⭐ Third night | Energy
Tag: Trò chơi trí mệnh
⭕ Warning OOC
❌ Chú ý: Có sử dụng ngôn từ thô tục, nhạy cảm!
Đừng cố chấp rồi làm đau nhau (=
Cp: Nguyễn Lan Chúc x Lăng Cửu Thời
---
Nguyễn Lan Chúc vứt chiếc vòng tay sang một bên, hắn mệt mỏi thở hắt ra một hơi thật dài rồi lê bước vào phòng tắm.
Lão đại của Hắc Diệu Thạch vừa đi qua một cánh cửa cấp cao, may mắn rằng hắn không bị thương, nhưng sức khỏe tinh thần bị tra tấn dữ dội.
Trong cửa hắn nhìn thấy những người thân xung quanh mình chết đi. Bạn bè cho đến người hắn yêu thương nhất, đều tan biến trước mặt khiến cho tâm lí dù có mạnh mẽ đến đâu cũng cảm thấy mất mát, đau đớn đến tột cùng.
Để cho làn nước lạnh chạm lên da thịt, sự tê dại thấu xương khiến hắn bình tĩnh trở lại. Tiếng ào ào dần dần biến mất khỏi tầm tai. Vuốt mái tóc ướt nhèm ra sau đầu, Nguyễn Lan Chúc quấn một chiếc khăn trắng quanh hông rồi bước ra ngoài.
-"Lan Chúc! Em không sao chứ?" Lăng Cửu Thời ngồi trên giường, anh thấy hắn bước ra từ phòng tắm thì bèn dẹp quyển sách đang đọc dở sang một bên.
-"Ừm, em vẫn ổn! Cơ thể vẫn hoàn hảo đấy thôi!"
Nguyễn Lan Chúc tự mãn bật cười, những giọt nước lăn dài từ cần cổ xuống dưới cơ ngực săn chắc, rồi chảy xuống những đường nét quyến rũ của cơ bụng, và cuối cùng là thấm qua lớp khăn khuất vào một nơi sâu hơn.
Lăng Cửu Thời đang định tiến đến kiểm tra cơ thể hắn xem xem có vết thương nào không, thì liền bị cảnh tượng nóng mắt phía trước làm cho ngẩn người. Anh khẽ nuốt nước bọt, ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.
-"Kh-không sao thì tốt! M...mau mặc quần áo vào đi! Nhanh lên!"
Bên tai chỉ còn lại tiếng cười trầm thấp của Nguyễn Lan Chúc. Lăng Cửu Thời đột nhiên không biết từ đâu nảy sinh tư vị giận dỗi. Anh trèo lên giường, lười biếng tựa lưng vào đầu giường mềm mại.
-"Ca ca...em mệt lắm đó! Vừa phải vượt cửa khó khăn, lại còn dắt theo cái bình hoa di động Tảo Tảo, thật sự là đuối lắm á!"
Nguyễn Lan Chúc lại gần nằm úp mặt vào bụng anh. Lăng Cửu Thời thở dài, cái chất giọng mềm nhũn chảy nước này quả thật là thứ vũ khí không có gì đánh bại lại được.
-"À à được rồi! Em dẹp cái giọng sến súa đó vào đi!"
Trong phòng mở điều hoà rất thấp, nhưng không hiểu sao Nguyễn Lan Chúc lại thấy thân mình hơi nóng.
"Có lẽ là đang mùa hè chăng?"
-"Ca ca, sao anh lại nói thế? Anh hết yêu em rồi hả? Người ta đi làm mệt nhọc để mua trà sữa cho anh, còn anh thì tới một lời an ủi cũng chẳng có! Hừ, đúng là trái tim đàn ông mà...hức..."
Lăng Cửu Thời nhăn mặt, vừa muốn cười vừa muốn đánh người.
-"Lăng Lăng...em tủi thân lắm đó...Anh đừng có không quan tâm em mà..."
Lăng Cửu Thời lại thở dài, anh hết cách, chỉ biết cong mắt nhìn hắn. -"Anh vẫn yêu em mà Lan Chúc! Chỉ là anh thấy em hôm nay đã mệt mỏi rồi, không muốn tạo thêm phiền phức cho em!"
Nguyễn Lan Chúc vùi mặt vào bụng Lăng Cửu Thời tham lam hít lấy mùi sữa tắm quen thuộc. Hắn ngẩn mặt lên, để đôi mắt to tròn của mình đối diện với anh. Mái tóc vẫn còn âm ỉ được Lăng Cửu Thời xoa tới xoa lui đến sắp rối bù. Bàn tay to lớn siết chặt lấy eo anh, chậm rãi kín kẽ lần mò xuống phía dưới.
-"Không có phiền! Lăng Lăng không quan tâm em nữa em mới thấy phiền!"
Nói gì vậy nè?
Lăng Cửu Thời tranh thủ đưa tay xuống bẹo má hắn, vẫn chưa phát hiện bàn tay nào đấy đang làm loạn phía sau lưng mình.
-"Vậy em muốn anh làm thế nào đây? Hay là hôn em một cái nhé?"
Đang là giữa mùa hè nên có thế nghe thấy tiếng côn trùng kêu bên ngoài cửa sổ. Nguyễn Lan Chúc im lặng, hắn ngước mắt lên nhìn anh. Trong đôi mắt phượng xinh đẹp với hai nốt ruồi lệ ẩn hiện một sự gian xảo khó đoán. Khoé môi hắn kéo lên thành một đường cong mỹ miều, yết hầu nhô lên đảo hai vòng rồi cất giọng ngọt ngào.
-"Ca ca...anh là nguồn năng lượng của em mà...Cho em sạc pin chút nhé?"
Mi mắt Lăng Cửu Thời giật nhẹ vài lần, cảm nhận được sự kì lạ trong câu nói của Nguyễn Lan Chúc. Bàn tay lạnh lẽo của hắn đã bị anh phát giác. Gương mặt ngờ nghệch dần ửng đỏ, lan ra từ hai má đào đến vành tai. Nguyễn Lan Chúc chậm rãi quan sát từng biểu cảm nhỏ xíu của người trong lòng, khe khẽ bật cười một tiếng.
-"Chắc em mệt rồi nhỉ? Chúng ta nên đi ngủ sớm ha?" Trong câu nói run rẩy của anh có thể nghe ra toàn ý né tránh.
Nguyễn Lan Chúc không quan tâm, trực tiếp mang câu nói của anh vứt ra sau đầu.
-"Anh ơi...đến giờ em phải nạp năng lượng rồi! Anh chịu khó một chút nhé? Sẽ xong ngay thôi!"
Vẫn chưa kịp để Lăng Cửu Thời phản ứng, Nguyễn Lan Chúc đã kéo chân anh rồi áp cơ thể anh xuống thân mình. Chiếc khăn tắm lỏng lẻo theo động tác quá mạnh bạo của hắn mà cũng tuột xuống, để lộ phân thân đã có dấu hiệu kích thích.
Lăng Cửu Thời há hốc mồm, anh cảm thấy mặt mình ran rát, nóng bừng đến ngột ngạt. Cự vật quen thuộc trước mắt cọ qua đùi trong của anh, dù là cách một lớp vải vóc nhưng cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nó.
Nguyễn Lan Chúc ghì chặt tay anh trên đỉnh đầu, bàn tay còn lại thoăn thoắt cởi sạch quần áo của anh. Chỉ trong vài giây, cơ thể trắng mềm đã hoàn toàn loã thể trước mắt hắn.
Trong con ngươi đen láy chứa đựng dục vọng vô bờ. Nguyễn Lan Chúc như một con sói đói, vồ vập con mồi một cách gấp gáp, nhưng cũng không hấp tấp đến mức lao vào cấu xé ngay.
-"Ah...Lăng Lăng..."
Nguyễn Lan Chúc vùi mặt vào hõm cổ Lăng Cửu Thời, tham lam hít lấy mùi hương nhàn nhạt của hoa oải hương. Hàm răng sắc bén của hắn cọ qua xương đòn, để lại một vết cắn sâu hoắm rỉ máu.
Sự tê dại trên da thịt khiến Lăng Cửu Thời vô thức ưỡn cong người. Cơn khoái cảm âm ỉ từ sâu trong đáy lòng dần dần bùng nổ. Hoả dục ăn mòn tâm trí, từng chút từng chút một đưa con người chìm vào bể ái lạc vô tận.
-"Ưm...ah...! Lan...Lan Chúc! Hức...ư...a..."
Hai đầu ngực hồng hào bất ngờ bị gặm cắn, sự ướt át và mềm mại từ đầu lưỡi khiến khoái cảm như dâng trào cực điểm.
-"Hưm...Đ-đừng mà...em mệt rồi nhỉ? Hức! Mình đi ngủ...Aaa!"
Cơ thể đón nhận cơn đau từ hạ thân. Lăng Cửu Thời ứa nước mắt, miệng há to, những tiếng rên rỉ vụn vặt cũng bị bóp nát.
Hai ngón tay làm loạn trong vách thịt ấm nóng như một con rắn, điêu luyện khai phá huyệt động mê người. Dâm dịch bắt đầu tràn ra, thấm ướt mảng ga giường dưới thân.
-"Ư...ư...hức! Lan Chúc! Lan...shh...ức..."
Điểm nhạy cảm bị hắn ép xuống, tàn nhẫn chà đạp.
-"Ca ca...em bắt đầu sạc pin nhé?"
Giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai như Lăng Cửu Thời đã sớm mơ hồ. Đầu óc như treo lơ lửng trên chín tầng dục vọng. Cơn nóng bừng cùng sự ngứa ngáy trong đáy lòng khiến tâm trạng anh nhộn nhạo chẳng yên. Hệt như một cơn thủy triều cực lớn cuốn đi chút tỉnh táo cuối cùng trong cơ thể.
-"Áaa!" Lăng Cửu Thời hét lớn, nước mắt đau đớn và sung sướng thay nhau rơi khỏi khoé mi đỏ ửng.
Cự vật vùi vào huyệt thịt chật hẹp, vách tràng ẩm ướt hút lấy côn thịt như một cái miệng đói khát.
Lăng Cửu Thời bấu chặt lấy tấm chăn dưới thân đến nhăn nhúm một mảng lớn, hi vọng có thể xua đi cơn đau như xé toạc cơ thể nơi hạ thể.
-"Chết tiệt! Ca ca...mau thả lỏng!"
Sự mút mát chặt chẽ dù đưa hắn đến khoái cảm đỉnh cao của dục vọng. Nhưng cơn sóng tình căn bản vẫn chưa được thoả mãn. Nguyễn Lan Chúc là một kẻ tham lam, hắn muốn nhiều hơn thế nữa. Hắn muốn đâm thật mạnh vào bên trong, chèn ép vách thịt đến rỉ nước. Hắn muốn anh điên cuồng rên rỉ, muốn anh gọi tên hắn, nức nở cầu xin hắn.
Lăng Cửu Thời cảm giác được bên dưới của mình bị căng trướng đến mức khó thở. Anh sờ vào bụng dưới, nơi nhô lên vì đầu khấc đâm sâu. Nguyễn Lan Chúc một lần đẩy vào tất cả, hắn đem phân thân nhập vào cơ thể anh từ gốc đến ngọn.
Đôi chân bị Nguyễn Lan Chúc buộc vòng qua hông tê mỏi, vô lực buông thõng, tách mở sang hai bên một cách hờ hững.
-"Hức...ngứa quá...ưm! Lan Chúc...cho anh..."
Như chỉ chờ có câu đó, vách tràng kẹp chặt cũng đã thả lỏng. Nguyễn Lan Chúc mỉm cười, nheo mắt hôn lên đôi môi đỏ mọng của anh. Hắn đùa bỡn chiếc lưỡi rụt rè của Lăng Cửu Thời, hết mút mát rồi lại cắn nhẹ. Dương vật to lớn dưới thân cũng không nhàn rỗi, liên tục đẩy sâu thúc lộng vào hậu huyệt.
Thịt non bị giã đến độ sưng đỏ, dâm thủy chảy ra cửa huyệt liền bị đâm đến thành bọt trắng.
-"Ah...chỗ đó! Ư...ư...su...sướng!"
Chỗ nhô lên trong vách thịt được Nguyễn Lan Chúc tỉ mỉ chăm sóc, rút ra đâm vào đều nhắm vào đấy mà đỉnh lộng. Giọt mồ hôi trong suốt chảy xuống từ thái dương, chậm rãi lăn xuống cần cổ rồi trượt xuống cơ bụng.
Nguyễn Lan Chúc kéo Lăng Cửu Thời ngồi dậy, tư thế này khiến côn thịt càng vùi sâu hơn vào huyệt động. Vách tràng đẫm nước bị đâm đến phát ra âm thanh nhóp nhép xấu hổ.
Hô hấp Lăng Cửu Thời nghẹt cứng, hít thở càng ngày càng khó khăn.
-"Ưm...Lan Chúc! Ah...ư...hức..."
-"Lăng Lăng...có lẽ em cần sạc pin...xuyên đêm..."
Cơn khoái cảm đã hoàn toàn nhấn chìm Lăng Cửu Thời vào biển tình ái lạc. Tâm trí anh hiện chỉ có dục vọng dâng trào và nhục cảm mênh mông.
Đôi mắt trong veo ngập nước mất đi tiêu cự. Đôi chân trắng mềm cảm nhận được sự tê dại và sắc lạnh, đùi bị tách mở rộng sang hai bên. Đầu ngực sưng tấy bị dày vò gần như là mất cảm giác.
Lăng Cửu Thời trước khi mất hoàn toàn ý thức, chỉ có thể cảm nhận được một dòng tinh dịch nóng hổi bắn vào sâu trong cơ thể, lấp đầy huyệt thịt đã bị đỉnh nát của mình.
---
Đến tận trưa ngày hôm sau Lăng Cửu Thời mới tỉnh dậy. Anh cực khổ xoa bóp cái eo đau nhứt, chịu đựng cơn tê dại dưới hạ thân.
-"Má nó! Nguyễn! Lan! Chúc!"
Lăng Cửu Thời giận dữ gầm lên. Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa phủ lên cơ thể cũng không khiến tâm tình anh nhẹ nhàng thêm chút nào.
Mặc kệ cơn đau còn đang hành hạ, anh chồm người sang bên cạnh ném tất cả "dụng cụ gây án" trong ngăn tủ xuống sàn.
Nguyễn Lan Chúc nghe thấy tiếng ồn ào liền chạy từ dưới nhà lên. Nhìn cảnh tượng vương vãi đầy đất những món hàng trẻ con cấm nhìn, liền cảm thấy có hơi chột dạ. Vội vàng lấy lại dáng vẻ rụt rè thường hay làm nũng với anh, từng chút mon men đến cạnh giường.
-"Ca ca...anh đừng giận em mà...Em xin lỗi, em biết em sai rồi, lần tới em hứa sẽ kiềm chế bản thân..."
Lăng Cửu Thời nheo mắt, cười hiền hậu. -"Còn có lần sau? Em con mẹ nó dọn đồ cút sang phòng khác ngủ cho anh! Một tuần cấm động chạm cái móng heo dơ bẩn của em vào cơ thể ngọc ngà của anh!"
Nguyễn Lan Chúc khóc không ra nước mắt, liền gào lớn. -"Anh! Anh phạt nặng quá rồi! Em không chịu! Em muốn ý kiến!"
Lăng Cửu Thời túm lấy cái gối bên cạnh ném vào mặt Nguyễn Lan Chúc. -"Cút! Mẹ nó! Cấm em một tháng! Biến sang phòng khác ngủ nửa năm liền cho anh!"
Lần này Nguyễn Lan Chúc đã sợ đến tái mặt. -"Không! Một tuần, em sẽ không chạm vào anh một tuần! Bù lại em phải được ngủ chung giường với anh!"
Lăng Cửu Thời hít sâu, lại cười hiền từ. -"Mơ đi nhé! Anh đây sẽ chia tay em rồi đi tìm thằng khác!"
Có vẻ như Lăng Cửu Thời đã lỡ lời rồi, Nguyễn Lan Chúc nghe xong ngược lại càng thêm đen mặt. Hắn nhìn chằm chằm vào vết cắn sâu trên cổ anh, tay chân bắt đầu không yên.
-"Có vẻ hôm qua em vẫn còn nhẹ nhàng gớm nhỉ? Được! Nếu anh đã phạt thì em không ngại nữa, làm thêm một lần cho thoả với mức phạt mà anh đưa ra... được chứ? Lăng ca ca?"
Chúc...chúc các tình yêu ngủ ngon 🥺💗
Bé gục đây 😴
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro