25
Chương 25. Say rượu.
Sau khi triển lãm, Biên Bá Hiền không đi cùng Tần Vị mà đi theo Quý Trạch.
Sau khi hoàn tất buổi triển lãm, vẻ mặt Quý Trạch càng thêm lạnh lùng cô tịch, một mình đứng ngây ở đại sảnh nhìn tranh Quý Trạch, bóng lưng cô đơn tiêu điều kéo dài vô tận dưới ánh đèn.
Toàn bộ triển lãm, trống vắng, chỉ có một mình hắn, điều này làm cho Biên Bá Hiền yên lặng đứng sau hắn bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như Quý Trạch mở buổi triển lãm này chỉ là để vào giờ khắc này.
Thần sắc Biên Bá Hiền ảm đạm đứng phía sau Quý Trạch, mà Quý Trạch chỉ nhìn Biên Bá Hiền lại không biết người đứng phía sau hắn.
Cất bước đi bên cạnh Quý Trạch, viền mắt Biên Bá Hiền có chút xót, trong lòng đè nén tình cảm.
Ngoại trừ Biên Bá Hiền, ai cũng không biết, Quý Trạch là một người mờ nhạt đứng trong triển lãm trống trải mờ tối, lẳng lặng nhìn tranh Biên Bá Hiền, nhưng Biên Bá Hiền cũng không biết trong lòng Quý Trạch nghĩ cái gì.
Đến buổi tối, Quý Trạch đi quán bar.
Biên Bá Hiền vốn tưởng rằng Quý Trạch không biết đi đến nơi này, dù đến quán bar cũng chỉ đem Biên Bá Hiền uống say như chết tha về nhà. Hơn nữa Quý Trạch không uống rượu, giống như hắn ghét mùi rượu vậy, Quý Trạch chính là vậy, mặc kệ thế nào hắn đều có thể tỉnh táo bảo trì thân phận người đứng xem để giải quyết tất cả.
Tưởng Phàm thường cười nói, Quý Trạch chọn nghề quả rất chuẩn, hắn chính là phải làm luật sư, chuyện gì đều giải quyết đâu ra đấy.
Thế nhưng hiện tại Quý Trạch lại ở quán rượu, mở ra mấy chai rượu mạnh, vừa bắt đầu là uống nửa ly, kế tiếp lại uống không ngừng. Biên Bá Hiền ở một bên nhìn mà lòng khiếp đảm, trước tiên chưa nói Quý Trạch đã từng uống qua rượu không nhưng cứ uống như vậy nhất định sẽ thủng dạ dày, hơn nữa tất cả đều là rượu mạnh?
Cho dù Biên Bá Hiền lúc trước cũng từng làm như thế, nhưng Quý Trạch, hắn quên mất là ai đưa Biên Bá Hiền về nhà sao? Hắn quên mất lúc đó hắn nói Biên Bá Hiền những gì sao? Làm sao chín hắn lại có thể như vậy!
Biên Bá Hiền nhìn Quý Trạch một chén một chén như không muốn sống uống cạn, khẩn trương đưa tay muốn ngăn lại, thế nhưng tay xuyên qua chất lỏng lại không đụng được thứ gì, chỉ có thể lo lắng khẩn trương nhìn chằm chằm Quý Trạch uống rượu.
Giờ khắc này Biên Bá Hiền mới biết, lúc trước Quý Trạch nhìn mình uống rượu mãi khi say khướt, rốt cuộc là tâm tình giày vò đến như thế nào.
"Thế nào, đến một mình ăn mừng sao?"
Tay Quý Trạch dừng một chút, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn người hướng mình đi tới.
"Mạc Ngạn Thành." Quý Trạch cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu tiếp tục uống rượu.
Biên Bá Hiền cũng sững sờ, nhìn sắc mặt âm trầm Mạc Ngạn Thành, cũng không biết Mạc Ngạn Thành từ đâu biết được Quý Trạch ở đây. Nhưng tìm đến đây, nhất định là chuyện Tần Vị.
"Đủ chưa?" Mạc Ngạn Thành đi tới bên người Quý Trạch, cau mày hỏi một câu.
"Chưa đủ!" Quý Trạch liếc mắt nhìn Mạc Ngạn Thành, rót rượu hờ hững trả lại hai chữ.
"Chẳng lẽ cậu muốn bức tử Tần Vị thì mới cho rằng đủ sao?" Mạc Ngạn Thành đưa tay giữ lại tay Quý Trạch, gương mặt tràn đầy ác liệt và tức giận trừng mắt Quý Trạch, giọng trầm thấp hung ác.
"Tôi đang đợi!" Quý Trạch cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt trào phúng lạnh như băng trừng lại.
"Quý Trạch, cậu tỉnh táo lại cho tôi! Cậu coi như là giúp Biên Bá Hiền báo thù đã đủ chưa, cậu làm vậy đối với Tần Vị đã trừng phạt đủ chưa? Hiện tại Tần Vị tự giam mình trong nhà, không đi làm, không chăm sóc con trai, chỉ có nhìn tranh mà nhớ tới Biên Bá Hiền, cuối cùng cậu còn muốn làm đến loại mức độ nào nữa hả!" Mạc Ngạn Thành tiếp tục dùng sức nắm lấy tay Quý Trạch không cho hắn tiếp tục uống rượu, cũng không cho hắn chạy trốn, Mạc Ngạn Thành nhìn chằm chằm Quý Trạch, trong ánh mắt lại mang theo đau xót cùng bất đắc dĩ.
"Bảy năm, đã qua bảy năm rồi! Cậu đây coi như là cái gì, Biên Bá Hiền nếu như yêu Tần Vị, vậy sao hắn còn không đến? Hiện tại hắn chết rồi, cậu là em trai hắn lại còn thay Biên Bá Hiền đòi lẽ phải sao?"
Ánh mắt Quý Trạch nhất thời lạnh xuống, khi nghe đến tên Biên Bá Hiền, tay trái Quý Trạch cầm ly rượu tạt thẳng vào mặt Mạc Ngạn Thành.
"Mạc Ngạn Thành, anh tôi đã chết, anh nói lời này thú vị lắm sao?" Ánh mắt Quý Trạch băng lãnh lại lăng liệt, như đi khắp thần kinh là lưỡi đao sắc bén, "Hơn nữa, tôi không cho phép bất luận là kẻ nào nói anh trai tôi không tốt!"
"Cậu!" Mạc Ngạn Thành lúc này mới phản ứng được, tay lau rượu trên mặt, vẫn kiềm chế kích động muốn đập người trước mặt, cuối cùng không biết có phải là quá tức giận hay không mà hóa cười, "Thế nà, là tôi nói đúng sao? Anh cậu không phải là quá nhu nhược sao? Nhiều năm như vậy cũng không dám tìm Tần Vị, chỉ biết mỗi ngày vẽ vời, ngay cả chết cũng chỉ một thân ẩn núp cắt cổ tay tự sát, nếu hắn muốn cắt đứt sạch sẽ với Tần Vị, cậu là em trai hà tất phải đến làm xáo trộn!"
Đương sau khi nói xong, Mạc Ngạn Thành mới phát hiện ngữ khí của chính mình nặng nề, nhíu nhíu mày, nhìn Quý Trạch đột nhiên trắng bệch mặt không biết làm sao mới thu hồi lời mới nói. Nhưng Quý Trạch lại ngẩn người, sau đó mất tinh thần gật đầu.
"Đúng vậy, là anh tôi nhu nhược, hắn và mẹ hắn đều giống nhau."
Biên Bá Hiền sững sờ, kinh ngạc nhìn Quý Trạch, cậu không hiết nguyên lai Quý Trạch biết mẹ cậu.
"Tôi và anh ấy cùng cha khác mẹ, nhưng Biên Bá Hiền mãi đến mấy năm trước mới biết đứa em trai kém mình hai tuổi này." Quý Trạch hất bỏ tay Mạc Ngạn Thành, run run nắm lấy ly rượi, nhìn chất lỏng trong ly chậm rãi nói, "Nhưng khi tôi mười tuổi đã biết tôi có một người anh trai, bởi vì mẹ đưa tôi xem ảnh Biên Bá Hiền, sau đó còn nói với tôi, nếu như Biên Bá Hiền xảy ra chuyện, nhất định phải giúp anh ấy, nhất định phải chăm sóc anh ấy, anh có biết tại sao không?"
"Bởi vì mẹ tôi và mẹ Biên Bá Hiền là bạn thân nhất." Biên Bá Hiền nói bản thân đều nở nụ cười, giống như đang chê cười, "Mẹ tôi vẫn luôn cho rằng mẹ Biên Bá Hiền không biết nhưng sau đó một nhà ba người chúng tôi ở công viên gặp được mẹ Biên Bá Hiền, mẹ Biên Bá Hiền chỉ cười cười, không để Biên Bá Hiền nhìn thấy chúng tôi mà kéo anh đi."
"À, mẹ Biên Bá Hiền vẫn luôn biết, chỉ là giả vờ không biết để ba cùng mẹ tôi ở chung một chỗ, nàng chỉ có một mình mang theo Biên Bá Hiền nuôi lớn." Quý Trạch cười, lại như đang khóc, "Mẹ Biên Bá Hiền nhu nhược, Biên Bá Hiền cũng giống như vậy!"
Biên Bá Hiền ngẩn cả người, đứng ở nơi đó không thể tin nhìn Quý Trạch.
Đây là lần đầu cậu nghe được từ trong miệng Quý Trạch nói về chuyện ba mẹ mình, từ nhỏ mẹ cậu đã nói với cậu, ba rời đi vì nghệ thuật, khi còn bé Biên Bá Hiền tin, sau khi lớn lên vẫn nghĩ ba có ngoài ý muốn mà chết nhưng mẹ không đành lòng mà nói vậy thôi.
Sau đó khi biết Quý Trạch, mới biết sự tình không phải như mình nghĩ, mặc kệ ba cậu thế nào nhất định là có một người phụ nữ khác, nhưng không nghĩ tới hóa ra sự thật lại như vậy.
Cho nên, lúc đó Biên Bá Hiền tìm đến cậu, nói muốn chăm sóc cậu sao? Chỉ là thay lời mẹ hắn giao phó sao?
"Mẹ tôi không còn ở trong thành phố này, sợ nhìn thấy mẹ Biên Bá Hiền, cho nên liền dọn nhà. Chờ chúng tôi qua mấy năm mới biết tin mẹ Biên Bá Hiền qua đời, đã hơn ba tháng." Biên Bá Hiền lắc ly rượu, sau đó chậm rãi nhìn Mạc Ngạn Thành, "Biên Bá Hiền chỉ có một mình hắn, mẹ tôi không yên lòng nên để tôi học cùng trường với Biên Bá Hiền, sau đó anh biết tôi gặp ai không?"
"Tần Vị..." Mạc Ngạn Thành lẩm bẩm mở miệng.
"Tâm tư Biên Bá Hiền và mẹ anh ấy giống nhau, tình cảm yếu đuối. Biên Bá Hiền chính là một bức tranh, nếu người chăm chú nghiêm túc miêu tả một nét, tỉ mỉ che chở, không dám có một tỳ vết phá hủy đi nó..." Quý Trạch cúi đầu, nở nụ cười, "Mẹ Biên Bá Hiền qua đời, Biên Bá Hiền liền mất tất cả, không còn bất cứ thứ gì, sau đó Tần Vị dù như vậy cũng chấp nhận. Hắn che chở Biên Bá Hiền, yêu Biên Bá Hiền, chiếm đoạt Biên Bá Hiền, mỗi ngày đều ở bên cạnh anh tôi làm loạn, sau đó hắn làm xong, khiến anh tôi thành bức họa của hắn, chỉnh sửa hoàn hoàn, sắc thái xán lạn."
"Vào lúc ấy tôi thường trốn một bên nhìn anh ấy, hai người bọn họ lúc ấy thường xuyên tranh cãi, nhưng không biết tại sao tình cảm lại càng tốt. Tần Vị yêu anh tôi, ước tất cả mọi người đều biết điều đó, nhưng anh tôi yêu Tần Vị, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy là liền biết."
Vào lúc ấy, trong mắt Biên Bá Hiền chỉ có Tần Vị, tầm mắt cậu đều là nụ cười xán lạn của Tần Vị.
Biên Bá Hiền nghe Quý Trạch, ngẩn người, cuối cùng lại bất đắc dĩ bật cười.
Không trách vào lúc ấy dù cậu đánh chết cũng không chịu thừa nhận, Tần Vị đều nói biết cậu yêu hắn. Hóa ra thực sự khuếch đại như thế sao? Chỉ cần nhìn vào mắt cậu là biết cậu yêu Tần Vị sao?
"Chờ sau khi Biên Bá Hiền tốt nghiệp, tôi liền chuyển trường về, vốn không cần lo lắng cho anh ấy, anh ấy có Tần Vị rất khỏe mạnh. Sau đó hằng năm tôi đều trở về nhìn một cái, một năm, hai năm, ba năm, anh tôi và Tần Vị đều cùng tiến cùng bước, luôn luôn ở cùng nhau, hơn nữa cực kỳ tốt." Quý Trạch nói xong ngẩn người, sau đó nhắm mắt, sau khi mở mắt lại tràn thống khổ và bi thương, "Nhưng sau đó, Tần Vị lại đi."
"Tần Vị đem toàn bộ thế giới của anh ấy kéo vào quỹ đạo của hắn, cuối cùng lại đẩy anh tôi đến vách núi."
"Anh tôi là một bức họa, Tần Vị vẽ rất tốt, lại đột nhiên dội một đống bùn bẩn rồi bỏ đi. Hắn đi, anh trai tôi cũng bị phá hủy." Tay Quý Trạch run rẩy, sau đó đem ly rượu trút xuống, đồng tử xanh đen thật sâu hạ xuống, khi lại ngẩng đầu lên chợt chấn vấn Mạc Ngạn Thành, "Tần Vị đi, tôi nghĩ đem bức họa này một lần nữa sửa lại, nhưng là làm thế nào! Tôi có thể đem bức họa ấy xé đi, rồi đối với tấm khác y như vậy! Tôi có thể đem bức họa ấy rửa sạch một lần nữa sao? Bức họa này đã bị phá hủy, mặc kệ tôi cố gắng bao nhiều đều vô dụng! Tôi nên làm gì! Anh tôi nên làm gì!"
Mạc Ngạn Thành ngây người, âm thanh Quý Trạch nâng cao, càng nói càng kích động, trên mặt có chút say, sau đó tay run run trực tiếp cầm chai rượu uống, từng ngụm như đang uống nước, nhưng Quý Trạch lại say mất rồi.
"Anh không nên dùng lời nói đường hoàng như thế, anh và Tần Vị ở quân khu biết nhau, tôi không tin Tần Vị chưa từng đề cập Biên Bá Hiền với anh. Cha mẹ Tần Vị đều biết quan hệ của hai người họ, mà các ngươi ai cũng đều gạt Tần Vị, còn đem Tần Vị đi nơi khác!" Quý Trạch quay đầu kích động nhìn ánh mắt phức tạp Mạc Ngạn Thành.
"Lúc Tần Vị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các người đã nói với Biên Bá Hiền sao? Qua nửa năm các người mới nói cho Biên Bá Hiền biết Tần Vị mất trí nhớ, hắn muốn kết hôn, có hài tử, các người đã cho Biên Bá Hiền lựa chọn sao? Không, các người xác thực nói cho Biên Bá Hiền. Mẹ Tần Vị gọi điện cho Biên Bá Hiền để anh ấy buông Tần Vị, sau đó còn trực tiếp gửi ảnh kết hôn cùng giấy báo thai đến, à, đúng rồi, còn có một tờ giấy, trên đó viết "cám ơn cháu, Tần Vị sống rất tốt!"."
"À, cái này tính là gì! Còn sợ Biên Bá Hiền tìm đến, cho nên đem tất cả chứng cứ đều gửi lại đây, sau đó cám ơn anh tôi buông tay Tần Vị để hắn hạnh phúc? Anh nói tôi đang ép Tần Vị, vậy các người thì sao? Lúc đấy tôi mỗi ngày mỗi bước đều không dám rời ánh ấy, chỉ sợ đảo mắt hắn liền chết ở chốn nào!" Quý Trạch càng nói càng lớn tiếng, trên mặt trắng bệch ửng đỏ, ánh mắt hơi say tức giận nhìn Mạc Ngạn Thành.
"Tần Vị sống rất tốt, à, vậy còn Biên Bá Hiền thì sao hả? Biên Bá Hiền không muốn để vợ con Tần Vị chia ly, đây không phải vừa vặn đúng ý mấy người sao? Anh ấy nhiều năm như vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ, không muốn đi phá huỷ hạnh phúc Tần Vị, chỉ tự bảo vệ hồi ức của bản thân mà sống. Đã nhiều năm như vậy, các người không một ai quan tâm qua cảm thụ của anh ấy, ngay cả Biên Bá Hiền chết đi, các người còn muốn nói với tôi là đáng đời Biên Bá Hiền sao?" Quý Trạch nói từng câu từng chữ, cuối cùng biến thành chất vấn sắc bén, tầm mắt băng lãnh xen lẫn tức giận thẳng tắp trừng Mạc Ngạn Thành.
"Các người đều nói là lỗi Biên Bá Hiền, là Biên Bá Hiền không tìm Tần Vị. Thế nhưng chỉ suy nghĩ một chút là biết, nếu lúc trước mấy người chỉ cần nói thật với Tần Vị thì anh tôi và Tần Vị cũng không đi tới bước này!" Quý Trạch thở hổn hển, trên mặt đỏ lên, từng chữ ép sát khiến Mạc Ngạn Thành á khẩu không thốt lên lời.
"Nợ cũng phải trả, câu nói này quả thật không tồi." Quý Trạch dần dần bình tĩnh lại, hơi thở hổn hển mùi rượu, sau đó trào phúng cười nhìn Mạc Ngạn Thành.
"Anh yêu Tần Vị phải không? Như vậy thì chúc mừng anh, anh vĩnh viễn không chiếm được hắn! Tần Vị nợ Biên Bá Hiền, lúc trước hắn yêu anh tôi bao nhiêu thì sẽ thống khổ đến bấy nhiêu. Cha mẹ tốt của Tần Vị, cũng bởi vì con trai mà thống khổ, phải gánh chịu đau khổ. Còn tôi, cũng vĩnh viễn mất đi anh trai..."
"Quý Trạch, cậu..." Mạc Ngạn Thành tựa hồ đột nhiên ý thức được gì đó, đôi mắt trợn to mà nhìn Quý Trạch.
"Anh tôi tốt như vậy, tại sao Tần Vị không muốn anh ấy?" Quý Trạch say rồi, đầu óc mê man nhìn Mạc Ngạn Thành, tự lẩm bẩm, "Nếu không muốn anh ấy, tại sao vừa bắt đầu còn đối với anh tôi tốt như vậy, làm tôi cái gì đều không ngăn nổi Tần Vị."
"Không có chuyện gì, không liên quan." Quý Trạch nâng đầu lắc lắc, hai má say đỏ chót, ánh mắt mê ly dưới ánh đèn bật cười, chỉ là bên trong tiếng cười kia tràn đầy đắng chát và bi thương, thậm chí hắn không thèm để ý bản thân cười khó nghe như thế nào, càng cười càng hăng say, "Cha tôi không muốn Biên Bá Hiền, mẹ Biên Bá Hiền không muốn Biên Bá Hiền, sau đó Tần Vị cũng không muốn Biên Bá Hiền, anh tôi lẻ loi chỉ có một mình."
Không biết là đã bao lâu không cười qua, tiếng cười Quý Trạch kéo dài rất lâu, như là tự giễu, nhưng lại trở nên nghẹn ngào, chất lỏng lạnh lẽo rửa dạ dày, mùi rượu ảnh hưởng viền mắt đỏ bừng, từng giọt trượt xuống. Ngay cả Mạc Ngạn Thành im lặng không lên tiếng, không đành lòng nhìn ánh mắt trầm thống của Quý Trạch.
"Anh tôi sợ nhất là ở một mình, nhưng, cuối cùng lại chết một mình trong nhà." Âm thanh Quý Trạch tắc nghẹn, nước mắt tràn mi, vẻ mặt tràn ngập hối hận thống khổ.
"Không có chuyện gì, không liên quan." Quý Trạch lắc lắc đầu, tự lẩm bẩm nói, trong thanh âm run rẩy mà mang theo tiếng khóc nức nở, "Các người không chăm sóc anh ấy, tôi chăm sóc anh ấy. Các ngươi không đối tốt với anh ấy, tôi sẽ đối tốt với anh ấy."
Quý Trạch một bên cười một bên khóc, sau đó uống rượu, nước mắt không ngăn được, thanh âm nghẹn ngào run rẩy mà chấp nhất bi thống.
"Cho dù anh ấy chết rồi, tôi vẫn đối tốt với anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro