Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

11


Chương 11 Bóng rổ

Như một loại hiểu ngầm, cứ sau 2h30 sáng, cả hai sẽ gặp nhau nhưng một người một quỷ đều không nhắc lại chuyện đêm hôm đó. Biên Bá Hiền không biết là do Tần Vị say rượu quên mất hay là nhớ nhưng lại cố ý không đề cập tới, nhưng bất kể là nguyên do gì thì cũng khiến Biên Bá Hiền an tâm rồi lại mâu thuẫn mà cảm thấy đắng chát.

Nửa đêm, nửa giờ kia rất ngắn, có lúc một người một quỷ ngồi trên ghế sa lon xem ti vi nói chuyện phiếm vài câu liền qua. Tần Vị còn ngẫu nhiên hỏi Biên Bá Hiền có muốn hắn giáo huấn đứa con trai cướp bạn gái cậu hay không, Biên Bá Hiền buồn cười lắc đầu biểu hiện không cần, cậu cũng chỉ tùy tiện viện ra một lý do.

Tần Vị dường như thấy được cuộc sống như vậy có gì đó bất thường, Biên Bá Hiền cũng cảm thấy được bất thường, nhưng cả hai đều không đành lòng nói ra khỏi miệng.

Mỗi ngày u linh xa lạ giả bộ cùng Tần Vị gặp nhau nửa giờ, Biên Bá Hiền mơ hồ cảm thấy bất an nhưng lại không muốn phá hủy.

Cuộc sống bình thản như vậy, Biên Bá Hiền đã quen mỗi ngày ở nhà chờ trời sáng, điều này so với cuộc sống nhạt nhẽo trong quá khứ của cậu vẫn có hi vọng nhiều hơn.

Mấy ngày nay sau, Tần Vị đề ra hoạt động năm cho công ty là một trận bóng rổ hữu nghị, mà hắn thân là tổng giám đốc cũng phải tham dự. Tần Vị hỏi Biên Bá Hiền sáng sớm có thể ra ngoài được không, Biên Bá Hiền không biết nên trả lời như thế nào, Tần Vị còn tưởng bản thân cưỡng cầu Biên Bá Hiền cũng không nói gì thêm.

Tần Vị không mở miệng nói Biên Bá Hiền đến xem trận thi đấu của hắn nhưng Biên Bá Hiền vẫn đi theo.

Đây là lần đầu Biên Bá Hiền sáng sớm rời khỏi nhà Tần gia, bị mặt trời chiếu thẳng khiến Biên Bá Hiền cảm thấy thân thể u linh của mình càng thêm trong suốt, có ảo giác sợ hãi như sắp biến thành tro bụi.

Bất kể là ở cấp ba hay đại học, Tần Vị đều là chủ lực của đội bóng rổ trường, không giống như Biên Bá Hiền suốt ngày ngồi trong phòng vẽ tranh, Tần Vị trời sinh là người tích cực, luôn đẫm mồ hôi dưới ánh nắng mặt trời.

Biên Bá Hiền chưa bao giờ nói với Tần Vị rằng cậu thích xem Tần Vị chơi bóng rổ, người con trai này mặc đồng phục bóng rổ lộ ra cơ bắp kiên cố và vóc dáng cao lớn, mỗi lần chuyển động, mỗi lần úp rổ đều tràn đầy khí lực và trương cường. Cậu thích Tần Vị đẫm mồ hôi dưới ánh mặt trời, thích nhìn hắn mỗi lần ghi điểm đều đắc ý nhìn mình cười, thích hắn sau thắng lợi một thân mồ hôi nóng còn đem mình ôm lấy muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui.

Sau bảy năm trôi qua, Biên Bá Hiền vẫn còn thích.

Khi nhìn thấy Tần Vị mặc đồng phục bóng rổ đứng bên trong sân bóng rổ, thậm chí Biên Bá Hiền còn sinh ra ảo giác. Giống như bóng dáng Tần Vị ngày ấy và Tần Vị bây giờ chồng chất lên nhau, ngay cả đường biên thời gian đều đan chéo không rõ, khiến Biên Bá Hiền lầm tưởng đang trở về quá khứ.

Cho dù bảy năm trôi qua, Tần Vị vẫn ở trên sân bóng rổ như trước, lộ ra vẻ tùy ý giữ bóng, động tác nhanh chóng gọn lẹ, dáng người mạnh mẽ nhanh nhẹn, chuyền bóng băng băng, tựa như mỗi bước đều đạp lên nhịp điệu toàn trường.

Tiếp đó, Tần Vị nhận bóng từ đồng đội truyền đến, hai tay hạ xuống, cầm bóng đặt bên hông, tay phải tiếp tục nâng bóng lên, vẽ ra một đường cong mỹ lệ, nghiêng thân đem bóng úp vào rổ!

Một khắc kia, thời gian trở nên rối loạn.

Hồi ức trong đầu Biên Bá Hiền không ngừng xông tới, giống như tiếp đó chính là tiếng hoan hô toàn trường, đồng đội xông lên cùng Tần Vị vỗ tay, giống như Tần Vị mang theo nụ cười tự tin ngạo mạn nhìn về phía mình.

Biên Bá Hiền cũng cười, giơ tay phất phất về phía Tần Vị biểu thị như đã thấy.

Sau đó, Tần Vị giật mình tại chỗ.

Tần Vị mờ mịt đứng tại chỗ, theo bản năng nhìn chỗ ngồi khán giải hàng thứ nhất.

Trực giác hắn nói cho hắn biết có người ở đó nhìn hắn nhưng ở đó đều không có ai.

Tim bắt đầu đập rối loạn, cảm giác tan vỡ trống rỗng một lần nữa xông vào trong đầu Tần Vị, lại là cảm giác đó! Cảm giác trống rỗng đó quá rõ ràng, Tần Vị híp mắt liều mạng muốn nhớ lại nhưng bên trong tầm mắt của hắn có ai ở đó nhưng hoàn toàn không nhớ ra được.

Biên Bá Hiền ngẩn cả người, nâng tay hụt hẫng trên không trung mới chợt nhớ ra Tần Vị căn bản không nhìn thấy cậu.

Nửa đầu trận đấu kế tiếp, dường như toàn bộ tâm tư Tần Vị không đặt trong trận đấu, sắc mặt ầm trầm chuyền bóng liên tiếp phạm lỗi, ngay cả ném bóng và chặn bóng cũng không được. Vốn ban đầu các nhân viên đều cảm thấy mình bị cấp trên bạo ngược nhưng về sau các nhân viên liều mạng muốn nhường cấp trên tiến vào rổ cũng vạn phần gian nan.

Nửa trận đầu kết thúc, đội Tần Vị miễn cưỡng thắng nửa đầu nhưng sắc mặt Tần Vị vẫn không tốt lên được, đắp khăn bông lên trên đầu nhưng tầm mắt âm u như trước rơi vài vị trí Biên Bá Hiền đang đứng kia.

"Này, Tần Vị chú không sao chứ?" Trầm Đình Thiên đến xem Tần Vị chơi bóng cũng không rõ thế nào nhìn Tần Vị, dáng vẻ giống như không đến đấu bóng mà đang tìm người yêu bên ngoài, cuối cùng là chỗ nào chọc giận đến Tần Vị.

"Không có gì, nửa trận sau tôi không chơi nữa." Tần Vị vẫn cau chặt lông mày, sau đó hạ mắt không nhìn về phía Biên Bá Hiền nữa, quay người đi về phía phòng nghỉ, hắn luôn cảm thấy trên cầu trường có thứ gì đó làm cho hắn không bình tĩnh nổi, trong lòng vẫn buồn bực ngột ngạt như trước, tứ chi vận dộng như có cảm giác nóng rực tê dại khiến ngực đau đớn khó chịu.

Biên Bá Hiền nhìn bóng lưng Tần Vị rời đi cũng không theo sau, cậu sợ nhìn thấy dáng vẻ Tần Vị ngột ngạt khó chịu.

Trên sân bóng, Tần Vị vẫn luôn là mục tiêu chói lọi khiến mọi người chú ý nhưng nửa trận sau bỗng âm trầm rời đi.

Thật ra cũng từng xảy ra chuyện như vậy, lần đó cậu đáp ứng Tần Vị đến xem trận đấu nhưng vì có việc nên không thể đi, đến lúc nghỉ ngơi giữa sân thì Tần Vị rời đi tìm cậu. Từ đó về sau, mỗi lần có trận đấu, Tần Vị đều sớm kéo Biên Bá Hiền cùng đi, khiến Biên Bá Hiền ngồi ở vị trí khán đài thứ nhất bắt mắt nhất, mỗi lần Tần Vị ghi điểm đều có thể dễ dàng tìm được Biên Bá Hiền giữa đám người.

Sau khi Tần Vị chiến thắng, trên người Tần Vị nóng hầm hậm nhưng vẫn không thèm để ý tới Biên Bá Hiền oán giận mà đem một thân mồ hôi ôm Biên Bá Hiền vào trong ngực, giống chặt chẽ chạm tới như vậy mới có thể khiến Biên Bá Hiền cảm nhận rõ được sự kích động của Tần Vị.

Cũng không ít lần, sau khi Tần Vị thắng đều kéo Biên Bá Hiền vào không gian riêng tư, hôn Biên Bá Hiền như thú hoang hưng phấn quá độ, đến khi Biên Bá Hiền chưa kịp phản ứng thì đã lột sạch quần áo cậu, sau đó khiến Biên Bá Hiền không tài nào tránh thoát mà xâm nhập cậu.

Mỗi lần Biên Bá Hiền oán hận không nói nổi ra lời, vừa sợ có người đi qua phát hiện nơi này đang làm gì, lại vì động tác Tần Vị thô lỗ mà cảm thấy đau đớn khó chịu. Đánh bóng xong không biết tại sao Tần Vị vẫn còn tinh lực nhiều như thế, giống như không kịp phát tiết ra ngoài, so với bình thường càng xâm phạm hừng hực thô lỗ hơn, đem Biên Bá Hiền đau đớn cũng không trốn thoát được.

"Biên Bá Hiền, em nói em có yêu anh không, có yêu anh hay không?" Mỗi lần như vậy, Tần Vị vẫn thích trầm giọng dựa lên bả vai Biên Bá Hiền, giọng nói trầm thấp hưng phấn nói không ngừng bên tai Biên Bá Hiền, cắn lỗ tai ửng hồng của cậu, hạ thân không ngừng nghỉ mãnh liệt đánh vào Biên Bá Hiền.

"Tần Vị, anh, anh, a, anh chính là tên khốn kiếp!" Biên Bá Hiền làm sao có khả năng thuận theo Tần Vị nói thành lời, mỗi lần đều mắt đỏ cắn răng không chịu lên tiếng, nhưng đương lúc mắng Tần Vị xong, chỉ nghe thấy bên tai tiếng cười trầm thấp của Tần Vị, sau đó Tần Vị lại càng va chạm mãnh liệt khiến Biên Bá Hiền không tài nào mở miệng mắng tiếp, mỗi lần tới cũng làm cho Biên Bá Hiền ảo giác như bị đâm tới bên trong nội tạng.

"Biên Bá Hiền em yêu anh, anh biết em yêu anh!" Sau đó Tần Vị sẽ lại tiếp tục ở bên tai mình lầm bầm, mỗi một từ nồng nhiệt dường như in sâu trong đầu, giống như đem cả người Tần Vị khắc sâu hoàn toàn vào linh hồn Biên Bá Hiền.

...

Biên Bá Hiền nhìn trên sân vẫn còn khí thế hừng hực tiến hành thi đấu, chậm rãi nhếch môi nở nụ cười.

Đúng vậy, nếu không phải mày yêu Tần Vị, lúc trước làm gì mỗi lần đều tự mình chuốc lấy cực khổ mà đi xem thi đấu, thuận tiện còn bị ăn không còn một mống.

"Quý Trạch, em đừng cản anh, anh nhất định phải đi tìm Tần Vị!"

Giọng nam quen thuộc đột nhiên đem toàn bộ tâm tư Biên Bá Hiền đánh gãy, Biên Bá Hiền ngẩn người vội vã quay đầu men theo âm thanh nhìn thấy Tưởng Phàm.

Tưởng Phàm là một trong số bạn bè ít ỏi của Biên Bá Hiền khi còn sống, là bạn cấp ba Tưởng Phàm đều biết rõ chuyện hư hỏng của Tần Vị và Biên Bá Hiền, ngay cả chuyện sau đó cũng biết rõ không sau, làm bạn bè, quả thật Tưởng Phàm đều ở giữa chiếu cố Tần Vị. Lúc trước Tưởng Phàm còn muốn đi tìm Tần Vị nói rõ ràng, vẫn là Biên Bá Hiền lôi kéo Tưởng Phàm đừng đi.

Mà người ngồi bên cạnh Tưởng Phàm chính là Quý Trạch, em trai cùng cha khác mẹ nhỏ hơn mình hai tuổi.

Chỉ là, tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Là tới tìm Tần Vị sao?

Quý Trạch dường như so với trong trí nhớ của Biên Bá Hiền gầy hơn một chút, sắc mặt vẫn bình thản lạnh lùng như trước, hắn tóm lấy tay Tưởng Phàm im lặng không lên tiếng, thế nhưng lăng liệt như vậy trong ánh mắt lạnh như băng làm cho Biên Bá Hiền cảm thấy bất ổn.

"Quý Trạch, chúng ta đến đây không phải là tìm Tần Vị sao? Lẽ nào cậu quên mất Biên Bá Hiền hắn --" Tưởng Phàm tựa hồ rất gấp, sợ Tần Vị sớm rời đi, hắn tới đây chính là đứng trước Tần Vị nói rõ chuyện của Biên Bá Hiền. Là Tần Vị xin lỗi Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền chết rồi, tại sao Tần Vị có thể cái gì cũng không biết!

"Gấp cái gì?" Quý Trạch bình thản đánh gãy Tưởng Phàm, sau đó tay trái chậm rãi đưa lên đẩy gọng kính.

"Từ từ đi." Quý Trạch khóe miệng chậm rãi nhếch lên, độ cong như vậy lại khiến Biên Bá Hiền cảm thấy như đi vào hâm băng lạnh cực độ, rõ ràng là thân thể u linh lạnh băng vẫn phải rùng mình một cái.

"Thứ Tần Vị nợ anh tôi nhất định phải trả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hjjj