
Đại quân hồi triều
Hai mươi tám tháng ba, Lý Thánh Bình dẫn văn võ cả triều ra ba mươi dặm ngoài thành Trường An nghênh đón Lý Trường Định cùng nhóm binh lính bắc chinh đầu tiên.
Lý Trường Định vẫn là bộ dáng cũ, bất cần đời.
Hơn ba tháng tàn sát, trên người hắn hầu như không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Trên người hắn không có chút sát khí cùng mùi máu tanh, nếu không phải hắn mặc áo giáp hạng nặng, nhìn qua quả thật chính là một tên đầu đường xó chợ tầm thường ở Trường An.
Quan hệ giữa hắn và Lý Thánh Bình vẫn rất tốt, Lý Trường Định không được bao nhiêu tuổi liền cửa nát nhà tan, sau vẫn được ca ca nuôi nấng lớn lên, cho tới bây giờ trở thành một đại tướng nhất đẳng, lập được chiến công đủ để lưu danh thiên cổ.
Ở trước mặt Lý Thánh Bình, hắn vẫn là người đệ đệ kia, người đệ đệ bướng bỉnh tinh quái không nghe lời, lấy chọc giận huynh trưởng làm niềm vui.
Lý Thánh Bình cưỡng chế kích động trong lòng hướng về phía tướng sĩ xuất chinh trở về kính rượu chúc mừng, hắn quét sạch tất cả tửu quán ở Quan Trung(*), tròn năm vạn vò rượu, toàn bộ vận chuyển đến ngoài thành Trường An, phân cho mỗi một tướng sĩ xuất chinh trở về.
(*) Quan Trung: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Tướng sĩ bình thường trong quân không giống Lý Trường Định đồ diệt ngàn người còn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh như vậy, cho nên cả nhánh quân đội đều có vẻ đằng đằng sát khí, văn thần võ tướng quen sống an nhàn sung sướng trong thành Trường An không khỏi run rẩy hai bắp đùi.
Lý Thánh Bình đơn giản nói vài câu thăm hỏi quân tâm, một đám hán tử lòng đầy kích động, dưới sự hướng dẫn của Lý Trường Định biểu hiện quyết tâm, khí thế hùng tráng, càng làm cho đám thần tử chưa từng thấy máu như muốn té xỉu.
Trên mặt Lý Trường Định nở nụ cười tà, ở trên ngựa cùng huynh trưởng cạn một chén rượu, huynh đệ hai người đường đường chính chính nói vài câu xã giao, chờ người bên ngoài đều cách khá xa, hắn liền cười nói: "Đại huynh, sao lại không thấy tẩu tử? Hắc... trước đây rất lâu đệ đã nói hôm nay đến Trường An, ngài sẽ không cố ý ép buộc tẩu tử đến không xuống giường được đó chứ?"
Một bàn tay của Lý Thánh Bình vỗ lên đầu hắn: "Nói bừa cái gì! Ngươi không tính thời gian à!"
"Á á á... cháu đệ ra đời? Ôi chao đệ còn thật sự chuẩn bị lễ vật cho bé, đến tiệc trăm ngày của bé, ngài tự xem qua. À, tên gọi là gì? Sinh khi nào?"
"Còn phải lễ vật gì? Thắng trận lớn, chính là lễ vật tốt nhất! Nhũ danh gọi là Kim Sinh, đại danh còn chưa lấy. Hai mươi bảy tháng hai sinh. Vương lão muốn thừa dịp này điều dưỡng cho y thật tốt, bằng không Thủ Nhất có thể còn nằm trên sạp sao?" Lý Thánh Bình nói đại khái tình hình con trai, "Đi, về cung trước, cho binh lính của đệ đón gió tẩy trần, buổi tối có yến tiệc nhỏ, chỉ vài người chúng ta, cũng để đệ trông thấy cháu đệ."
Lý Trường Định cười híp mắt nói: "Vậy tốt lắm."
Hai huynh đệ bọn họ nói rất nhiều, một đường không ngừng, Lý Trường Định dứt khoát cùng ca hắn sóng vai mà đi. Chiến Khôi Ngô đi theo phía sau Lý Trường Định, vẻ mặt rầu rĩ không vui.
Lý Trường Định cứu hắn cùng những tiểu tử kia, đối với Chiến Khôi Ngô mà nói, Lý Trường Định là ân nhân cứu mạng của hắn.
Lý Trường Định vẫn luôn mang theo hắn, đi đâu mang đó, tuy rằng chưa từng có thời điểm đứng đắn, Chiến Khôi Ngô lại nhìn thấy dưới mặt nạ bất cần đời kia là tài năng cùng thực lực.
Ấn tượng của hắn với Mộ Thủ Nhất ngược lại không tốt lắm.
Lý Trường Định là đệ đệ ruột của Lý Thánh Bình, Mộ Thủ Nhất là gia nô của Lý Thánh Bình; luận đánh giặc, cho dù lúc trước giành chính quyền Mộ Thủ Nhất ra sức lớn nhất, hiện tại Lý Trường Định lập được công lao chẳng lẽ kém sao với y sao? Vì sao Mộ Thủ Nhất là đại tướng quân, Lý Trường Định lại là Hữu tướng quân?
Lần trước tiễn đưa, Mộ Thủ Nhất bọc lại giống như một con gấu vậy, vừa nhìn chính là bộ dáng bị bệnh lâu ngày, chẳng lẽ Lý Trường Định phải bị Mộ Thủ Nhất áp phía dưới cả đời?
Lần này vừa vặn, Lý Trường Định hồi kinh, hoàng đế thân nghênh, Mộ Thủ Nhất ngay cả bóng dáng cũng chưa xuất hiện!
Khẩu khí này Chiến Khôi Ngô kiềm nén đã rất lâu, đương nhiên hắn cũng rõ ràng sơ không bằng thân, Mộ Thủ Nhất cùng Lý Trường Định là quan hệ gì, hắn cùng Lý Trường Định lại là quan hệ gì, cho nên vẫn luôn chưa từng mở miệng nói. Nhưng mà, không đề cập tới, không có nghĩa là cái gì hắn cũng không thể làm.
Nhớ đến Lý Trường Định nói đã giúp hắn lấy được danh ngạch học đồ của quan tổng tài học cung, lại nhớ đến Lý Trường Định lặng lẽ nói cho hắn nội dung sát hạch nhập học học cung, Chiến Khôi Ngô đã sớm suy tính tốt.
Đại yến đón gió tẩy trần sẽ cử hành tại phía bên ngoài cung Hán Hoa trong thành Trường An, cũng chỉ có mảnh đất này mới có thể chứa chấp nhiều người như vậy.
Bách tính thành Trường An cùng phụ cận đều sôi nổi mang rượu bản thân ủ, món ăn bản thân nấu để thêm cơm cho các tướng sĩ.
Còn có cô nương lớn gan, ngay tức thì nhìn trúng một hán tử khôi ngô, liền bảo cha mẹ đi dò xét ý tứ; cũng có cô nương táo bạo, thấy vừa ý liền vội vàng nhét một cái hà bao, trong hà bao đương nhiên viết địa chỉ nhà mình cùng đứng hàng thứ mấy, hy vọng đối phương có tình ý sẽ tới cửa cầu hôn; cũng có cha mẹ nhìn trúng một người con rễ hợp ý, vội vàng đến nghe ngóng đã kết hôn hay chưa cùng bát tự(*), một bữa tiệc đón gió tẩy trần, chẳng biết khi nào thì trở thành một hội nguyên đăng(**).
(*) bát tự; tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi "Bát tự thiếp" cho nhau, còn gọi là "canh thiếp" hay "bát tự".
(**) Hội nguyên đăng: hội đèn lồng đêm trăng tròn, cơ hội cho đôi lứa gặp gỡ, thề nguyền, hẹn ước với nhau.
Các tướng lĩnh xuất chinh như Lý Trường Định, Chiến Khôi Ngô, Tô Tử Tú, Chu Trường Võ, cùng vui với dân không lâu, đã được nghênh đón tiến cung.
Lý Trường Định vừa vào cửa cung, liền khôi phục bộ dáng không da không mặt, từ trong lòng móc ra một xấp dày túi hương, hà bao kín đáo đưa cho Chiến Khôi Ngô: "Ngươi cầm cho ta, ầy đều là do hoàng huynh, nhất định buộc ta cùng vui với dân, vui quái gì? Ta thấy là cho người nhìn như xiếc khỉ một ngày một đêm thì có, một đám nữ hoa si!"
Lý Thánh Bình nghe thấy, thuận tay lại vỗ hắn một cái: "Đàng hoàng chút đi! Đều là con dân của trẫm! Đệ cũng từng ăn khổ rồi, đừng phát tính tình như không ăn nỗi khổ nhân gian vậy!"
"Ây ây, đệ không có bị khổ nha, nhờ phúc của ngài, đệ lớn như vậy, trừ đánh giặc ra, chưa từng chịu uất ức khác. Năm ngoái vừa xuất chinh liền thành trò cười, đệ đem cỏ nuôi súc vật phương bắc, làm thành cỏ dại hỏa thiêu một phen, khiến ngựa trong quân khuyết thiếu lương thảo, bất đắc dĩ phải cướp đoạt khẩu phần lương thực của vài bộ lạc mới gom góp đủ."
"Chuyện như vậy đệ còn không biết xấu hổ lấy ra khoe khoang?"
"Chuyện này sao không thể khoe khoang? Đệ lại chưa từng nhìn thấy cỏ nuôi súc vật, ngựa của đệ, Xạ Nhật, cũng là ăn lương thực lớn lên, thời điểm khổ cực nhất, cũng dùng lúa mạch khô chín bỏ làm mười. Những thứ cỏ khô cho súc vật kia, làm đệm lót ổ cho nó đệ còn ngại cấn đến phát hoảng. Hơn nữa, đệ đánh hạ nhiều địa phương, đó không phải chiến công sao, lấy ra khoe khoang cũng hiển lộ mặt mũi của ngài có phải không, ca?"
"Đệ đó! Thật sự là đầu sát thần! Ta cũng không dám bảo đệ đi bình nội loạn, về sau phương bắc phương tây, Hung Nô Tây Nhung Ba Tư Đại Thục gì đó, cho đệ bao trọn!"
Lý Trường Định mang vẻ mặt chân chó cười: "Đệ đệ tạ ơn ca!"
Đám người Chiến Khôi Ngô, Chu Trường Võ thời điểm cùng hắn ra ngoài đánh giặc đã bị hắn đảo điên nhận tri, lúc này nghe hắn già mồm át lẽ phải, chẳng những không cảm thấy không đúng, ngược lại cảm thấy hắn nói có lý.
Chu Trường Võ còn là thế hệ sau nhà Hác Phú Quý đó, làm thủ hạ dưới tay Lý Trường Định là vì du học, thủ đoạn ôn hòa sở trường cả phòng thủ lẫn tiến công. Hiện tại bảo hắn đồ thành, cũng chỉ là công phu nhấc đao hạ đao.
Bởi vậy có thể thấy được công phu tẩy não của Lý Trường Định đúng là hạng nhất.
Buổi chiều thời điểm thảo luận tỉ mỉ tình hình chiến đấu, Mộ Thủ Nhất rốt cuộc được phép tham dự.
Nơi tụ hội là Kim Hoa điện, cách không xa chính là Tử Thần điện tẩm cung thiên tử.
Đều là người mình, cũng không kiêng kỵ gì, Lý Thánh Bình công khai ấn Mộ Thủ Nhất ngồi xuống bên tay phải mình, Lý Trường Định ngồi phía dưới bên tay trái hắn, đám người Hác Phú Quý đã có mặt, dựa theo cấp bậc chức vị đều tự ngồi vào vị trí, Chiến Khôi Ngô vẫn an bày dựa theo thân binh Lý Trường Định, vị trí của hắn được an bày bên sườn phía sau lưng chỗ ngồi Lý Trường Định.
Hác Phú Quý nói năng thô lỗ, đầu tiên đè Lý Trường Định xuống đổ ba bát rượu.
Lúc trước khi quyết định người nắm giữ ấn soái xuất chinh, Lý Thánh Bình nói rõ Mộ Thủ Nhất không đi, còn lại hắn cùng Lý Trường Định cạnh tranh kịch liệt nhất, cuối cùng thời điểm Lý Trường Định chạy về Trường An, hắn cũng không chịu thua kém khi cùng con trai xuất môn săn bắn thì té bị thương chân, nuốt hận thối lui.
Cho nên hắn không cam lòng là chuyện bình thường.
Cùng nuốt hận giống Hác Phú Quý, hai huynh đệ Chung Bá Trí Chung Trọng Tín cũng đi theo ồn ào, ba người một mạch rót hết một vò rượu, tửu lượng Lý Trường Định cao, người đến không sợ, vẫn là Lý Thánh Bình bảo ngừng, bọn họ mới ngưng vòng uống rượu thứ nhất.
Lý Thánh Bình lên tiếng, mọi người đều trở về chỗ ngồi, cả phòng chỉ còn lại yên tĩnh, ngược lại khiến hắn có chút ngượng ngùng: "Trường Định, lần này để đệ xuất chinh, cũng không phải bởi vì đệ lợi hại, mà là thiên thời địa lợi nhân hòa, đệ cũng đừng che giấu, đem tình hình xuất chinh, nói với chúng ta. Đệ nhìn đi, bọn người Thủ Nhất, Hác Phú Quý, ánh mắt đều phát xanh."
Mộ Thủ Nhất phối hợp cười cười, Hác Phú Quý vỗ lên án thư đến nửa sau cũng lộn ngược: "Chủ thượng nói rất đúng! Điện hạ đừng treo hứng thú của chúng tôi, mau nói đi để chúng tôi cũng cao hứng chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro