
Mang người về nhà
Lý Thánh Bình đã sớm tắm rửa thay quần áo xong, cầm sách nhìn nửa ngày, bữa tối cũng chuẩn bị rất tốt, nhưng đến khi thức ăn lạnh đi, Mộ Thủ Nhất vẫn chưa trở về. Hắn vốn muốn bảo người triệu Mộ Thủ Nhất đến, vào giờ chót lại đổi ý, hắn cũng muốn nhìn xem tòa nhà có hợp lòng Mộ Thủ Nhất hay không, vì thế dứt khoát thay thường phục, đích thân đi một chuyến.
Tòa nhà vẫn là tòa nhà kia, chính là tòa nhà của thân vương tiền triều ban cho Mộ Thủ Nhất ở đời trước.
Lý Thánh Bình nhìn thế nào cũng cảm thấy không tốt.
Đời trước Mộ Thủ Nhất chết trong tòa nhà này, nghĩ đến đó hắn liền khó chịu.
Lý Thánh Bình dừng ở cửa, hướng về phía đại môn quét nhìn từ trên xuống dưới, cân nhắc có nên ban thưởng một tòa nhà mới cho Mộ Thủ Nhất hay không, tuy rằng Mộ Thủ Nhất không ở nơi này, nhưng suy cho cùng ban cho y nơi xui xẻo như vậy cũng không phải chuyện tốt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ ra có tòa nhà nào đẹp hơn phủ thân vương này, còn chưa nghĩ tốt, Mộ Thủ Nhất đã vội vàng đến tiếp giá: "Thần Nguyên, khấu nghênh chủ công."
"Miễn đi, ta là thường phục xuất môn, không mang theo nghi trượng, ngươi cũng không cần đa lễ. Ngươi thu xếp thế nào rồi?"
*nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.
Mộ Thủ Nhất rủ mắt xuống nói: "Gần như đã an bày tốt. Khắp nơi trong phủ đều bố trí thập phần ổn thỏa, không cần tiểu nhân lo lắng." Y vừa nói, vừa đi theo phía sau Lý Thánh Bình.
Lý Thánh Bình đông nhìn nhìn tây ngó ngó, tòa nhà có chút không giống với đời trước, không hề hoang vắng như vậy. Có lẽ là vừa mới tân trang lại, thoạt nhìn mới tinh, tràn đầy sức sống.
Mộ Thủ Nhất cùng hắn đi khắp xung quanh, đúng lúc giải thích nơi này nơi nọ an bày thế nào, đi nửa vòng đến tới cửa chủ viện, y thấy Lý Thánh Bình không có chuyện muốn làm cũng không có ý muốn đi, liền cẩn thận hỏi: "Nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp đều tươi mới, hiện đang làm bữa tối. Chủ công có muốn lưu lại dùng bữa hay không?"
Lý Thánh Bình nhíu mày lại, "Ta lưu lại làm gì, ta là tới tìm ngươi đến chỗ ta– khoan đã, ngươi sẽ không cho rằng ta thực sự thả cho ngươi sống ở nơi này chứ?"
Mộ Thủ Nhất nghe thấy, liền biết bản thân lại chọc vào vị này, cũng không biết là chọc vào cái chân đau nào, đành dứt khoát chút, nói thẳng: "Nguyên là có dự định đó... hay chủ công có an bày khác?"
Lý Thánh Bình mất hứng, ở ven đường trong hoa viên chọn một tảng đá sạch sẽ, cũng không để ý đến quy củ linh tinh gì đó, càng lười ngồi nghiêm chỉnh, liền vén áo choàng lên tùy tiện ngồi xuống, nói: "Không vội hỏi chuyện này, ta hỏi ngươi, ta là gì của ngươi?"
"Chủ nhân."
"À, ra ngươi còn nhớ rõ khế bán mình của ngươi ở chỗ ta? Vậy ngươi một 'nô lệ', dám bỏ lại chủ nhân dọn ra ngoài ở? Không nói đến cái này, trước khi đến Trường An ta và ngươi nói những gì? Tuy rằng là vui đùa, nhưng câu kia lại thập phần chuẩn xác, đã quên rồi?"
"Không... không quên." Mộ Thủ Nhất thật sự đã quên, nhưng tình huống này nào dám thú nhận.
"Không quên? Nhìn xem khắp Đại Hoa, vợ chồng nhà ai lại ở riêng? Chồng ở bên ngoài hành quân làm công vụ công sai, hai vợ chồng cách xa nhau ngàn dặm, đó là do không còn cách nào khác. Còn ngươi thì sao? Người còn chưa xuất giá, đã muốn ở riêng?" Lý Thánh Bình tức giận, ngoài miệng toàn bộ đều không lưu chút khẩu đức, một đám nội thị đứng bên cạnh hận bản thân không thể biến thành kẻ điếc người mù, thân binh Mộ Thủ Nhất cùng Vương lão, Hạ thúc thì đã sớm thành thói quen, ở sau lưng Mộ Thủ Nhất nháy mắt ra hiệu.
"Nguyên không có ý này, Nguyên biết sai, thỉnh chủ công bớt giận."
"Hừ." Đối với thái độ này của y, tượng đất cũng sẽ nổi giận đi! Nhưng mà thà tức chết chính mình hắn cũng sẽ không tổn thương người trước mắt này. Lý Thánh Bình thở phì phò rút ra cây quạt màu trắng, có người hầu nhanh nhẹn đã pha sẵn trà ngon, cung kính dâng lên, Lý Thánh Bình mới uống một ngụm, liền nâng tay tạt lên thân người nọ: "Ngày nóng như vậy còn rót trà nóng, chủ nhân ngươi không có ánh mắt, ngươi cũng không có?"
Người hầu bị dọa chỉ kém không khóc lên, cũng may gã không phải không có đầu óc, nước trà âm ấm, chưa đến mức nóng miệng, nếu không khi tạt lên người, còn không nóng đến lột một lớp da à.
Mộ Thủ Nhất vội vàng bảo người đến hầm băng xem có khối băng nào hay không, lại sai người ướp lạnh một bình trà quả mơ đưa lên, Lý Thánh Bình phất tay ngăn y lại: "Miễn đi, ngươi thu dọn đồ đạc, lập tức đi theo ta — quên đi, ngươi đừng chạm vào, để bọn họ dọn, ngươi — hiện tại lập tức lập tức, đi theo ta."
"Dạ, Nguyên lập tức đi." Mộ Thủ Nhất xoay người liền phân phó Tô Đại Bằng thu dọn đồ vật cần thiết.
Lý Thánh Bình lại nói: "Các ngươi thu thập cẩn thận một chút, đem tất cả các thứ hôm nay chủ nhân ngươi đưa tới đều thu dọn tốt, còn có ba con ngựa kia, cung tiễn đao thương, đều mang theo, Tô Đại Bằng, Hạ Phương, Vương đại phu đi theo đi, những người khác lưu lại trông giữ nhà cửa. Mộ Thủ Nhất, ngươi nhớ kỹ cho ta. Về sau ta đi đâu, ngươi liền theo đến đó, không có mệnh lệnh của ta, không cho phép rời khỏi ta nửa bước! Ta làm Thái tử, ngươi liền sống ở Đông cung; chờ ta đăng cơ kế vị, ở Trường An ngươi liền sống ở Tuyên Chính Điện, ở Lạc Dương ngươi liền sống ở Cam Lộ Cung. Ban phủ tướng quân cho ngươi, là cho ngươi có thể diện, là để người khác xem, không phải thật sự cho ngươi ở, ngươi muốn cáu kỉnh phát giận, trở lại đây ở nhiều nhất một hai ngày, ta chỉ xem như ngươi về nhà mẹ đẻ ở vài hôm, cô sủng ngươi, tùy ngươi đi; ở lâu dài? Cửa cũng đừng hòng ra! Nhớ kỹ chưa?"
".... Nguyên nhớ kỹ."
"Tốt lắm, đi, về nhà."
"Dạ."
Lý Thánh Bình bỗng dưng ngừng trận quở trách lại, không đợi Mộ Thủ Nhất thu dọn xong hành lý, trực tiếp dẫn người hồi Đông cung.
Lý Thánh Bình sai người chuẩn bị bữa tối lần nữa, thức ăn bị nguội lúc trước đều thưởng cho cung nữ người hầu trong Đông cung.
Trước khi Lý Thánh Bình đến Trường An lão hoàng đế đã tu sửa Đông cung một phen, trang hoàng cũng trưng cầu ý kiến Lý Thánh Bình một lần. Nhưng lại không an bày người hầu cùng cung nữ. Phương diện dùng người, lão hoàng đế toàn bộ mặc kệ cho Lý Thánh Bình tự an bày để tránh hiềm nghi.
Lý Thánh Bình sớm biết rằng bên cạnh lão hoàng đế không có mấy người, căn bản không lấy ra được, bản thân muốn dùng người phải tự mình chuẩn bị tốt, cho nên trên đường lên kinh hắn đã mua vài nô bộc hạ đẳng, lại tiếp nhận nữ tử đàng hoàng từ mấy châu ở Giang Nam, tổng cộng thị nữ bốn mươi tám người, người hầu chín mươi người, về phần thị vệ tùy tùng ban đầu đều là tư binh, đã lựa chọn tốt từ sớm.
Đầu bếp hiện tại trong phòng bếp, chính là mời từ quê nhà Phượng Châu của Lý Thánh Bình, một tay nghề đồ ăn quê nhà, làm được vô cùng tốt.
Canh gà rau thơm, rau cải luộc, sườn lợn Bát Bảo, đậu hủ nhưỡng, dưa kiệu, cá xắt lát phối với mù tạc và tương, cá mè hấp, gà ngâm rượu hoa điêu, canh tằm ti (?), còn có mấy món đang thịnh hành ở Trường An như sườn dê nướng, thịt viên, cơm điêu Hồ, cháo gạo tẻ, canh gà, sủi cảo gà.
Chén bát đều là dụng cụ bằng vàng bạc tương đối tinh xảo, dù người quen thói tay chân vụng về, cũng không khỏi khiến động tác trên tay trở nên phong nhã chút.
Hiện tại Lý Thánh Bình tức cũng no rồi, nhưng nhìn bộ dáng vùi đầu ăn một cách đau khổ của Mộ Thủ Nhất, bỗng dưng cảm thấy trận lửa giận này thật sự không có ý nghĩa.
Mộ Thủ Nhất làm sao biết được hắn nổi giận là vì cái gì chứ?
Phỏng chừng đến bây giờ y còn tưởng rằng là vì y không nghe theo phân phó của hắn tự mình an bày chỗ ở, cho nên hắn mới tức giận.
Tự chủ trương, xác thực khiến hắn mất hứng, nhưng làm hắn càng thêm tức giận kỳ thật là... y hoàn toàn không nghe lọt lời hắn nói.
Hắn nói muốn y cùng hắn bên nhau cả đời, Mộ Thủ Nhất nghe không hiểu.
Không hiểu thì không hiểu đi, người còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi. Hắn cũng không tin, đời trước đối xử với y quá đáng như vậy, y cũng chưa từng phản kháng, chưa từng rời đi, cả đời này hắn đối xử tốt với y, y còn có thể chạy sao?
Lý Thánh Bình lấp đầy bụng, thấy Mộ Thủ Nhất vẫn còn hăng hái chiến đấu cùng sườn dê, dứt khoát dịch cả người tới, vẫy lui người hầu, trong sự ngẩn tò te (=]]]]]) của Mộ Thủ Nhất, chậm rãi gỡ xương cá cho y: "Ngươi nhìn ta làm gì? Gặm thịt dê nướng của ngươi đi, người không biết còn tưởng rằng ta ngược đãi ngươi ngay cả cơm cũng không cho ngươi ăn no."
Mộ Thủ Nhất vội nuốt thịt dê xuống tìm nước uống, thiếu chút nữa bị thịt dê làm nghẹn chết.
Lý Thánh Bình cười híp mắt đưa tới một ly nước ngọt: "Cứ từ từ cứ từ từ, thịt dê có đủ không, không đủ ta bảo phòng bếp nướng thêm một phần nữa."
"Đủ... Đủ..." Mộ Thủ Nhất đối diện với ly nước kia, nhận cũng không được, không nhận cũng không được, thầm nghĩ tạ ơn Lý Thánh Bình nhưng hắn đang ngồi bên cạnh mình, một bàn tay đặt trên vai mình, không tạ ơn được... Lý Thánh Bình là chủ công của y, lại là thái tử, y làm thuộc hạ chung quy không thể ngơ ngẩn đợi Lý Thánh Bình bưng trà đưa nước cho y đi?
Lý Thánh Bình nhét ly vào trong tay y, tiếp tục gở xương cá.
Thịt cá trắng như tuyết, nước sốt màu đậm, hành thái xanh biếc, nhìn thế nào cũng khiến người ngón trỏ đại động.
Lý Thánh Bình phân một nửa thịt cá đã gỡ xương tốt cho Mộ Thủ Nhất, Mộ Thủ Nhất rốt cục cũng có cơ hội nói lời cảm tạ, Lý Thánh Bình không để ý lắm, gắp một miếng bong bóng cá mập mạp, bỏ vào trong miệng, nói: "Thật hoài niệm mà..."
Mộ Thủ Nhất mở to đôi mắt nhìn hắn.
"Ngươi quên rồi à, gia biến năm ấy ở nhà chúng ta, trong thành hết lương thực, rốt cục ta được ngươi từ trong đống người chết mang ra ngoài, hai chúng ta, còn có tiểu tử Trường Định kia, ăn bữa cơm đầu tiên, chính là cá mè hấp. Tuy rằng điều kiện trên chiến trường không tốt, cá vừa nhỏ lại không tươi mới, kỹ thuật của đầu bếp càng hỏng bét, nhưng đó là con cá ngon nhất đời này ta được ăn."
Trên mặt Mộ Thủ Nhất ửng hồng, đầu bếp kỹ thuật hỏng bét trong miệng Lý Thánh Bình kia chính là y. Những năm đó... thật sự rất gian khổ, chủ công... thật sự rất lợi hại. Phản tặc cấu kết với giặc Oa tấn công thành Phong Sơn ở trì sở Phượng Châu, khiến gia tộc chủ công toàn bộ đều vong, năm ấy chủ công vừa mới lớn, có thể chịu đựng bi thương thống khổ, tự mình triệu tập nhân thủ phản sát bình loạn(*), báo thù cho cha mẹ, ngăn cản mưu tính của những phiên vương khác... rất không dễ dàng.
*phản sát bình loạn: giết ngược trở lại, bình định loạn lạc.
Lý Thánh Bình hoài niệm một hồi, đem thịt cá còn lại ăn hết, thỏa mãn duỗi người một cái, nói: "Ăn xong ngươi trước tắm rửa thay quần áo, sau đó đến thư phòng của ta. Nước trong kinh rất sâu, đường về sau đi như thế nào, chúng ta phải thương lượng một chút. Ta đến là để trị quốc, không phải làm con rối cho bọn thế gia vọng tộc. Trận kế tiếp, tuy rằng không có khói lửa, lại càng khó đánh hơn."
"Chủ nhân, Nguyên tin tưởng chủ nhân, chuyện người muốn làm nhất định có thể làm được."
"Tin tưởng của ngươi từ đâu mà đến? Chính ta còn không nắm chắc mấy phần."
"Chính là tin tưởng, không có nguyên do." Mộ Thủ Nhất nói xong lại vùi đầu ăn, hai ba cái đã gặm xong sườn dê, nuốt thịt cá vào, tâm phúc của Lý Thánh Bình, cũng là người đã hầu hạ hắn từ lúc ở Phượng Châu lão nhân Xuân Phong cùng vài tiểu nội thị tiến đến dâng lên bồn rửa tay, chậu, ống, khăn dùng để súc miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro