Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

22


Chương 22: An ủi

Biên Bá Hiền không biết Tần Vị có nghe thấy lời cậu nói hay không, nhưng mỗi tối Tần Vị đều không ngủ.

Người đàn ông đó chỉ ngồi bất động, lẳng lặng nhìn tranh.

Tựa như Tần Vị đang cố gắng đem ký ức chắp vá lại, từ những bức tranh này chắp vá thành một Biên Bá Hiền.

Cuộc sống vẫn luôn có khoảng trống cuối cùng bắt đầu lấp đầy, nhưng từng mảnh khác lại bắt đầu đổ nát.

Còn Biên Bá Hiền, chỉ có thể bất lực mà tiếp tục nhìn, tiếp tục ở bên cạnh Tần Vị.

Người tới không phải Tần mẹ, cũng không phải là Mạc Ngạn Thành, mà là Trầm Đình Thiên. Tần Vị mở cửa, cứ như thế mở cửa, không cùng Trầm Đình Thiên nói chuyện, chỉ tiếp tục ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo nhìn tranh, không có thêm bất kỳ phản ứng nào.

"Vốn lúc Mạc Ngạn Thành nói cho anh, anh còn không tin, thế nhưng bây giờ anh tin rồi!" Trầm Đình Thiên đi vào phòng, nhìn tranh vẽ trải đầy trên sàn, không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó tự lẩm bẩm.

"Chà chà, tranh vẽ quả thật trông rất sống động, không thể không nói người tên Biên Bá Hiền này rất yêu chú nha!" Trầm Đình Thiên ngồi xổm xuống, nghiêm túc đánh giá tranh, sau đó còn dễ dàng bình luận.

"Có điều, xem ra giờ anh đã hiểu tại sao bên cạnh Tần Vị chú lại không có người bồi tiếp!" Trầm Đình Thiên nhìn tranh, đột nhiên nở nụ cười, sau đó quay đầu nhìn Tần Vị, "Hóa ra trong lòng chú đã sớm có người, chỉ là chú không nhớ ra được mà thôi!"

Khoảng trống sâu thẳm trong con ngươi Tần Vị nổi lên một đợt sóng lớn, cứng ngắc quay đầu nhìn Trầm Đình Thiên, sau đó nhíu mày nhìn chăm chú vào tranh.

Biên Bá Hiền cuối cùng đã hiểu rõ, tại sao Mạc Ngạn Thành lại để Trầm Đình Thiên tới. Bởi vì Mạc Ngạn Thành yêu Tần Vị, hắn sợ bản thân không khống chế được tâm tình mà ầm ĩ vớiTần Vị, sợ hắn nói ra Biên Bá Hiền càng khiến Tần Vị thêm lạnh lùng xa cách, e là hắn sợ bầu không khí lạnh lùng của Tần Vị, dường như tách rời hoàn toàn khỏi thế giới Tần Vị.

Nhưng Trầm Đình Thiên thì khác, hắn là người đứng ngoài, bọn họ thường xuyên chế nhạo Trầm Đình Thiên nhưng người này so với người khác đều sống tự tại thoải mái hơn nhiều.

"Tần Vị, chú muốn trở về xem Biên Bá Hiền một chút hay không?" Trầm Đình Thiên ngồi trên mặt đất, nâng cằm nhìn Tần Vị.

Trầm Đình Thiên nói, trở về, chính là nơi ban đầu của Tần Vị, cũng chính là nơi đã từng có Biên Bá Hiền.

"Chú ngồi ở đây cũng chẳng làm được điều gì, quay về thử xem, không phải chú đáp ứng Biên Bá Hiền sẽ trở về hay sao?" Ngữ khí Trầm Đình Thiên rất tự nhiên, giông như đang nói một chuyện đương nhiên.

"Không đi." Tần Vị trầm mặc một hồi, mới rốt cục trả lời, "Tôi còn không nhớ được cậu ấy."

Không biết Tần Vị cố chấp điều gì, dường như chỉ muốn đem một Biên Bá Hiền hoàn chỉnh của Tần Vị mang về.

"Cũng đúng, có điều Tần Vị chú thật đúng là quá khốn nạn đó!" Trầm Đình Thiên nhướng mày gật gật đầu, sau đó tay vỗ vỗ lưng Tần Vị, thở dài, "Chú quên đi người ta như vậy, đem người ta liều mạng quăng ở chốn đó bảy năm. Nếu anh là Biên Bá Hiền, nhất định hận chú chết đi được, trước khi chết nhất định nghĩ, đời sau không muốn gặp lại Tần Vị, cả đời không quan hệ với nhau, tốt nhất là để Tần Vị trở thành người xa lạ, cả đời nhận hết mọi đau thương dằn vặt."

Biên Bá Hiền đứng ở một bên yên lặng nghe, không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng Trầm Đình Thiên được cử tới an ủi Tần Vị nhưng lại nói ra câu như thế.

Mặc dù như thế, thanh âm Trầm Đình Thiên hòa hoãn mà thoải mái, những câu này cũng khiến Tần Vị không có phản ứng ghét bỏ, mà Biên Bá Hiền cũng không cảm thấy khó chịu.

"Chỉ là, chú xem đi, người yêu nhỏ của chú vẽ nhiều tranh cho chú như vậy, bên trong chú đều cười ngu ngốc như thế, hẳn là người kia khẳng đinh rất thích chú cười!" Đình Thiên liếc mắt nhìn mỗi bức tranh khác nhau lại chung điểm chính là Tần Vị, cuối cùng trong mắt mang theo vài phần cảm khái, "Thật là muốn đi xem vị Biên Bá Hiền yêu chú kia có dung mạo ra sao, dĩ nhiện lại có thể chịu đựng được người bạo tính như chú, còn nguyện ý dùng nhiều thời gian vẽ chú như vậy, còn biết chú đã kết hôn có con lại còn chờ chú bảy năm"

"Biên Bá Hiền sao, khẳng định rất yêu chú, cho dù thêm một lần nữa, chắc cậu ta vẫn chọn gặp được chú!"

"Nói thế nào đây, luôn cảm thấy ngưỡng mộ chú, Tần Vị!" Trầm Đình Thiên phì một tiếng bật cười, sau đó quay đầu dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Tần Vị, bộ dạng thoải mái kia khiến không người nào có thể từ chối.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Tần Vị nghe Trầm Đình Thiên, tựa như ngẩn người, bên trong ánh mắt dần dịu lại, khóe miệng lộ nụ cười nhàn nhạt.

"Không nói nữa, anh muốn đi tìm người đàn ông của anh, vô duyên vô cớ lại xem phải bộ dáng thâm tình của chú, thấy chua răng!" Trầm Đình Thiên nhíu nhíu mày, phất tay vẫy, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi.

"À, đúng rồi, anh giúp chú gọi thức ăn nhanh đến!" Đình Thiên đột nhiên nghĩ đến cái gì, bước chân ngừng lại quay đầu nhìn Tần Vị, "Chú đừng quên qua mấy ngày có triển lãnh tranh Biên Bá Hiền, chú muốn xem thì đừng để bụng đói ra trận, phá hủy một đời thanh danh Biên Bá Hiền, cái người cuồng anh trai kia càng thêm cừu hận chú!"Tần Vị nghe thấy tên Biên Bá Hiền, dừng một chút, sau đó gật đầu.

Trầm Đình Thiên vẫn thoải mái như vậy cười tự tại, sau đó không quản Tần Vị nhanh chóng ra cửa. Hắn giống như một người qua đường, cười đến cười đi, dường như không ưu lại bất cứ thứ gì chỉ để sự chân thật ở lại.

Sau khi ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt Trầm Đình Thiên trùng xuống, khẽ thở dài. Tốt nhất Tần Vị không nên nhớ lại cái gì, mất trí nhớ đã thống khổ đến vậy, nếu như nhớ lại chẳng phải áy náy thống hận đến sống đi chết lại sao! Nếu đến lúc đó, Tần Vị thật sự muốn làm gì, ai có thể ngăn nổi hắn?

Trên thế giới này đại khái chỉ có một người tên là Biên Bá Hiền có năng lực đảm nhiệm trông coi Tần Vị, nhưng đáng tiếc, người kia đã chết.

Trầm Đình Thiên đi khỏi khách sạn, nhìn thấy Ngụy Nguy ngồi trong xe, biểu tình có chút lo âu nhìn mình. Trầm Đình Thiên cất bước, chạy về phía Ngụy Nguy, đột nhiên mở cửa xe nhào về phía Ngụy Nguy.

"Làm sao vậy? Tần Vị rống em? Sẽ không phải đánh em chứ?" Ngụy Nguy bị ôm không ứng phó kịp, vội vã ôm lấy Trầm Đình Thiên. Sau đó nhìn Trầm Đình Thiên một mặt ủy khuất, Ngụy Nguy có chút nóng nảy, khẽ cau mày đánh giá Trầm Đình Thiên, chỉ sợ bị cái tên Tần Vị không biết nặng nhẹ kia đánh.

"Mạc Ngạn Thành tên kia, còn đem việc xấu bán sắc bán rẻ tiếng cười giao cho em làm, em đều bị Tần Vị làm sợ đến phát run!" Trầm Đình Thiên hừ hừ , nói đến Mạc Ngạn Thành liền có biểu tình khinh bỉ, sau đó oan ức nhìn Ngụy Nguy, "Thế nào cũng phải để cái tên Mạc Ngạn Thành kia ký kết hợp đồng, để hoạt động công ty bọn họ giao cho chúng ta làm!"

Ngụy Nguy nhếch miệng cười cười, nhận ra Trầm Đình Thiên không có chuyện gì cũng là thở phào nhẹ nhõm, tay xoa tóc Trầm Đình Thiên, cúi đầu hôn lên trán hắn, "Cái gì mà là chúng ta hả, em không phải là phiên dịch chuyên ngành tiếng Trung ở đại học Mỹ sao?"

"Đệt! Ngụy Nguy anh cũng khinh bỉ em!" Trầm Đình Thiên nóng nảy, thân thủ gạt tay Ngụy Nguy, một mặt khiêu khích trừng mắt, "Anh có tin đêm nay em cho anh dục tiên dục tử, chết đi sống lại không hả!"

"Đến đi." Ngụy Nguy thản nhiên nhíu mày, biểu thị rất chờ mong.

"Bỏ đi, không muốn cùng anh náo loạn!" Trầm Đình Thiên nhíu nhíu mày, sau đó có chút nhụt chí mà ngồi trên quán vỉa hè, nhưng vươn tay trái nắm chặt tay phải của Ngụy Nguy, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt ý ấm áp truyền tới, "Đột nhiên em cảm thấy, chúng ta cứ bình an ở bên nhau như vậy, cũng rất tốt!"

"Tần Vị hắn..." Ngụy Nguy khẽ cau mày, trong ánh mắt lo lắng.

"Hắn còn đang nhìn tranh, là tranh Biên Bá Hiền vẽ." Trầm Đình Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó thần thái xa xăm nhìn Ngụy Nguy, "Đột nhiên em nhớ tới hai câu thành ngữ, rất chuẩn xác!"

"Hả?" Ngụy Nguy ngẩn người, cuối cùng bất đắc dĩ cười, ánh mắt sủng nịch ôn nhu.

Trầm Đình Thiên cúi thấp mắt, nhàn nhạt nhìn Ngụy Nguy cùng mình nắm tay, sau đó giương mắt nở nụ cười che giấu tâm tình.

"Nhìn vật nhớ người, cảnh còn người mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hjjj