Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48

Chương 48: Rời đi.

"Biên Bá Hiền! Biên Bá Hiền!"

Là ai đang gọi mình?

Giọng nói thật quen thuộc.

Biên Bá Hiền chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt vẻ mặt thất kinh của hai người, lúc này cậu đang bị một người trong số đó ôm chặt lấy, mắt người kia đỏ hoe, ôm rất dùng sức, như sợ cậu sẽ biến mất mà ôm chặt lấy cậu, không ngừng lớn tiếng gọi tên cậu.

Hoảng hốt, Biên Bá Hiền rốt cuộc mới nhớ ra, người ôm cậu chính là Tần Vị.

Còn người kia đứng cạnh Tần Vị đang khóa chặt lông mày nhìn cậu, là em trai cậu, Quý Trạch.

Biên Bá Hiền khẽ lắc đầu lại chỉ thấy ý thức mơ hồ không rõ, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn bản thân đang nằm trên sàn phòng khách.

Cậu nhớ, vừa nãy còn đang dạy Tần Vị vẽ, sau đó dạy được một lúc thì cậu lại đột nhiên hôn mê, cái gì đều không nhớ rõ.

Cái này cũng thường xảy ra, nhưng không nghĩ tới lần này lại phát sinh trước mặt Tần Vị và Quý Trạch.

"Em không sao, chỉ là hôn mê chút thôi." Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói, sau đó nhìn về phía bàn vẽ, tranh vẽ Tần Vị quả nhiên chưa xong, cậu chắc cũng ngất đi không bao lâu.

"Biên Bá Hiền..." Thân thể Tần Vị run rẩy, mặt lộ vẻ căng thẳng bất an nhìn Biên Bá Hiền, giống như vừa trải qua chuyện sợ hãi nào đó, lực tay ôm cậu dùng sức mấy phần, "Đã qua một ngày."

Thân thể Biên Bá Hiền chấn động, con ngươi chợt trừng lớn nhìn Tần Vị, sau đó chậm rãi cứng nhắc nhìn Quý Trạch, Quý Trạch ngầm thừa nhận gật đầu.

Một ngày?

Cậu, vậy mà... mất ý thức qua cả ngày.

"Biên Bá Hiền, làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?" Bất luận thế nào, thần kinh Tần Vị cũng không thể xem như có chuyện gì xảy ra, hắn đỏ mắt lo lắng hỏi Biên Bá Hiền, thân thể không yên mà run rẩy, tay gắt gao ôm chặt Biên Bá Hiền. Thân thể Biên Bá Hiền giống như trở nên càng trong suốt, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, khiến người khác nhìn như có ảo giác một giây thôi cậu sẽ đột nhiên biến mất.

"Tần Vị, em đã chết rồi..."

Biên Bá Hiền dường như yếu đuối không chịu nổi giương mắt nhìn về phía Tần Vị, sau đó cho ra đáp án.

"Cuối cùng thì em sẽ phải biến mất."

Em vẫn cho rằng có thể ở bên cạnh anh, dù anh xa cách em, khi anh rốt cuộc quay về bên em, em lại phải rời đi.

E rằng, dù bọn họ thắng được thời gian nhưng cuối cùng vẫn thua ở vận mệnh.

"Đi đâu!! Biên Bá Hiền, em muốn đi đâu?" Tần Vị trừng lớn hai mắt, giọng nói đều run rẩy.

Biên Bá Hiền cúi đầu im lặng không lên tiếng.

Năm ngoái ngày 17 tháng 5, Biên Bá Hiền tự sát ở trong nhà, mà hôm nay là ngày 10 tháng 5, còn có bảy ngày nữa chính là một năm đã trôi qua rồi.

Thân là du hồn cậu càng ngày càng trở nên mệt mỏi, buổi sáng cũng không dám ra khỏi cửa, dường như vừa chạm vào ánh nắng sẽ lập tức tiêu tan ý thức, mệt mỏi không tả được. Thậm chí thời gian cậu mất ý thức càng ngày càng dài, tần suất càng ngày càng nhiều, có lúc trí nhớ mờ mịt lại đột nhiên quên tất cả, tất cả những thứ đó như từng bước ép sát nhắc nhở mình, thời gian của cậu càng ngày càng ngắn.

Biên Bá Hiền từng ngày trải qua càng thêm thống khổ, lúc hai rưỡi sáng cậu sẽ cười cùng Tần Vị Quý Trạch nói chuyện, nhưng nửa giờ sau, Biên Bá Hiền chỉ có thể rút trong một góc tường, đáy lòng đau đớn và tuyệt vọng, để mặt trầm mặc bên trong hủy diệt từng chút.

Biên Bá Hiền biết.

Sau một năm cậu chết, cậu sẽ chính thức biến mất.

Giống như cậu bị vô hình phân cách ở hai thế giới, một mặt bản thân cười nói đã đủ rồi, một năm này thật sự rất vui vẻ nhưng mặt khác bản thân lại không ngừng cuồng loạn khốc khấp, liều mạng giãy dũa trong vô nghĩa.

Một đêm này, Tần Vị không ngủ, chỉ yên lặng nhìn vị trí Biên Bá Hiền biến mất.

Quý Trạch ngồi một bên salon, lẳng lặng hút thuốc, không nói gì.

Ngày thứ hai, Biên Bá Hiền ngồi ngốc trong phòng, co ro trong góc, cậu giống như nhìn thấy Quý Trạch cùng Tần Vị nói chuyện nhưng Biên Bá Hiền lại thất thần không nghe rõ, chỉ mặc cho ý thứ mình rơi vào bể tối.

Không biết qua bao lâu, dường như rất nhanh.

Không biết tại sao Tần Vị không có ở trong phòng, Quý Trạch lại đang thu thập hành lý, hắn vẫn mang theo chiếc vali đó, chỉ có một vali duy nhất như lúc hắn tùy ý đến ở, hiện tại cũng có thể tùy ý rời đi.

Nhanh đến hai rưỡi sáng, Biên Bá Hiền chậm rãi từ trên đất bò dậy, sau đó ngồi ở vị trí ghế salon, đối diện với Quý Trạch rồi nhếch khóe miệng cứng đờ, thử nhiều lần mới lộ ra nụ cười.

Quý Trạch nhìn thân ảnh Biên Bá Hiền dần xuất hiện ở trên ghế salon, nhìn Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói.

"Anh, em phải đi."

Biên Bá Hiền nhìn thấy vali bên cạnh Quý Trạch bèn biết nó phải rời khỏi nhà Tần Vị, như vậy cũng tốt.

"Ừm." Biên Bá Hiền gật gật đầu, lại không biết nói cái gì.

"Không cần xin lỗi em, anh, anh không có rời bỏ em." Quý Trạch đi tới trước mặt Biên Bá Hiền, đầu ngón tay ấm áp chạm vào làn da lạnh băng của Biên Bá Hiền, sau đó toàn bộ lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa trên gò má Biên Bá Hiền.

"Bởi vì lần này, là em rời bỏ anh trước."

Biên Bá Hiền ngẩn người, mắt con cong lên cười, viền mắt lại đỏ.

Mãi đến lúc cuối, Quý Trạch vẫn vậy, ôn nhu đến kỳ cục.

"Cho nên, anh không cần không dám gặp em, không cần cảm thấy có lỗi với em, không cần sợ hãi không biết nên từ biệt em như thế nào, anh không cần phải lo lắng điều gì cả!" Quý Trạch nhẹ giọng nói, gương mặt như đã tan đi băng giá, giống như đem tất cả ôn nhu hóa vào trong ánh mắt, "Em chỉ muốn cho anh biết, nửa năm này, anh, em thật sự rất vui khi gặp lại được anh."

Anh vẫn luôn sợ sệt chia ly, vậy chúng ta sẽ trước một bước mà tạm biệt nhau đi.

"Vẫn luôn là anh nói cám ơn với em, anh, em mới phải là người nói cám ơn anh nhiều nhất." Giọng Quý Trạch hơi nghẹn ngào, viền mắt ửng đỏ, đầu ngón tay từ khóe mắt ửng đỏ của Biên Bá Hiền mem lướt xuống khóe môi cậu, cuối cùng thả xuống, run rẩy nắm chặt thành quyền.

Cả đời người này, chung quy sẽ gặp được một người như vậy.

Sau đó gặp, như vậy là đủ rồi.

Bây giờ, Quý Trạch nên buông tay, dù là không nỡ nhưng còn tiếp tục như vậy, càng thêm thống khổ cho tất cả mọi người mà thôi.

Hắn nên buông tay tạm biệt Biên Bá Hiền, cho cậu biết không phải cậu là rời bỏ hắn, khiến cậu không cần âm thầm hổ thẹn vì sự tồn tại của cậu khiến hắn thống khổ, tốt nhất là nên làm cho cậu quên hắn thanh thản rời bỏ thế gian này.

Hắn nên buông tay để đem thời gian cuối cùng tặng cho Tần Vị, anh hắn và Tần Vị vừa bắt đầu cùng nhau, bõ lỡ ròng rã bảy năm, cuối cùng bọn họ có thể ở bên nhau.

"Anh, gặp lại sau!" Quý Trạch nhẹ giọng nói, cúi thấp mắt không dám nhìn Biên Bá Hiền sau đó đi đến nói đặt hành lý.

Biên Bá Hiền khẽ nâng tầm mắt, ngón tay khẽ vươn tới hướng bóng lưng Quý Trạch cuối cùng vẫn cứng ngắc thu lại.

Quả thật, đây là lời từ biệt tốt nhất, kết quả tốt nhất .

"Anh, anh đã từng yêu em chưa?" Quý Trạch đi đến cửa, sau đó bước chân chậm dừng lại.

Quý Trạch hỏi như thế, Biên Bá Hiền khựng lại, cậu biết Quý Trạch hỏi không phải là tình thân, mà là như cậu đối với Tần Vị, là tình yêu, chỉ có điều bây giờ hỏi vấn đề này còn có ý nghĩa sao?

"Em biết rồi." Quý Trạch quay đầu nhìn Biên Bá Hiền im lặng, ánh mắt hơi tối, gật đầu quay người rời đi.

"Có."

Bước chân Quý Trạch nhất thời ngừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu.

"Khi em quỳ gối trong chùa, từ sáng đến tốt vái từng vị phật, nói muốn tạ lễ thần..." Khóe miệng Biên Bá Hiền nhợt nhạt cười nhưng trong mắt vụn vặt từng giọt sương bi thương cùng đau buồn. Vào thời khắc ấy, e rằng Biên Bá Hiền thật sự đã động tâm.

Người đàn ông này, đem bản thân cậu từ bên trong vực sâu bi thương và tuyệt vọng liều mạng kéo lên, luôn ở bên cạnh cậu.

Người đàn ông này, ở trong xe cầm hình cậu, khóc như một đứa trẻ gọi tên cậu.

Người đàn ông này, sau khi say rượu nói muốn chăm sóc cậu, muốn đối xử tốt với cậu, cho dù chết cũng muốn đối tốt với cậu.

Người đàn ông này, trong sinh nhật cắm hai mươi chín cây nến, nói yêu cậu, muốn chờ cậu kiếp sau...

Dù là em trai cũng được, Quý Trạch cũng được, thân phận gì cũng được, đối với Biên Bá Hiền mà nói đều là người không thể thay thế được.

Yêu hay không yêu, Biên Bá Hiền cũng không phân rõ.

Nếu như cậu còn sống, vẫn cùng Quý Trạch cùng nhau một năm sống chung, có lẽ chỉ một ngày nào đó bọn họ thật sự sẽ ở bên nhau.

E là thật sự, bọn họ suýt chút nữa là ở bên nhau.

Nhưng chỉ là không đúng thời điểm.

"Hóa ra, anh vẫn đi theo em sao?" Quý Trạch ngẩn người sau đó nở nụ cười.

Giống như nhân sinh của hắn, chỉ vì chờ đợi một câu nói này của Biên Bá Hiền.

Trong mắt Quý Trạch lóe lên ý cười ôn nhu khiến người khác không dời nổi mắt, sau đó chậm rãi đến gần Biên Bá Hiền, "Nếu như vậy, anh, anh đem kiếp sau của anh cho em được không?"

Mi mắt Biên Bá Hiền hơi rũ xuống, ở đâu ra kiếp sau? Cậu lại cho Quý Trạch một lời cam kết hay chẳng qua chỉ có Quý Trạch mới uổng công tuân theo mà thôi.

"Được!" Thế nhưng Biên Bá Hiền vẫn nghe theo chính hắn nói xong, Biên Bá Hiền đưa ngón út ra, "Muốn ngoéo tay ước định không?"

"Đều lớn như vậy, còn muốn ngoéo tay sao?" Quý Trạch lắc đầu, lại nắm lấy tay phải Biên Bá Hiền kéo vào trong ngực, sau đó tay đặt lên gáy Biên Bá Hiền mà hôn lên.

Biên Bá Hiền ngây ngẩn cả người, cậu nhìn thấy con ngươi Quý Trạch đen nhánh, dường như muốn đem cậu tiến vào thế giới của hắn. Dần dần, khóe miệng lạnh băng của Quý Trạch như có nhiệt độ, thân mật khẽ vuốt nhẹ, càng thêm ấm áp.

Không đẩy Quý Trạch ra, Biên Bá Hiền chậm rãi nhắm hai mắt lại, chăm chú cảm nhận nhiệt độ và khí tức Quý Trạch.

"Anh, vậy chúng ta hứa nhé." Quý Trạch chậm rãi buông Biên Bá Hiền, hôn nhẹ lên khóe môi Biên Bá Hiền nhẹ nhàng gọi, câu chữ này giống như vẫn luôn trằn trọc ở giữa răng môi Biên Bá Hiền, ngậm tất cả ôn nhu và trong sinh mệnh.

Ở trên thế giới này, chỉ có Quý Trạch sẽ gọi cậu như vậy-- "Anh trai."

"Em đi đây." Quý Trạch ghé vào bên tai Biên Bá Hiền nhẹ giọng nói, Biên Bá Hiền khẽ gật đầu.

Khóe miệng Quý Trạch chậm rãi vẽ lên một đường cong, nhẹ giọng nói, "Chúng ta kiếp sau gặp lại."

"Được, anh chờ em." Biên Bá Hiền cũng cười.

Quý Trạch xách hành lý quay người rời đi, Biên Bá Hiền yên lặng nhìn bóng lưng Quý Trạch rời đi.

Thời khắc cửa đóng lại đó, nước mắt hai người rốt cuộc không kìm nén được mà tràn mi, lệ rơi đầy mặt.

Lần này rời xa nhau, sẽ không bao giờ gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hjjj