ giám thị kìa! Mọi người dọn dẹp hết chưa? Đồ ăn với hành lý trên lầu còn có mấy túi ấy?"
154 càng thêm phần cảm thấy bản thân rất giống hướng dẫn viên du lịch rồi đấy.
Không cần phải chờ lâu, dưới hơn ba mươi cặp mắt diều hâu, Vu Văn vừa vác balo vừa đỡ ông Vu đã sớm bị thương mấy mươi lần ra trước tiên.
Tiếp theo, Thư Tuyết ôm bụng đỡ eo y như một bà bầu thật sự cũng theo chân bước ra, ở sau cô là Ngô Lị và Dương Thư cùng sóng vai vững bước.
Đến đây thì phản ứng nhóm giám thị còn bình thường chán.
Cả cái nhóm già yếu bệnh tàn có đủ tất thảy thế này đã làm họ không nỡ mở mắt mà nhìn rồi. Nhưng ngay khi họ chỉ vừa cho rằng giám thị A tổ đội chắc để hỗ trợ người nghèo khó khăn thôi thì Sở Nguyệt từ đâu đánh cái ngáp đầy buồn ngủ bước xuống cầu thang.
"Sở Nguyệt?"
"Z?"
"Bà chủ Sở?"
Các xưng hô cũ mới thi nhau nhào tới tấp đến trước mặt cô.
Cô nàng chỉ có thể giương mắt được nửa, hai mắt ngận nước đối mặt với hơn ba mươi lão đồng nghiệp.
Cô vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, nhóm giám thị lại rướn thân duỗi cổ tới hơn nữa.
Sở Nguyệt quay đầu nhìn thì thấy, Du Hoặc đang bước ra.
Một lát sau, hắn đã cởi bỏ bộ đồ cũ. Chiếc áo sơ mi dính bụi bùn xạm đen sớm bị quăng đi rồi, giờ đây chỉ có chiếc áo thun cổ tròn màu xám nhạt mua từ chỗ nghỉ ngơi hắn đang mặc trên người.
Vẻ đẹp ngày nào không còn màu đen điểm họa sắc sảo, không còn màu trắng chấp bút ôn hòa. Chợt nay có vẻ hắn phá lệ sáng sủa hẳn, cũng phá lệ lãnh đạm hơn nhiều.
Tuy rằng không vận bộ đồng phục nào, cánh tay không còn đeo huy hiệu nữa, cũng không còn văn kiện hội nghị nào trong tay, ánh mắt hắn vẫn quét một vòng xung quanh như chuồn chuồn lướt nước, không chạm mắt với ai lại làm cho toàn nhóm giám thị tìm về cảm giác khắc sâu mấy đời không hết.
Cả bọn theo thói quen thẳng lưng một góc vuông vức ngay ngắn với sàn nhà, y như ngày trước.
Thấp thoáng tựa như chẳng hề có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, A không bị xóa tên, họ không giải tán, cũng không ai bị đày ra ngoài nước. Báo cáo hội nghị bao giờ cũng thình lình ập đến, có khi vào buổi sáng, lúc lại rơi ngay giấc trưa. Chỉ cần vừa cầm văn kiện lên, họ sẽ phân ra thành một bên tranh luận vồn vã, bên vội vàng bước chân, băng qua cả dãy hành lang thật dài của khu trung tâm, đi đến một chiếc bàn tròn nào đó, ngồi xuống.
Trước khi Du Hoặc đi ra, họ đã bắt đầu nghị luận sôi nổi, phấn khởi không thôi, nghĩ đến cảnh tượng khi gặp lại sẽ trông thế nào.
Sau khi bước ra, bọn họ sẽ không hẹn mà cùng lặng thinh.
Sở Nguyệt lau khoé mắt, nước mắt sinh lý khi cơn buồn ngủ ập đến hoá ra cũng có thể tăng cảm giác hoà quyện với bầu không khí gặp lại thế này, cô cảm động rằng: "Thế mà lại là mọi người đấy à."
"Đúng thật." Có người lên tiếng: "Thế mà lại là tụi tôi ấy chứ."
Hai chữ đã từng của một thời xưa cũ, trong họ đã từng có quan hệ bạn bè thân thiết, cũng đã từng có quan hệ đồng nghiệp khách sáo. Có vài người như oan gia ngõ hẹp, cũng có vài người lại hợp nhau đến lạ. Có người thì cứng nhắc rập khuôn, cũng có người nhiệt tình năng nổ.
Tính cách họ khác nhau một trời một vực, nhưng lại có thể cùng nhau làm việc lâu đến như thế.
Buồn chung một nỗi sầu giấu kín, buộc chung một chỗ kề cạnh nhau, nguồn chung một lòng đầy gánh nặng.
Họ đều ở đây, ngẩng đầu không gặp nhau nhưng cúi đầu sẽ tìm thấy, gần như đều là những người thân thuộc nhất trong hệ thống.
Bỗng dưng đoàn tụ vào một ngày chẳng ngờ tới, chợt phát hiện ra ai cũng thêm vài phần xa lạ.
Ký ức hắn nào đã khôi phục hoàn toàn, ấn tượng với những người trước mắt cũng chẳng khắc sâu, chỉ có thể lần mò giữa những thói quen bất chợt nào đó một cảm giác như đã từng là thân.
Mãi đến khi có ai đó trong nhóm người nói một câu: "Tổng giám thị, Sở, đã lâu không gặp."
Đúng vậy, đã lâu không gặp.
Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, Du Hoặc đã đột nhiên nhận ra, họ đều là những người bạn cũ của nhau.
Có điều, cảnh gặp lại trong ngổn ngang trăm mối tơ lòng ấy chẳng thể kéo dài được bao lâu nữa.
Bởi vì người cuối cùng đã bước ra.
Tần Cứu không chú ý bên ngoài đã như cái sân duyệt binh, anh còn mệt chết đi được đây này, lúc tay xách nách mang hành lí đi ra còn lười đến nỗi mắt cũng chẳng buồn nâng.
Anh vừa ra tới cửa, tay đã duỗi tới quàng vai Du Hoặc rồi nói: "Đỡ xíu, mí mắt tôi đang quyết chiến nảy lửa quá."
Nói xong, anh mới từ từ phát hiện bầu không khí lúc này cứ không đúng thế nào.
Mấy cái đèn đường chói lóe mắt, anh phải híp con mắt lại rồi mở ra mới thấy, hơn ba mươi cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, còn sắc mặt họ thì nói thế nào nhỉ....... phát cho họ chút thạch tín thì có mà họ nuốt cả một bình mất.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
154 hé miệng, phá tan im lặng: "Nếu không thì mọi người nắm chặt thời gian đi về trước đi?"
Cậu ta kéo Vu Văn và ông Vu lại, mang hết tám tên thí sinh của phòng thi 197 đi đến chỗ giám thị.
Thoáng thấy thân ảnh bọn họ băng qua bụi cỏ hướng tây bắc, hoàn toàn đi vào trong làn sương trắng tuyết, mấy giám thị bị bỏ lại đằng sau mới nghẹn ra một câu: "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đó là 001 đúng không, tôi không bị quáng gà đó chứ?"
Cao Tề và Triệu Gia Đồng bị bọn họ tóm gọn cả mẻ, giờ phải đứng lại để giải đáp đầy nghi vấn của toàn nhóm.
"Không có quáng gà gì hết, là 001 đó." Cao Tề tức giận mà nói.
"Sao cậu ta có thể quàng vai bá cổ với A được? Cậu ta bị điên hay A bị điên thế?"
Cao Tề trả lời vô cùng tiêu cực: "Điên hết."
Giám thị kia "chậc" một tiếng, "Có phải bạn không đấy? Trước kia là ai đã nâng chén bầu bạn tháng ngày cùng ông hả?"
Cao Tề nghe vậy thì cười một tiếng.
Bọn họ đã lâu không gặp, ông ta còn cố tình tránh tới khu trung tâm nhiều năm như thế, thói quen cũng dần thành quá khứ, nói chuyện ắt có chút mới lạ không quen.
Nhưng giờ chỉ cần một câu chuyện trò vỏn vẻn lại có thể khơi gợi biết bao những hồi ức ngày nào.
Dường như Cao Tề vừa mới tìm ra cảm giác năm ấy.
Ông ta cũng không câu nệ, thẳng thắn gật đầu: "Còn nhớ rõ lắm nha, chỉ mới uống có một nửa là cậu để tôi cõng về luôn ấy chứ."
"Ha ha, đúng rồi nhỉ. Thế kể nghe với, 001 với A uống lộn thuốc à?"
Cao Tề: "Nói nghiêm túc thì, họ không nhớ được gì khi gặp nhau hết, nên họ cùng nhau kiểm tra mấy bài liền rồi, và bây giờ...... bây giờ thì quan hệ qua lại khá tốt."
Ông ta dừng một chút, lại bổ sung: "Không, phải là đặc biệt tốt."
"Đúng là gặp ma giữa ban ngày mà." Giám thị nọ khó có thể tin được, "Đặc biệt tốt thì là quá tốt, vậy nếu so với chúng ta thì sao? Rồi so với ông và A thì sao? Tốt đến mức nào?"
Cao Tề: "......."
Ông anh bị mù thật rồi chứ ở đó mà so.
Ông bóp mũi hàm hồ bảo: "Xấp xỉ thế, nhưng thân thiết hơn tôi với A chút xíu."
Giám thị càng khó tin hơn: "Không thể nào? Đừng nói đến A, ngay cả chính 001 cũng chưa từng thấy cậu ta từng thổ lộ tình cảm đặc biệt với ai nữa là."
Cao Tề: "À thì....."
Ông cũng không biết nói cái gì.
Giám thị nọ lại tiếp tục đưa ra câu hỏi càng ghê gớm hơn: "Vậy ông không ghen tị à? Bạn ông bị người ta giành rồi kìa."
Cao Tề: "......."
Ghen tị cái cục cứ*.
***
Bầu không khí chỗ giám thị chưa bao giờ phức tạp đến như thế.
Một là bởi vì cuộc đoàn tụ của các các giám thị đời đầu, sự tình liên lụy tới nhóm người bọn họ quá nhiều, cũng có quá nhiều đề tài nói chuyện lại phải cố tình giữ kín như bưng, không có chỗ để trút, họ chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ giữa mênh mông là ánh mắt lấp đầy nỗi lòng.
Hai là bởi vì Du Hoặc và Tần Cứu.
Hai người họ không có đam mê dính như sam với nhau, hơn nữa bọn Cao Tề cũng vừa mới trò chuyện giải thích, toàn bộ giám thị đều cho rằng hai người họ đã kết nghĩa anh em cả rồi.
Cái kết luận này lại làm cho Du Hoặc và Tần Cứu dở khóc dở cười, càng làm cho nhóm giám thị hít thở không thông.
Cũng may hệ thống kịp thời lên tiếng, giải cứu muôn dân từ trong biển lửa.
Nó nói:
"Cho mời giám thị lập tức xử phạt thí sinh vi phạm quy chế."
021 tức giận mà nói: "Tới liền."
Tuy rằng nhân số nhóm giám thị đông đảo, nhưng số người phụ trách thí sinh quốc nội vẫn là 021 bọn họ.
"Đi thôi, phòng tạm giam ở lầu ba." 021 nói.
Họ được mang đến cửa cầu thang, các giám thị khác không đi theo cùng, vẫn ngồi lại ở nhà ăn.
Ngay vào lúc Du Hoặc đánh rẽ, đột nhiên hắn cảm thấy được vài ánh mắt nhìn mình.
Hắn nhợt nhạt nhìn lại nhà ăn, chạm trúng được một vài ánh nhìn.
Ký ức thiếu hụt chỉ để lại cho hắn cảm giác xa lạ khi nhìn những vị đồng liều ấy, nhưng thật lạ, đơn giản một cái liếc mắt như thế thôi hắn cũng đã có thể nắm bắt được cảm xúc đối phương rồi.
Hắn cảm nhận được những người đó đang khắc chế chờ mong, tựa như đang đợi hắn hay là một người nào đó phát tổng hiệu lệnh.
Có lẽ là do nó đã bị nén sâu trong trận lòng từ rất lâu, rất lâu rồi.
Số lượng phòng tạm giam lúc này cũng đã đủ nhiều.
Thậm chí nó còn làm cho Du Hoặc nhớ tới lần đầu tiên đi cùng Tần Cứu tới căn biệt thự, một dãy hành lang dài dằng dẳng, hai bên đều là phòng, cùng một lúc giam ba mươi thí sinh cũng không thành vấn đề.
Đã quen chung một nhóm như thế , đột nhiên lại mỗi người một ngã, thế mà lại làm cho hắn có chút ngậm ngùi tiếc nuối.
Rất nhanh, 021 đã sắp xếp phòng xong xuôi, cứ như một ngày bình thường ở khách sạn, nàng quẹt thẻ phòng lần lượt mở ra từng cánh cửa trong cùng.
"Cô vào cửa này đi." Cao Tề cho Sở Nguyệt vào phòng đầu tiên.
Sau đó thì cho Vu Văn vào phòng hai.
Ngay khi tới đây thì cậu bạn nhỏ này vẫn luôn làm tròn chữ hiếu của bản thân, cậu chẳng mảy may quan tâm mình vào rồi sẽ ra sao, mà nãy giờ chỉ một lòng lo lắng cho ông Vu.
Từ khi đi lên lầu ba, sắc mặt ông Vu đã rất tệ.
Du Hoặc có quay qua nhìn ông vài lần.
Ở trong trí nhớ hữu hạn của mình, tuy rằng ông Vu trông có vẻ hơi sợ hắn, nhưng ông lại không giống những người khác.
Người câu này của hắn không biết che giấu cảm xúc, mỗi lần nhìn thấy hắn, lòng kiêng kỵ sợ hãi gì cũng theo bản năng lộ ra hết. Nhưng sau đó, ông thế nào cũng sẽ dùng giọng điệu nhiệt tình quen thuộc áp chế cảm xúc ấy xuống.
Du Hoặc có thể cảm nhận được, ông đang rất cố gắng.
Ông Vu vẫn luôn rất cố gắng, một bên sợ nhưng một bên lại kiệt lực khắc chế, suy nghĩ đủ loại cách để thân thuộc với nhau hơn.
Con người đều có bản năng cảm ứng thiện ác cả mà.
Lòng tốt cũng có thể là ác ý, không phải cứ giả vờ tự nhiên thế được. Ở trên người ông Vu, Du Hoặc hiếm khi cảm nhận được loại xúc cảm đến từ trưởng bối, mà chỉ có những thiện ý vụng về đơn giản lại thật rõ ràng.
Đó chính là cảm giác mà Du Hoặc chưa từng tìm thấy trên người những trưởng bối khác, cũng là nguyên nhân hắn nguyện ý thường xuyên qua thăm cha con ông Vu.
Có điều, từ khi biết được hắn có nguồn gốc với hệ thống, có rất nhiều phản ứng của ông Vu lại mang ý vị sâu xa hẳn.
Không phải ông cho rằng hắn có dụng tâm kín đáo gì, mà là..... giữa hắn và hệ thống có liên quan với nhau, cũng không phải đơn giản là do say rượu mà bị kéo đến đây.
"Cậu ổn không?" Du Hoặc hỏi ông một câu.
Ông Vu dường như đang xuất thần, nhưng vừa nghe thế thì ông kinh ngạc, lại cười khổ mà bảo: "Sao mà không được chứ! Tuy rằng xuất ngũ nhiều năm như thế rồi, nhưng cậu cũng không thể không cho bộ đội chút mặt mũi được đúng không?"
Vu Văn chen vào nói: "Thật ra thì trước đó ba con em từng bị giam một lần rồi, cái lần đánh bậy đánh bạ thế nào mà vào phòng chính trị, không cẩn thận bị phạm quy á. Em thì còn được, nhiều lắm mơ thấy hồi thi đại học, thi tổ hợp một lượt chín môn, sau đó thi văn một chữ cũng chưa viết được chuông đã reo lên, đã vậy lúc thu bài tự nhiên em phát hiện phiếu trả lời của em chi chít mấy đường vẽ ngang vẽ dọc, cả một đề toán lý hóa không một câu nào biết làm blah blah. Tàn nhẫn nhưng không nguy hiểm tính mạng. Nhưng còn ba em kìa! Ông đồng chí Vu đây—"
Cậu vừa chỉ vào ông Vu vừa nói với Du Hoặc: "Lần đó ông già đi ra mà suýt làm em sợ chết, em còn tưởng bệnh tim ông già tái phát, mặt trắng y như quỷ. Anh nhìn màu da của ba em đi, trắng được đến thế thì có thể sợ hãi đến mức độ nào chứ. Hơn nữa trán ông già ướt đẫm mồ hôi, làm tay em ướt nhẹp luôn."
Bị thằng con trai chèn ép đến thế, nhưng ông Vu ngược lại thấy tốt hơn hẳn.
Ông đạp chân Vu Văn một cái, nói: "Không biết lớn nhỏ, suốt ngày chẳng nói được lời nào hay cho cha mày. Tiểu Hoặc, con đừng có mà nghe lời nó."
Ông Vu lại giải thích với Du Hoặc tiếp: "Không sao đâu, ai mà chẳng có cái gì để sợ chứ. Cái gì ấy cũng không đến mức gây chết người, chỉ là nhớ lại thì không dễ chịu lắm thôi. Con cứ yên tâm, ha."
Ông nhìn Du Hoặc, thoáng qua như có điều gì muốn nói.
Nhưng ánh mắt ông hướng lên nhìn chằm chằm một lúc lại đột nhiên thở dài.
Cuối cùng, ông chỉ vỗ vai Du Hoặc rồi quay đầu bước vào phòng tạm giam.
021 cũng đưa Dương Thư vào, sau khi đóng cửa lại thì nói với Du Hoặc: "Đi thôi, ở phòng ngay phía trước kìa."
Du Hoặc đi từ bên người Tần Cứu qua, ở một nơi không ai chú ý đến.
Tần Cứu ngoéo tay với hắn.
***
Phòng tạm giam ở đây hình như rất thường được lui tới, nó còn lạnh lẽo hơn cái tầng hầm kia nữa.
Không có phòng tắm vòi hoa sen, cũng không có giường.
Du Hoặc mới vừa đứng yên ở cạnh bạn, 021 liền đưa tay ra sau đóng cửa lại.
Nàng dán lưng vào cửa, nhỏ giọng hỏi: "Lần sắp xếp giám thị này rất kỳ lạ, anh có nhận ra không?"
"Cái này còn cần phải nhận ra?" Du Hoặc nói: "Sở Nguyệt đã nói cho tôi rồi, gần như toàn bộ giám thị đời đầu đều ở chỗ này. Liệu có chuyện trùng hợp đến thế sao?"
"Thật ra cũng không phải tất cả." 021 nói, "Lúc sau tôi có cẩn thận thẩm tra đối chiếu lại, có vài người không tới đây."
Du Hoặc nói: "Vài người nào?"
021: "........"
Nói ra thì anh quen chắc?
Du Hoặc rất nhanh đã hiểu, vội sửa lời: "Thôi khỏi đâu, bọn cô có một đống số, tôi cũng không nhớ rõ."
021 cũng nhanh quay lại mà nói: "Thì mấy người không tới ấy làm tôi thấy hơi kỳ lạ."
"Là sao?"
"Hai ngày nay tôi vẫn đang tra lại các tư liệu, vài giám thị kia....... ừm, nói thế nào nhỉ, từ những dấu vết để lại mà tôi thu thập, có thể suy đoán được khoảng thời gian trước kia họ đi theo anh, nhưng lòng lại không hướng về anh. Anh có hiểu ý tôi không?"
Du Hoặc chau mày: "Cô chắc chứ?"
"Chắc."
Chuyện này lại khiến hắn rất bất ngờ.
"Hỏi cô một chuyện đã." Du Hoặc nói.
"Anh hỏi đi."
"Sắp xếp giám thị đến đây, là hệ thống làm à? Có quy luật gì không?"
"Theo quy tắc mà nói thì ngẫu nhiên. Nhưng cũng không loại trừ trường hợp có người động tay động chân vào, nhưng......" Khuôn mặt của 021 đầy phức tạp.
"Cái này chắc không phải ai cũng có thể tùy tiện động tay động chân vào nhỉ? Tất cả đều phải thông qua hệ thống."
"Đúng vậy!" 021 phụ họa: "Đây chính là chỗ tôi cảm thấy kỳ lạ nhất! Theo tôi được biết, có thể có quyền hạn lớn đến như vậy, cũng phải giống như anh trước kia ấy. Phạm vi quyền hạn tôi không xác định được, nói chung thì khi đó tôi vẫn chưa là giám thị, tư liệu hiện tại lại rất khó tra tìm. Dù sao thì anh mà không làm được, thì không ai có thể làm được. Như vậy thì vấn đề là—"
Nàng vô cùng nghiêm túc mà nói: "Sau khi anh bị xóa tên, cấp bậc phòng bị của hệ thống lại tăng lên không ít, nó cũng chưa trao quyền hạn thế này cho bất kỳ giám thị nào khác. 001 có thể xem là quyền hạn cao nhất hiện tại, nhưng anh ta cũng không có. Cho nên còn có ai có thể động tay vào được chứ? Tôi thật sự không thể nghĩ ra ai. Nói đùa chứ cả buổi chiều tôi ngồi trong phòng làm phép loại trừ, được nửa ngày trời thì cuối cùng cũng có một đáp án."
Du Hoặc: "Đáp án gì?"
"Hệ thống." 021 cũng phải bật cười, "Tôi gạch từng cái tên từng cái tên một, loại trừ ra hết tất cả những ai không thể làm ra, cuối cùng xét tới có thể làm được chuyện này, thế mà lại chỉ có còn chính bản thân hệ thống, anh có dám tin không?"
Ngoài ý muốn, Du Hoặc không cười theo nàng, cũng không để lộ ra ý cười chê nào khác.
Hắn thế mà gật đầu bảo: "Cũng không phải không có khả năng."
021: "Anh đùa hả???"
Du Hoặc không nói giỡn, chỉ là hắn vừa nghĩ tới một thứ giống thế.
Sở Nguyệt nói, sau khi hắn và Tần Cứu hai lần liên thủ thất bại có để lại ám chiêu, đó là một chương trình tự điều chỉnh của hệ thống, nhưng thật tiếc, chương trình này sau đó đã biến mất.
Nó trông thế nào, chứa cái gì ở bên trong, Du Hoặc vẫn chưa thể nhớ ra, tạm thời cũng không có cách nào đoán được tại sao và làm thế nào mà nó đã biến mất.
Nhưng lời 021 vừa nói đã nhắc hắn một điều.
Sự sắp xếp kỳ lạ này chẳng lẽ là do chương trình đó làm?
Nói chung thì nếu nó xâm nhập vào thành công, cũng coi như trở thành một bộ phận của hệ thống. Muốn làm được chuyện này, không phải không có khả năng.
Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi.
Không có gì để chứng thực suy đoán, những thứ còn lại tạm thời đều vô nghĩa.
021 nhìn thoáng qua thời gian lúc này, nói: "Đã vậy thì anh nhớ chú ý đấy, tôi đi ra ngoài trước. Có phát hiện gì thêm tôi sẽ nói chuyện với anh sau. Số lượng giám thị lần này nhiều quá, khó tránh khỏi sẽ có người thích túc trực theo dõi, tôi cũng không tiện ở lại đây lâu nữa."
"Chờ đã, còn hai vấn đề nhỏ nữa." Du Hoặc gọi lại.
"Hửm?"
"Cậu tôi, chính là ông Vu ở phòng tạm giam trước đó. Cô từng gặp ông ấy chưa?" Du Hoặc hỏi.
021 lắc đầu: "Chưa, tôi vừa mới nghe ông ấy nói chuyện, hình như trước kia ông ấy từng nhập ngũ đúng không? Nhà mấy anh nhiều người xuất thân từ bộ đội thật."
Du Hoặc khẽ nhoẻn miệng cười.
Biểu tình này thay đổi quá đột ngột, 021 lại đang gấp, không chú ý đến: "Nếu như đã gặp lời nói như thế này rồi, ắt tôi sẽ cảm thấy quen mắt, hơn nữa chắc chắn là tôi sẽ đến hỏi anh trước tiên."
Đúng thế.
Du Hoặc nghĩ thầm, nếu 021 hay là Sở Nguyệt hoặc cũng có thể là người nào khác đã từng gặp qua ông Vu, nhất định sẽ bộc lộ điều đó.
Mà các cô lại chưa từng đề cập đến, thì chắc rằng họ chưa từng gặp thật.
Hắn gật đầu.
021 nói: "Vậy vấn đề còn lại là gì?"
"Về vụ ký ức." Du Hoặc nói: "Trước đó tôi có nghe được một cách nói thế này, lúc hệ thống thanh trừ ký ức có một cách có thể hủy bỏ, chỉ cần hủy bỏ thao tác đó, toàn bộ ký ức có thể khôi phục ngay lập tức. Hủy bỏ ở đâu cô biết không?"
021 im lặng không nói lời nào.
Du Hoặc: "?"
Môi cô nàng giần giật, nói: "Tên điên nào nói cách này cho anh vậy? Để tôi đi đánh nó."
Du Hoặc nhướng mày, không chút do dự bán đứng bạn trai mình: "Tần Cứu."
021: "..... thôi dẹp đi, đánh không lại."
Nàng biết lắm mà!
Trong hệ thống còn kẻ điên thứ hai nào nữa chứ?
Ấy, không đúng.
Nếu mà tìm thật thì trước mắt cũng có một người này.
Du Hoặc bảo: "Không thử đâu, chỉ hỏi chút thôi."
021: "Anh cho rằng tôi bị ngu à? Một người đã không cần thì sẽ lấy lệ như thế sao, tổng giám thị?"
Du Hoặc kéo ghế dựa ra ngồi xuống: "Không nói thật à?"
021 nhìn mặt hắn, ý chí bắt đầu dao động rồi.
Cho nên mới nói làm người thì đừng có đẹp quá thể đáng chứ.
Nhất là bạn bè cùng một phe chiến đấu thế này, đặc biệt dễ dàng làm người khác phá vỡ nguyên tắc đấy.
Anh thử cho 001 ngồi ở đây xem?
021 đang thầm cân nhắc trong lòng, nhưng rất nhanh nàng đã thất vọng nhận ra, hiện tại thì 001 cũng cùng phe chiến đấu với nàng kia mà. Dựa vào gương mặt đó thì trong mười cũng có tám chín là đúng.
Cô gái này tự ngồi tự công kϊƈɦ một giây đã nhanh quay lại bảo: "Tôi không thể nói quá nhỏ được, bằng không thì lương tâm cắn rứt lắm."
Du Hoặc: "Được rồi."
021 nói: "Anh chắc còn nhớ rõ tòa Song Tử ở khu giám thị đúng không, chỗ chuyên xử phạt á."
"Ừm."
"Dưới lầu có tổng cộng ba cái thang máy, một cái chuyên dùng cho giám thị, một cái chuyên dùng cho thí sinh, cái còn lại thì tương đối đặc biệt. Tôi nghe nói—" 021 gằn giọng: "Chỉ là nghe nói thôi nha, không biết thật hay giả, nói chung thì quyền hạn của tôi sao mà bằng 001 được đúng không. Nghe nói chỗ đó vô cùng quan trọng đối với hệ thống."
"Người ta không thường nói đâm phổi ai sao? Chỗ đó đừng nói là tim thì ít nhất cũng là phổi của hệ thống."
Nói xong, cô nàng vặn then cửa nhanh chân đi ra ngoài, sợ lại có chuyện nói tiếp.
021 vừa đi, phòng tạm giam liền rơi vào yên tĩnh.
Du Hoặc tựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm một chỗ hư không mà xuất thần, trong đầu vẫn còn cân nhắc những chuyện mới vừa nói khi nãy.
Nhưng phòng tạm giam được gọi là phòng tạm giam, cũng chính là vì nó có một chỗ đặc biệt.
Nó luôn có thể mê hoặc suy nghĩ của bạn, làm bạn nhạy cảm hơn hẳn thường ngày, làm bạn nhớ đến những chuyện quá khứ. Nhờ thế nó mới có thể tìm ra được đâu là hồi ức đáng sợ của con người để gợi lên ngay trong khoảnh khắc.
Lần này lại không biết những hồi ức từ đâu bủa vây, hắn cứ nhớ tới khu tàn tích trong phòng tạm giam của Tần Cứu.
Có lẽ do cứ ru rú bên người Tần Cứu miết nên bị đồng hóa rồi chăng?
Hay nó lại là, một thứ mơ hồ nào đó đã từng không thể với tới lại bỗng nhiên lóe lên chút ánh tro tàn ngay giờ đây.
Chỉ trong tích tắc, hắn chợt cảm thấy, bóng tối trong phòng tạm giam của hắn trước kia cũng không phải là bóng tối một màu thuần túy, hắn cũng không phải đơn thuần mà ghét cái cảm giác từng bị mù ấy.
Dưới làn bóng tối kia, dường như có những thứ gì đó.
Giống như là hàng rào vây kín bốn phía, giống như những dàn máy cũ kĩ gỉ sét, giống như những ống xi măng ống thép chất đầy.
Phía sau hắn còn là rừng cây bạt ngàn, cứ mỗi một bước đi sâu hơn đều làm không khí thêm phần vắng lặng. Xa hơn ở đằng trước hắn lại là mùi khói thuốc súng cay mũi.
Trước mắt hắn cũng có ai đó nhạt nhòa nhân ảnh, trên người anh ta còn có một mùi máu tươi nồng đậm.
Nhưng khi duỗi tay, hắn chỉ có thể chạm đến chiếc khăn quàng cổ mềm mại khô ráo.
Hắn bỗng nhiên nhận ra, bản thân nào phải là sợ bóng tối.
Cái hắn ghét chính là bóng tối kia, không ngừng tiến tới, dần dần nuốt chửng thân ảnh của người đó.
Hắn chợt bừng tỉnh khi bên tai vừa truyền đến giọng ai đó trong bóng tối lấp đầy, gần trong gang tấc, nhưng lại xa tận chân trời.
Giọng đối phương lộ rõ vẻ mệt nhoài, nhưng nó lại không thể bằng ý cười rõ rệt ngay lúc ấy, người đó nói: "Tổng giám thị, thấp đầu một chút được không, để anh nói cái này đã nhé."
Hình như hắn đang cong lưng lại.
Ngón tay đối phương duỗi đến, sượt qua sườn mặt hắn, để lại luyến lưu ở da một làn hơi ấm. Sau đó ngón tay như khẽ khảy vành tai hắn hay là đang xoay khuyên tai gì đó.
Cụ thể thế nào hắn đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ vành tai mình nhói lên.
Chỉ trong một thoáng qua, hắn bỗng nhiên gấp gáp khó chịu không thôi.
Hắn chưa từng thấy bản thân hoảng hốt đến như vậy thì đã nghe đối phương khẽ nói bên tai mình: "Anh rất yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro