Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần đệm [thượng]: Dùng cả đời để suy xét tử vong của một người

Rượu độc, ban cho.

Hoàng đế năm lần bảy lượt tự thuyết phục mình làm đúng.

Cả một đêm hắn luôn không ngủ được, trong đầu rối bời. Mấy ngày liền đều tranh cãi không ngừng hoàn toàn chiếm cứ tư duy hắn, hiện tại rốt cục yên tĩnh.

Sau khi yên tĩnh, lại không tránh khỏi nghĩ đến chuyện sáng sớm hôm nay hắn hạ lệnh ban cái chết cho đại tướng quân Mộ Thủ Nhất.

Năm đó hắn còn là con của một phiên vương nghèo túng, Mộ Thủ Nhất là nô lệ hắn mua được khi dạo chơi ở quê.

Người giống cha mẹ Mộ Thủ Nhất vì miếng cơm bán đi con mình không ít, hắn luôn luôn cười nhạt, đến tận ngày đó không biết nổi điên cái gì liền mua lại Mộ Thủ Nhất, từ nay về sau bắt đầu sự dây dưa dài đến hai mươi năm giữa bọn họ.

Khi đó hắn tuổi trẻ hăng hái, muốn thừa dịp thiên hạ đại loạn lập nên công danh muôn đời, Mộ Thủ Nhất vẫn luôn theo hắn đánh đông dẹp tây, có thể nói nửa giang sơn đều do Mộ Thủ Nhất gầy dựng.

Địa bàn càng đánh càng lớn, cuối cùng, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, đã thống nhất thiên hạ, dưới tiếng hô vạn tuế của quần thần mà khoác hoàng bào.

Theo quyền thế đến chính là nghi kỵ.

Nhiều năm trước Mộ Thủ Nhất đã được lệnh làm Đại tướng quân, hàng năm y ở bên ngoài chinh chiến, man di đông nam tây bắc nơi nào không phải y đánh được? Nhưng mà hắn vị hoàng đế này lại không có biện pháp cho y thêm bất luận gia phong (phong cấp thêm chức tước, ruộng đất trong thời kỳ phong kiến) gì.

Danh vọng của Mộ Thủ Nhất trong quân rất cao, tuy rằng hai năm qua y vẫn luôn tận lực tránh cầm quyền, mỗi lần sau khi xuất chinh hồi triều nhất định sẽ gọn gàng dứt khoát trao lại binh quyền, nhưng vẫn như cũ rất nhiều tướng sĩ nguyện ý đi theo y.

Nhất là từ khi không thể gia phong tới nay, không ít người ở sau lưng nói vị hoàng đế như hắn ân đức bạc bẽo.

Không thể không khiến hắn nghi kỵ.

Sau khi hắn có hậu cung của chính mình, Mộ Thủ Nhất cũng khá bất tiện khi luôn đi theo hắn. Tính ra, mỗi ngày chỉ có thời điểm thảo luận chính sự mới có thể gặp.

Ừ... còn có thời điểm lệnh y thị tẩm.

Hắn cũng không biết bản thân vì sao luôn thích bắt nạt Mộ Thủ Nhất như vậy.

Mộ Thủ Nhất người này đặc biệt nội liễm, cảm xúc rất ít để lộ ra ngoài, y càng như vậy, hắn lại càng muốn nhìn y thay đổi sắc mặt.

Hắn kinh ngạc phát hiện, hắn không hề hiểu được Mộ Thủ Nhất, trừ lúc động tình thì đôi gò má ửng hồng, hắn nhớ không nổi mọi biểu tình khác.

Hắn chỉ biết là hắn bỏ ra hai trăm tiền, mua một vị Đại tướng quân, mua một giang sơn, một tòa long ỷ, đây là mua bán có lời nhất đời này hắn làm được!

Mộ Thủ Nhất trầm mặc ít lời, hắn cùng Mộ Thủ Nhất ở chung hơn hai mươi năm cũng không đoán ra được tâm tư người này.

Lúc đầu không cảm thấy gì, đến khi hắn làm hoàng đế, có nhiều thủ hạ, mới biết được việc hắn không thể nắm giữ tâm tư vị Đại tướng quân này, có bao nhiêu nguy hiểm!

Đầu năm nay, bắt đầu từ tháng ba, Đại tướng quân liền cáo ốm không vào triều, đến nay đã nửa năm chưa từng ra khỏi cửa, hơn nữa cự tuyệt toàn bộ ngự y cùng thăm viếng.

Hắn thật sự tức giận, cũng chán ghét phải nghi kỵ ngày qua ngày, một ly rượu độc, hết thảy đều kết thúc.

Hắn không cần lại hoài nghi, không cần lại do dự, không cần từ trong ác mộng bừng tỉnh.

Đại thần của hắn cũng không cần mỗi ngày thì thầm buộc tội Đại tướng quân.

Một mình Mộ Thủ Nhất chết đi, những người còn lại đều tốt.

Vài canh giờ trôi qua, hết thải đều trần ai lạc định, thái giám phái đi ban chết đã trở về phục mệnh, hoàng đế mới thong thả ung dung cho người thả cái tên Đại Ngốc kia.

Đại Ngốc là thân vệ duy nhất của Mộ Thủ Nhất. Bản thân Mộ Thủ Nhất không thích lập bang kết đảng, trải qua hắn chèn ép cùng tự Mộ Thủ Nhất ngầm đồng ý, thân binh Mộ Thủ Nhất đều đã thay đổi địa vị, Đại Ngốc là người duy nhất không đi.

Mạng Đại Ngốc là Mộ Thủ Nhất cứu, Mộ Thủ Nhất còn cứu cha mẹ gã, mẹ gã đã nói, muốn gã đi theo tướng quân thật tốt, Đại Ngốc liền theo Mộ Thủ Nhất vài chục năm.

Sáng nay hắn ban chết cho Mộ Thủ Nhất, Đại Ngốc này lại xông vào cung. Hắn ngại phiền, trực tiếp cho người bịt miệng gã trói lại.

Hiện tại hắn có thể nghe một chút xem Đại Ngốc muốn nói cái gì.

Hắn thừa nhận hắn là có chút không vui, nếu Mộ Thủ Nhất thật sự trung thành, cần gì lại để cho thân binh của y đến đây ầm ĩ một trận.

Im lặng không tiếng động mà chết đi, mới xứng đáng với biểu hiện trước sau như một của y chứ.

Đại Ngốc bị trói một ngày, luôn không ngừng giãy giụa, hắn nhìn ánh mắt Đại Ngốc kia gần như muốn phun lửa, không dám thả gã ra, cho người lấy vải trắng bịt miệng gã ra, nói: "Ngươi muốn nói cái gì, hiện tại có thể nói."

Đại Ngốc quát: "Tướng quân người... người mang đứa nhỏ của bệ hạ, đêm qua đang bắt đầu sinh!"

"Ngươi nói cái gì!" Hoàng đế hoài nghi gã đang nõi giỡn, âm điệu trầm trầm nói: "Khi quân là phải tru di cửu tộc!"

"Cửu tộc ta chỉ có một người, tướng quân đã chết ta còn sống làm gì!" Đại Ngốc là một hán tử, thế nhưng lại khóc lên thành tiếng, "Tướng quân thật sự đang mang thai, cho nên suốt nửa năm không dám ra khỏi cửa, cũng không dám gặp người khác! Cầu bệ hạ cho tướng quân một con đường sống!"

Trễ... hoàng đế lui lại hai bước, ngã ngồi trên long ỷ cứng rắn lạnh như băng. "Trẫm không tin! Ngươi nhất định đang lừa trẫm... Thu La, chuẩn bị ngựa, trẫm muốn đến phủ tướng quân. Chờ trẫm vạch trần ngươi, trẫm phải lăng trì ngươi!"

Đại Ngốc dường như cũng ý thức được vấn đề thời gian, gã bi ai nhìn hoàng đế, ánh mắt tựa hồ còn mang theo khinh thường.

Phủ tướng quân của Mộ Thủ Nhất là hoàng đế ban cho, là một cái phủ thân vương tiền triều, đoan trang hoa lệ.

Bố trí trong phủ vô cùng đơn sơ, Mộ Thủ Nhất không thích tốn thời gian ở phương diện này, mà những thứ trang trí xa hoa lãng phí lại bị chủ nhân cũ mang đi.

Hạ nhân phủ tướng quân vô cùng đơn giản, Mộ Thủ Nhất không cưới vợ nạp thiếp, vẫn một mình một người, chỉ có năm ba người hầu, tính luôn Đại Ngốc, tổng cộng mới bảy người.

Những người này đều đi theo Mộ Thủ Nhất rất nhiều năm, Mộ Thủ Nhất có thể trao trả liền trao trả, cuối cùng chỉ để lại bên người Đại Ngốc cùng Hạ đại thúc làm việc vẩy nước quét nhà.

Phòng ngủ Mộ Thủ Nhất nằm trong viện phía nam của đại trạch, nơi này gần cửa, thuận tiện ra vào.

Phòng ngủ không lớn này, tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.

Đập vào mắt đầu tiên là nền nhà màu xanh, máu tràn ra cả tấc sâu, đi lên giống như giẫm trên bùn nhão.

Sau đó là đệm giường không nhìn ra màu sắc ban đầu, bị nhuộm thành màu nâu thẫm.

Mộ Thủ Nhất xác thực đã chết, y nằm trên giường, ánh mắt mở rất lớn, đồng tử đã tán.

Hạ đại thúc theo Mộ Thủ Nhất hơn hai mươi năm quỳ gối bên giường khóc thật sự rất thương tâm, trong tay ông ôm một đứa trẻ sơ sinh đã chết nho nhỏ. Mặt đứa nhỏ kia sung huyết đến tím đen, là do hít thở không được mà chết.

Hạ đại thúc nâng mắt lên liếc nhìn hoàng đế một cái, lại lướt qua hắn, nói với Đại Ngốc sau lưng: "Ngươi tới trễ, chủ nhân đã đi... tiểu công tử bởi vì ngộp quá lâu, sinh ra liền chết... chủ nhân tuyệt hậu, cái gì cũng chưa lưu lại..."

Đại Ngốc nhìn nhìn Mộ Thủ Nhất, lại nhìn nhìn đứa trẻ sơ sinh đã chết trong tay đại thúc, òa khóc thành tiếng.

Hoàng đế cũng bước lên phía trước, đi đến bên giường nhìn xuống gương mặt Mộ Thủ Nhất, sau đó tầm mắt chuyển đến bụng y.

Hắn vẹt quần áo đã được thay lại sạch sẽ ra, Đại Ngốc nhảy dựng lên, lại bị Hạ đại thúc kéo lại.

Bụng Mộ Thủ Nhất mở ra một cái lỗ rất lớn, máu đông lại trên miệng vết thương hơn nửa là màu đen, huyết tương hầu như tích đầy cả khoang bụng.

Trong huyết tương màu đỏ tươi biến thành màu đen, còn có một đứa trẻ sơ sinh cuộn mình – điều này khiến hoàng đế bệ hạ vô cùng sợ hãi liền lui lại ba bước.

Nếu mọi thứ trước đó, còn có thể nói Hạ đại thúc cùng Đại Ngốc vì lừa gạt hắn mà làm giả, vậy một màn này tuyệt không thể giả.

Hoàng đế bệ hạ sốc quá độ, rồi lại đối diện với đứa trẻ sơ sinh đã chết trong lòng Hạ đại thúc.

Hạ đại thúc giao đứa trẻ sơ sinh đã chết kia cho Đại Ngốc ôm, chính mình đứng lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho Mộ Thủ Nhất, nói: "Bệ hạ, chủ nhân cũng không có ý kháng chỉ, chỉ muốn thư thả chốc lát chờ đứa nhỏ sinh ra... nhưng không chờ được, đứa nhỏ lại sinh không được, thật sự không còn biện pháp, không thể không mổ bụng lấy con, nhưng mà– chủ nhân là đàn ông, lại là song thai, giằng co một lúc mới nhìn thấy đầu, một ly rượu độc, chủ nhân vốn không còn sức lực.... Đứa nhỏ đã chết, chủ nhân cũng đã chết...."

Vẫn là trễ.

"Bệ hạ ngài ôm bé một cái, đây là trưởng tử của ngài, ngài mong mỏi hơn mười năm mới mong được đến!" Hạ đại thúc ôm lấy đứa trẻ sơ sinh đã chết kia, cố gắng đưa đến trước mặt hoàng đế, muốn cho hắn nhìn tỉ mỉ, "Người nhìn bé xem, đây là con ngài, nếu trễ phút chốc, ngài có thể nghe được tiểu hoàng tử khóc la, ngài chỉ kém một chút như vậy là có thể nhìn thấy tiểu hoàng tử sống sờ sờ! Bệ hạ người nhìn đi!"

Hoàng đế biết Hạ đại thúc dụng tâm hiểm ác, biết ông cố ý, cố ý đem chuyện đã phát sinh trong một ngày một đêm kia, dùng loại phương thức như vậy cho hắn biết!

Hắn hoang mang rối loạn đẩy Hạ đại thúc ra, thối lui đến cửa, được hai nội thị đỡ lấy.

Người bên tay trái kia đúng là thái giám truyền chỉ, hoàng đế một cước đá văng gã, hoảng loạn không chọn đường mà rời khỏi phủ tướng quân.

Một ngày này phủ tướng quân xảy ra hỏa hoạn, lửa lớn cháy một ngày một đêm, thiêu đốt toàn bộ tiểu viện phía nam không còn một mảnh.

Hoàng đế bệ hạ không cho cứu hỏa, cũng không cho người tu chỉnh, cứ mặc cho nó hoang phế, trở thành một vùng đất chết, trở thành nơi cư trú của chó hoang hồ ly, cô hồn dã quỷ phiêu đãng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: