Chương 12
12.Chương 12: Ngả Bài
Ngô Thế Huân nhìn thấy ngạc nhiên trong mắt Lộc Hàm, hắn lộ vẻ căng thẳng, ngữ khí mong chờ nói: "Tôi chưa từng làm cơm, đây là những món tôi thử thấy ổn nhất, em nếm trước xem có hợp khẩu vị không."
Lộc Hàm không nhúc nhích, vẫn ôm lấy Ngô Thần, cơ thể dường như cứng ngắc, trong mắt cậu tràn ngập cảm xúc phức tạp, thậm chí còn không biết mình nên đối mặt thế nào với Ngô Thế Huân, người đàn ông mà kiếp trước và kiếp này quá khác xa nhau, là người cùng cậu kết hôn, cũng là người đã ly hôn với cậu, khi cậu đã chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ thì đột nhiên nhảy vào thế giới của cậu không để cậu kịp phản kháng.
Hắn đã đẩy Lộc Hàm đến một tình thế rất khó xử, kiếp trước Lộc Hàm cầu mà chẳng được, khi cậu không cần nữa thì hết lần này đến lần khác tự dâng đến cửa. Sao cậu có thể bình tâm được chứ, cho nên khi dằn vặt Ngô Thế Huân thì cũng đồng dạng tự giày vò chính mình, có lẽ đây chính là hình phạt khi được sống lại.
Khương Liêm kêu than đầy sợ hãi: "Không ngờ Ngô gia có thể nấu cơm, tin này tuyệt đối có thể lên trang nhất!"
Ngô Thế Huân phẩy tay với chị, ý là cô đến từ đâu thì nên về chỗ đó đi.
Khương Liêm hừ nói: "Có mời chưa chắc tôi đã ăn." Chị đi cà nhắc vào trong phòng nhìn thoáng qua, thản nhiên bảo: "Chắc chắn rất khó ăn."
Khuôn mặt mang theo tràn đầy chờ mong của Ngô Thế Huân trầm xuống, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Liêm, cả người như sắp bạo phát. Khương Liêm cũng liếc mắt nhìn hắn, sau đó trông về phía Lộc Hàm, thấy đối phương tuy rằng đang thất thần nhưng sắc mặt vẫn như thường, liền xoay giày cao gót cao ngạo rời đi.
Công bằng mà nói, chị cũng không sẵn lòng trêu chọc người như Ngô Thế Huân, Khương Liêm hiểu rất rõ, nếu như ngày nào đó hắn mất hứng thú với Lộc Hàm, mình ắt cũng mang họa, nhưng cũng bởi thế nên chị không muốn cậu giẫm lên vết xe đổ, cậu là một người tốt mà lại bị treo ngược trên cái cây mang tên Ngô Thế Huân này thì cũng chẳng thể yên bình.
Lộc Hàm quyết định phải thương lượng với Ngô Thế Huân, đương nhiên sau khi ăn xong bữa cơm, dù sao Ngô Thần đang ở đây, cậu ngoài mặt thế nào cũng không thể khiến con trai cảm thấy đau lòng được.
Ba người ngồi xuống, nhân lúc Ngô Thế Huân vào bếp bưng canh ra, Ngô Thần kề sát tai Lộc Hàm thì thầm: "Daddy, thực ra cả ngày hôm nay phòng khách rất bừa bãi, thầy dạy nấu ăn không chịu nổi, đây là do cha con đặc biệt dọn dẹp rồi, trong phòng bếp vẫn chưa dọn đâu, con vừa nhìn lén xong, trong đó quả thực rất hỗn loạn, xung quanh toàn là thức ăn."
Lộc Hàm hỏi: "Cả ngày hôm nay con bị sặc sao?"
"Vâng!" Ngô Thần cố sức gật đầu, khe khẽ đáp: "Daddy, con nói cho người biết một bí mật, người đừng kể với cha con nha, thực ra con cũng biết cha làm không tốt, không có ngon như daddy làm đâu!"
"Mai nấu cho con ăn ngon nhé, có được không?"
"Dạ!"
Ngô Thế Huân bưng bát canh cá ra, rất nhanh liền bày một bàn đầy thức ăn, nhìn qua màu sắc quả thực không thể bắt bẻ, mùi vị cũng không tồi. Trước tiên Ngô Thế Huân múc lung bát cho Lộc Hàm, sau đó liền chăm chú chờ phản ứng của cậu.
Lộc Hàm nhìn ánh mắt tha thiết của Ngô Thế Huân, không biết từ chối thế nào, cậu nếm một miếng, sau đó cảm xúc phức tạp hờ hững đáp: "Cũng tạm."
Ngô Thế Huân cũng gắp vào bát cho Ngô Thần: "Đến đây con trai, cũng nếm thử một chút đi."
Ngô Thần do dự nếm thử, lại phát hiện không đến mức khó ăn như tưởng tượng, sau đó liền uống hết canh trong bát, vui vẻ cười nói: "Rất ngon ạ, cha thật là lợi hại!"
Ngô Thế Huân có chút tự hào, hắn cười cười liếc mắt nhìn Lộc Hàm, tâm trạng cực kỳ thỏa mãn, hắn cho rằng mọi chuyện với đối phương đã có chút tiến triển, chí ít hôm nay Lộc Hàm cũng đã bước qua cửa, chứng tỏ hắn còn cơ hội để sửa sai. Hắn vẫn không đem mọi chuyện nghĩ đến quá nghiêm trọng, hiện tại điều hắn không ngờ tới nhất chính là một Lộc Hàm luôn yêu thương hắn từ sau khi ly hôn đã hoàn toàn biến mất.
Bữa cơm này cũng có thể cho là hòa hợp, có Ngô Thần ở giữa xoa dịu bầu không khí, hai người lớn cũng không có vẻ xấu hổ. Lộc Hàm vừa ăn vừa nghĩ không biết cách đi thẳng vào vấn đề với Ngô Thế Huân, tâm trạng Ngô Thế Huân lại vô cùng vui sướng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bảo Lộc Hàm ở mãi lại đây rất không thực tế, nhưng làm thế nào để giữ người lâu hơn một chút đây?
Hắn hãy còn ngơ ngẩn, liền nghe Lộc Hàm hỏi: "Tay anh làm sao vậy?"
Vấn đề này hắn đã giấu trong lòng một hồi lâu, bằng không hỏi ra lại lộ thêm tật xấu.
Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn mu bàn tay bị nóng đỏ một mảng, vừa định nói không có gì, liền bị Ngô Thần tranh lời: "Đó là do dầu bắn lên, lúc đó đau quá cha còn kêu một tiếng mà!"
"Ai kêu chứ, chút vết thương nhỏ đó có là gì, chỉ tiếc thức ăn bị hỏng thôi."
Lộc Hàm ồ một tiếng, cũng không muốn để ý tới nữa, nhưng Ngô Thế Huân ngay cả cầm cái đũa cũng thấy khó khăn, cậu cuối cùng nhịn không được hỏi: "Anh đã thoa thuốc chưa?"
"Chưa nhưng không cần để ý đâu, hai ngày nữa sẽ lành thôi."
Lộc Hàm đứng dậy, sau đó đi ra cửa, Ngô Thế Huân cho rằng mình đã khiến cậu không hài lòng, liền nói hắn thực sự không có việc gì nhưng Lộc Hàm vẫn rời đi không quay đầu lại. Trong lòng Ngô Thế Huân trầm xuống, tâm trạng vui vẻ trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, hắn đặt đôi đũa xuống, ngay cả một bàn thức ăn vất vả khổ sở mới làm được cũng không còn hứng thú.
Điều hắn không ngờ tới chính là Lộc Hàm quay lại, giây phút đối phương xuất hiện ở cửa, tâm trạng rớt xuống vực thẳm của Ngô Thế Huân như sống lại, hắn cẩn thận nhìn Lộc Hàm, định hỏi han vài câu thì bị Lộc Hàm ném cho thứ gì đó vào lòng.
"Kem trị phỏng."
Trái tim Ngô Thế Huân nhất thời như chìm trong mật ngọt, hắn cầm lấy tuýp thuốc, thiếu chút ngất xỉu trước hành vi của Lộc Hàm, hắn không khỏi nhớ lại nhiều việc, rốt cuộc là cậu đang quan tâm tới hắn sao? Cậu sao phải quan tâm tới hắn? Thái độ của cậu có phải muốn hòa hoãn không? Phải chăng mục tiêu tái hôn của hắn đã tiến thêm được một bước?"
Ngô Thế Huân càng nghĩ càng cho rằng khả năng này rất lớn, đến mức nhìn ánh mắt Lộc Hàm cũng hóa ngọt ngào, hắn thậm chí đã lên kế hoạch hẹn hò sau khi ăn xong, tiếp tục gia tăng tình cảm.
Chờ ru ngủ Ngô Thần, huyễn tưởng hẹn hò sau bữa ăn của Ngô Thế Huân vẫn được tiến hành đúng hạn, bất quá chuyện này là do Lộc Hàm chủ động nói ra, hắn lại càng thấy bất ngờ, nhưng vẫn tỉ mỉ lựa chọn quần áo một phen, cố gắng gỡ gạc lại thiện cảm trong lòng Lộc Hàm một chút. Địa điểm hẹn hò là nhà của hắn, thậm chí trước đó Ngô Thế Huân đã cố ý chỉnh đèn tối đi một chút, cố gắng tạo nên một không gian mông lung như xa như gần.
Lộc Hàm vẫn mặc bộ quần áo kia, nét mặt ngưng trọng nhìn Ngô Thế Huân ngồi phía đối diện.
"Em..."
"Tôi tới..."
Hai người gần như băt đầu câu chuyện cùng lúc, sau đó lại đồng thời im lặng, lát sau Ngô Thế Huân cười nói: "Em nói trước đi." Hắn vốn định hỏi Lộc Hàm, mấy ngày nữa chờ Ngô Thần nghỉ, bọn họ có thể cùng đi du lịch với nhau hay không, địa điểm là do Lộc Hàm chọn, hắn còn muốn hỏi có phải cậu đã quyết định cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ làm thật tốt mọi chuyện, thế nhưng toàn bộ mong chờ của hắn lại chẳng có cơ hội thổ lộ sau khi nghe Lộc Hàm nói.
Lộc Hàm nói: "Tôi muốn trao đổi với anh về quyền nuôi dưỡng Ngô Thần."
"... Là sao?"
"Chúng ta đã ly hôn rồi, cho nên tôi hy vọng con sẽ theo tôi, thời điểm anh tiếp nhận Ngô Thần cũng không vui vẻ, nhiều năm như vậy quả thực đã làm khó anh, nhưng từ bây giờ, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc Thần Thần. Anh cũng không bị liên lụy bởi con nữa, có thể tự do làm chuyện mình muốn."
Sắc mặt Ngô Thế Huân vô xùng khó coi, hắn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm Lộc Hàm: "Em muốn cắt đứt mối liên hệ duy nhất giữa hai chúng ta sao?"
"Tôi nói rất nhiều lần rồi, giữa hai chúng ta đã không còn bất kì quan hệ nào, Thần Thần là vấn đề sớm muộn gì cũng phải giải quyết, tôi hy vọng chúng ta có thể thu xếp việc này trong yên bình, tôi nhớ anh cũng đâu thích Thần Thần."
"Không, tôi thích." Ngô Thế Huân bác bỏ chẳng hề do dự: "Tôi sẽ không giao Ngô Thần cho em, em muốn con, cách duy nhất là tái hôn."
Những lời cường thế này của hắn khiến Lộc Hàm cực kỳ tức giận, cậu giận dữ đứng bật dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân nói: "Anh làm như vậy là có ý gì! Tôi tái hôn với anh thì thế nào! Điều này có thể thay đổi gì sao! Ngô Thế Huân, anh nói vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, chúng ta không thể bắt đầu lại lần nữa, cho dù anh giữ Ngô Thần bên người, sự thật này cũng sẽ không thay đổi!"
Ngô Thế Huân yên lặng nhìn Lộc Hàm, ánh mắt hắn phủ một tầng bi thương chẳng thể che giấu, cả người như bị một đòn chí mạng đứng ngây ngẩn tại chỗ, mỗi câu nói của Lộc Hàm đều vô cùng kiên định không có nửa điểm dao động, chẳng hề lưu lại chút hy vọng, dường như chặn đứng mọi đường lui của Ngô Thế Huân.
Giọng nói của Ngô Thế Huân khàn khàn: "Lộc Hàm, em nhất định phải ép anh đến mức thế sao?"
"Là anh đang ép tôi!" Lộc Hàm suy sụp: "Ngô Thế Huân, anh rốt cuộc có ý gì, anh đã ly hôn với tôi rồi, hiện tại lại chạy đến muốn tái hôn, anh coi tôi là cái gì! Anh nghĩ như vậy rất vui vẻ sao? Thế nhưng tôi không có bản lĩnh chơi đùa với anh, tôi mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa!"
"Không phải anh đang đùa, anh thực sự muốn làm bạn đời với em..."
Lộc Hàm châm chọc: "Anh không thấy kỳ quái sao? Bây giờ anh nói những lời này thì còn có ý nghĩa gì?"
"Thì ra em ghét anh đến mức này?"
"Đúng vậy, nếu như có thể, tôi vốn không hề muốn nhìn thấy anh nữa, anh xuất hiện nhiều lần như vậy chỉ mang đến cho tôi thống khổ, tôi không thể chịu được nữa! Anh đến tột cùng muốn thế nào mới bằng lòng kết thúc? Anh nói đi, nếu có thể làm được tôi sẽ làm!"
Lời nói của Lộc Hàm tựa như đao, không chút lưu tình nào đâm thẳng vào ngực Ngô Thế Huân, hắn siết chặt góc bàn, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, cả người hắn như rơi vào vực sâu không đáy, bị một loại cảm xúc mang tên tuyệt vọng bao trùm. Hắn nhìn Lộc Hàm, nhưng lại có cảm giác đối phương gần mà xa tận chân trời, hắn không có cách nào lại gần cậu.
Hắn sợ sẽ mất đi Lộc Hàm, loại sợ hãi này khiến hắn run rẩy đến mức không thể khống chế nổi.
Lộc Hàm lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy chán ghét cùng thất vọng lẫn bực bội, không khí tuyệt vọng này thực sự khiến Ngô Thế Huân ngạt thở, hắn chăng thể nhìn nữa, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, sau đó thân hình Lộc Hàm bị bao trùm bởi cái bóng của hắn, hắn dùng tay che kín hai mắt cậu lại, giọng nói trầm thấp mà vô lực khẩn cầu: "Lộc Hàm, đừng nói nữa,..."
13. Chương 13: Chân tướng
Lộc Hàm bỗng lùi lại phía sau, sau đó cậu hất mạnh tay Ngô Thế Huân, cậu hơi ngẩng đâu, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh khiến hắn có chút sợ hãi, cậu gằn từng chữ: "Ngô Thế Huân, chúng ta kết thức rồi."
Ngô Thế Huân chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, lần đầu tiên hắn dốc sức giữ lại một người, nhưng hóa ra đối phương từ lâu đã không cần hắn, thậm chí tàn nhẫn đến độ không chừa đường lui, hắn không khỏi nhớ tới những chuyện đã gây ra cho Lộc Hàm, so với cậu còn lạnh nhạt gấp trăm lần, khi đó tâm trạng Lộc Hàm thế nào?
Hắn quay mặt nhìn về phía người yêu mình, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thằng vào mắt đối phương, lời nói lạnh lùng, cảm xúc hờ hững, Lộc Hàm bị đối xử như vậy trong thời gian dài, trong lòng em ấy có bao nhiêu đau đớn?
Ngô Thế Huân hiểu rõ, đây hết thảy là do hắn gieo gió gặt bão, hắn từng đối xử tàn nhẫn với Lộc Hàm, lúc này ông trời lại cho hắn nếm thử một lần.
Hắn vui vẻ chịu đựng, nhưng vẫn không muốn buông tha, hắn có thể làm nhiều việc vì Lộc Hàm, ngoại trừ việc duy nhất, buông bỏ cậu ấy.
"Chúng ta sẽ không chấm dứt."
Ngô Thế Huân thấp giọng nói: "Lộc Hàm, anh biết em hận anh, hiện tại anh cũng không cầu xin em tha thứ, nhưng chúng ta sẽ không kết thúc, vĩnh viễn không thể kết thúc."
Lộc Hàm nhăn mày, cậu tựa hồ như bị thái độ của Ngô Thế Huân thẳng thừng chọc giận, đột nhiên quơ lấy chén trà trên bàn ném đi, Ngô Thế Huân không trốn cũng không né, bị chén trà đập thẳng vào trán. Chén trà vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất, Lộc Hàm càng không nhịn được nữa giận dữ hét: "Con mẹ nó sao anh không tránh!"
Cậu chỉ muốn trút hết bực bội, nhưng cũng không muốn người khác bị thương.
Ngô Thế Huân sờ trán mình một chút, phảng phất như một chút cũng không có chuyện gì tiến tới chỗ Lộc Hàm. Lộc Hàm cố hết sức nắm chặt tay, cậu bị thái độ ngu xuẩn của Ngô Thế Huân làm cho tức giận không thể kiềm chế được, cậu vốn định cùng hắn tìm một phương pháp giải quyết, hoặc dùng thái độ lạnh lùng buộc Ngô Thế Huân rút lui, nhưng cậu không ngờ kế hoạch của mình không có tác dụng với Ngô Thế Huân.
Ngô gia trước nay cao cao tại thượng, ưu nhã tôn quý thế nhưng lại dễ dàng tha thứ cho sự nhục mạ của Lộc Hàm. Vẻ mặt của hắn khiến Lộc Hàm cảm thấy, nếu như cậu không đồng ý tái hôn thì rất có thế sẽ bị Ngô Thế Huân làm phiền cả đời. Hắn có thừa khả năng, đồng thời tính nhẫn nại vô cùng, tuyệt đối không có chuyện bỏ dở giữa chừng.
Mười năm kết hôn, Lộc Hàm hiểu rõ Ngô Thế Huân hơn bất cứ người nào, hắn đã xác định mục tiêu thì sẽ kiên trì mạnh mẽ đến cùng, cho dù đụng phải bức tường nam* cũng chưa chắc sẽ quay đầu lại.
*: bức tường được xây làm bình phong.
Ngô Thế Huân chân thành nói: "Anh né đi em sẽ càng tức giận, nếu như thế này khiến em có thể hết tức giận, anh sẵn sàng để em đập ngất tại đây."
"..."
"Ở đây anh còn rất nhiều chén trà, không cần lo lắng sẽ không đủ dùng, nhưng mà em cẩn thận một chút tránh bị thương."
Lộc Hàm phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân, sắp tức đến bật cười: "Anh có bệnh đúng không?"
"Nếu có bệnh có thể cưới em trở về, anh sẽ ngay lập tức đi uống thuốc."
Tôi nghĩ không ra." Lộc Hàm nói: "Anh rõ ràng không thương tôi, tại sao đột nhiên lại làm như vậy?"
"Anh yêu em."
"Hai tuần trước anh mới bảo tôi cút đi, bây giờ lại nói những lời này không cảm thấy mâu thuẫn sao?"
Ngô Thế Huân không còn lời để nói, hắn cũng không biết nên giải thích với Lộc Hàm như thế nào, càng không biết đối phương tin hắn không, hắn chỉ có thể vội vàng ôm lấy Lộc Hàm, sau đó dùng giọng điệu chân thành nhất để nói: "Lộc Hàm, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu..."
Lời nói của hắn còn chưa kết thúc đã bị Lộc Hàm nhấc chân, nâng gối, dùng tất cả lực hung hăng đá vào bụng hắn, sau đó còn đấm hắn thật mạnh, Ngô Thế Huân bị ăn đau mà lùi lại, liền nghe Lộc Hàm lạnh lùng nói: "Tránh xa tôi một mét!!"
Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh của Lộc Hàm, hiện tại hắn biết phải thật nghe lời như vậy Lộc Hàm mới mềm lòng một chút, hắn bất chấp mọi cách miễn là có thể ở bên cạnh Lộc Hàm, nói hắn uống thuốc hắn cũng không hề có ý kiến khác.
Lộc Hàm phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngô Thế Huân vài lần, tức đến mức muốn đạp cửa đi về, lại không thể làm ngơ trước vết máu trên khuôn mặt chữ điền kia, dù sao chuyện này cũng là do cậu gây nên, nếu như Ngô Thế Huân thực sự bất tỉnh chẳng phải cậu sẽ phải chăm sóc hắn cả đời sao.
Chuyện đó thật sự rất kinh khủng.
"Lại đây cầm máu, chúng ta tới bệnh viện!"
Ngô Thế Huân trở nên cực kì dễ nói chuyện, Lộc Hàm nói hắn đi đông hắn liền đi đông, sai hắn đi tây hắn liền đi tây, tuyệt nhiên không có nửa câu phản bác. Thế nhưng Lộc Hàm lại cảm thấy đau đầu vô cùng, không những không đạt được dự tính ban đầu, bây giờ lại phải đưa Ngô Thế Huân tới bệnh viện, đêm nay đến tột cùng cậu đã làm gì vậy?!
Trong lúc bác sĩ băng bó vết thương cho Ngô Thế Huân, còn tò mò hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"
Ngô Thế Huân liếc mắt nhìn Lộc Hàm, sau đó cười nói: "Bị vợ đánh."
Lộc Hàm trừng mắt, bộ dạng như muốn ăn thịt người, trong lòng Ngô Thế Huân tràn đầy vui mừng, càng mong bác sĩ hỏi thêm nhiều câu nữa, bác sĩ tất nhiên cũng không làm hắn thất vọng.
"Vợ của anh sao mạnh tay vậy? Nên bảo ban cẩn thận hơn, anh là đại lão gia cũng không nên ngoan ngoan ngoãn ngoãn nghe lời vợ như thế."
"Không sao, tôi cưng chiều em ấy, chỉ cần không mất mạng, em ấy vui là được."
"Chậc chậc, ai làm vợ của anh quả thật là hưởng phúc mà, người chiều vợ như anh bây giờ không nhiều đâu, bây giờ tin bạo lực gia đình ở khắp nơi, mỗi ngày bác sĩ chúng tôi phải tiếp nhận rất nhiều bệnh nhân nữ. Anh không thấy đâu, các cô ấy thực sự đáng thương, bạo lực gia đình cho dù đánh vợ đánh chồng đều không được, về sau vẫn nên bảo ban vợ cho tốt, chuyện này có lần đầu sẽ có lần tiếp theo."
Bác sĩ nói xong còn quay về phía Lộc Hàm cười nói: "Cậu bảo như vậy có hợp lí không?"
Sắc mặt Lộc Hàm vô cùng u ám , cậu tức giận không biết nên nói cái gì, cậu vốn tưởng chuyện này đã làm tổn thương nặng nề lòng tự trọng của Ngô Thế Huân, bây giờ căn bản mới phát hiện ra người này là một tên vô lại, không phải cậu đã nói rõ ràng rồi sao? Hai người đã hoàn toàn kết thúc rồi, không có khả năng! Lỗ tai Ngô Thế Huân con mẹ nó có vấn đề sao?! Không phải biểu hiện vừa rồi cực kì ngoan ngoãn sao?! Chưa được bao lâu đã nói láo vậy!
Lộc Hàm khẳng định không được, phủ nhận cũng không xong, đành lặng lẽ ra ngoài, cậu ngồi ở ghế chờ của bệnh viện, tâm tình vẫn phức tạp như cũ. Rất nhanh Ngô Thế Huân được băng xong chạy ra, nhìn thấy Lộc Hàm xong mới thở một hơi nhẹ nhõm: "May quá, em chưa đi"
Lộc Hàm hỏi: "Anh không thể nói thật sao?"
Ngô Thế Huân ngơ ngác: "Là sao?"
"Tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ? Anh không có gì muốn nói với tôi sao?"
"Tiểu Hàm, em đang nghi ngờ gì thế?"
Lộc Hàm không muốn quanh co vòng vèo, cậu nói thẳng: "Có phải anh biết trước chuyện xảy ra sau này không? Hành vi của anh rất khác thường , nếu quả thật như vậy, anh nên hiểu hiện tại tôi rất quyết tâm, chẳng ai từng bước qua sinh tử mà vẫn khăng khăng một mực thích nhầm người, tôi đã lỡ mất một kiếp, chẳng lẽ lại sa vào cùng một hố sao?"
Ngô Thế Huân giấu mọi cảm xúc, nhưng trái tim chợt căng thẳng, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn Lộc Hàm, thân thể lạnh ngắt như thể máu cũng bị đông cứng.
"Bây giờ tôi rất hoang mang..." Lộc Hàm buồn bực nói: "Tôi mặc kệ anh nghe có hiểu hay không, nhưng từng lời nói của tôi rất chân thành, tôi đã đoán được kết cục của chúng ta, nếu tiếp tục dây dưa cùng anh, tôi đại khái sẽ chết rất thảm, tôi không muốn trải qua chuyện như vậy, huống hồ tôi đối với anh đã không còn tình cảm, tôi cảm thấy không có ý nghĩa khi tiếp tục làm như vậy nữa."
Ngô Thế Huân hoàn toàn sợ ngây người, bối rối trên mặt hắn không cách nào che giấu được, trong lòng căng thẳng tựa như dây cung, thần kinh căng thẳng tựa như sắp đứt, hắn chẳng thể nghĩ tới Lộc Hàm dĩ nhiên cùng trọng sinh, trải qua một kiếp trước với hắn, rõ ràng cậu biết sẽ xảy ra tai nạn mà ở trong 3 năm đó, tình cảm với mình gần như không còn nữa.
Những điều này thực sự khiến Ngô Thế Huân hoảng loạn, hắn bắt đầu ý thức được mình sai rồi, hắn vẫn chủ quan, cho là Lộc Hàm còn yêu hắn, nhưng trên thực tế Lộc Hàm không còn chút tình cảm nào với hắn, khi cậu tự tử mang bao nhiêu tuyệt vọng trong lòng, nhưng bây giờ thì sao? Lộc Hàm đã sống một đời sẽ không thích hắn, nghi ngờ hắn, không còn cảm tình với hắn, nếu không có sự tồn tại của Ngô Thần, bây giờ Lộc Hàm đến cả cái liếc mắt nhìn hắn cũng không có.
Ngô Thế Huân có thể hiểu được, nhưng không có cách nào chấp nhận, hắn nhớ bản thân đã nghe được tâm trạng của Lộc Hàm khi nhảy lầu, cảm giác tuyệt vọng như vậy hắn không muốn nếm lần thứ hai, hắn nghĩ muốn đối xử thật tốt với Lộc Hàm, đây là nguyện vọng duy nhất của hắn.
Hắn suy nghĩ thật lâu, tâm trí đang đấu tranh kịch liệt, trầm giọng nói: "Lộc Hàm, bất kể em nhìn thấy cái gì nhưng những điều em nói tuyệt đối không thể xảy ra, em chỉ cần sống như hiện tại là tốt rồi."
Thay vì nói dối, chi bằng nói thẳng đối diện trực tiếp với nỗi sợ, Ngô Thế Huân cảm giác mình bị nỗi lo lắng bao phủ, bản năng xui khiến hắn lựa chọn an toàn nhất, hắn không thể nói ra, bây giờ chưa phải lúc, nếu như chuyện hắn trọng sinh bị phát giác hắn sẽ vĩnh viễn mất Lộc Hàm!
Trong nháy mắt đó, đầu óc Ngô Thế Huân vô cùng hoảng hốt, vô số chuyện vướng vào nhau, mà sợ hãi lại chiếm thế thượng phong, hắn thậm chí chưa kịp suy xét sâu hơn đã phải vội vàng quyết định.
Lộc Hàm uể oải nói: "Về thôi."
"Ừ."
Toàn bộ hành trình quay về của hai người đều im lặng, vẫn là Lộc Hàm lái xe, nhưng Ngô Thế Huân lại lặng lẽ hiếm thấy, hắn nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, ánh mắt thâm trầm không thấy được đáy. Những lời Lộc Hàm nói đem lại sự nghẹt thở không thể tiêu tán, hắn muốn tìm hiểu một chút ngọn nguồn câu chuyện, đầu óc hỗn loạn không tìm ra cách đành tự đi hỏi nghiêm túc.
Một lát sau, Ngô Thế Huân đem mắt nhìn về phía Lộc Hàm, hắn trầm giọng hỏi: "Em thấy trước được điều gì?"
Lộc Hàm không đáp.
"...Người hại chết em là tôi sao?"
Lộc Hàm vẫn lặng im, ngay khi Ngô Thế Huân định từ bỏ, cậu đột nhiên nói: "Không phải."
"Có liên quan tới tôi sao?"
"..."
"Em hận anh sao?"
Lộc Hàm thấp giọng trào phúng: "Anh muốn nghe tôi nói thế nào? Không hận? Hay là nói tôi còn thích anh?"
"Anh muốn nghe lời thật lòng của em."
Lộc Hàm trầm mặc hồi lâu, gương mặt nghiêng lạnh lùng như băng, cậu mím chặt môi, đôi mắt bắt đầu hiện lên những cảm xúc phức tạp không rõ, cậu siết chặt tay lái, hờ hững nói: "Tôi có gì để trách chứ, lúc trước không ai ép buộc tôi thích anh, là tôi tự mình muốn vậy, khi tôi quyết định làm như thế cũng biết phải chịu kết quả cuối cùng, huống hồ anh ngoại trừ ngu ngốc và không thích tôi ra cũng không làm chuyện gì xấu." Ngô Thế Huân không khỏi mừng rỡ.
Nhưng rất nhanh Lộc Hàm lại nói: "Tôi không hận anh, nhưng tôi đã mệt mỏi, anh thực sự muốn đối tốt với tôi, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi chịu không nổi, cũng không muốn đi theo vết xe đổ."
"Rốt cuộc thì em vẫn không tin tưởng anh."
"Tôi tin tưởng thì thế nào, đối với một người không có tình cảm dù có tiếp tục qua lại thì trái tim cũng không sống được."
Ngô Thế Huân chết lặng, hắn có cảm giác có một bàn tay đang bóp nghẹt trái tim hắn, chặt đến mức hắn không thở nổi.
14. Chương 14: Chờ Đợi
Ngô Thần ngây người nhìn bàn học.
Một cánh tay gầy yếu đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến nhóc hoảng hốt, nhóc lập tức lấy lại tinh thần quay đầu nhìn sang bên cạnh, hung ác trầm giọng: "Cậu làm cái gì thế?"
Thằng bé cúi đầu, chỉ có động tác lật sách.
Ngô Thần khẽ hừ một tiếng: "Cậu không nói nổi một câu sao?"
Thằng bé kia cúi càng thấp, tay nó chỉ nắm chặt trang sách, như chú nai con hốt hoảng chẳng biết phải làm gì.
"Đừng cúi nữa!" Ngô Thần mất hứng nhìn nó, nhóc đáng sợ như vậy sao, sáng sớm trước khi ra khỏi cửa mẹ nhóc vẫn còn nói nó đáng yêu mà!
Ngô Thần nhìn thoáng qua thằng bé kia một chút, nhỏ giọng thì thầm: "Tớ sẽ không đánh cậu, có cái gì phải sợ đâu.."
Thằng bé kia tên là Úc Thậm Hiên, được cả lớp công nhận là lập dị, mỗi ngày nhóc đều đến đầu tiên, cũng là người cuối cùng ra khỏi lớp, ngoại trừ thành tích xuất sắc ra hầu như không có ưu điểm nào khác, nó không thích nói chuyện, người khác chủ động tìm cũng bày ra bộ dạng rầu rĩ. Trước khi Ngô Thần vào lớp, Úc Thậm Hiên vẫn một mình ngồi một bàn, nó không có bạn bè, dĩ nhiên cũng không có người sẵn lòng đến ngồi cùng nhóc.
Thực ra Ngô Thần cũng không muốn, nhóc nghĩ Úc Thậm Hiên sẽ không dễ ở chung, bạn bè trước đây của nhóc chưa từng có loại người không để ý đến người khác thế này, nhưng mà thầy giáo nói không còn chỗ nào khác, nhóc đành cố mà chấp nhận, nhưng mà Úc Thậm Hiên lại có vẻ rất vui sướng, thậm chí còn chủ động đưa cho Ngô Thần một tờ giấy.
"Xin chào, tớ là Úc Thậm Hiên, sau này ngồi cùng vui vẻ."
Chữ của nó rất đẹp, như thể đi in vậy, Ngô Thần thấy thích, cũng không còn thấy người này đáng ghét nữa, nhóc thu lại tờ giấy, hữu nghị đáp: "Tớ là Ngô Thần, sau này sẽ ngồi cùng một bàn, có chuyện gì có thể đến tìm tớ giúp đỡ.'
Kết quả lại bị Úc Thậm Hiên lần thứ hai không nhìn đến.
Ngô Thần nào chịu được loại đối xử này, hảo cảm đối với Úc Thậm Hiên trong nháy mắt biến mất.
Buổi chiều có một tiết thể dục, sau khi cả lớp tập hợp thì thời gian còn lại có thể tự do hoạt động, Ngô Thần đi WC, lúc đi ra lại có người ngăn lại, đối phương có mấy kẻ là học sinh trung học, mở miệng liền lớn lối: "Này thằng nhóc, cho mượn ít tiền tiêu vặt được không?"
Xung quanh trái phải đều là học sinh rời đi trong giờ giải lao, Ngô Thần im lặng một chút, đối phương liền không nhịn được nói: "Nhanh lên một chút, đừng ép tao đánh mày!"
Ngô Thần suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đưa tiền.
Khi nó đi ra ngoài liền nghe được giọng căng thẳng của một thằng nhóc: "Anh, người nọ là bạn học của em, làm sao bây giờ?"
"Sợ cái gì, nó không dám nói đâu, nếu không lần sau gặp một lần tao đập một lần!"
Lời này là cố ý nói cho Ngô Thần nghe, Ngô Thần lập tức bước đi nhanh hơn, dáng vẻ như muốn bay ra khỏi nhà vệ sinh, nhóc vừa chạy không được bao xa, liền thấy Úc Thậm Hiên đang muốn đi đến WC, Ngô Thần nghĩ ngợi một hồi, vẫn là rảo bước qua ngăn Úc Thậm Hiên.
Úc Thậm Hiên sợ hãi ngẩng đầu lên, trên mặt tràn ngập nghi vấn.
Ngô Thần lười giải thích, liền trực tiếp kéo nó đi đến sân tập của trường.
Khổ người Úc Thậm Hiên thấp hơn, không đuổi kịp nhóc, không thể làm gì khác hơn là vội vàng la lên: "Tớ..tớ muốn đi WC!"
"Tớ biết cậu muốn đi WC!"
"Vậy cậu...buông ra.."
Ngô Thần bị nó làm cho phiền tâm: "Wc cũng sẽ không chạy, cậu chờ một chút không được sao?"
"... " Khuôn mặt Úc Thậm Hiên tràn ngập biểu tình bị ép buộc.
Ngô Thần nhanh chóng chạy đến tìm thầy giáo thể dục, nhóc buông Úc Thậm Hiên ra, cảnh cáo đối phương nhất định không được len lén đi qua, tiếp tục giải thích mọi chuyện cho thầy giáo, ở trong trường chuyện bắt nạt học sinh rất nghiêm trọng, thầy giáo rất xem trọng, nhanh chóng kêu vài người đến quan sát tình hình thực tế, nếu như là thật, học sinh lớp trên đi trấn lột sẽ chịu hình phạt tương đối nghiêm khắc.
Chờ thầy giáo bắt được toàn bộ học sinh trấn lột, Ngô Thần lập tức lấy lại tiền, lại đẩy Úc Thậm Hiên đang im lặng một bên: "Mau đi đi."
Úc Thậm Hiên nhất thời không nhúc nhích, nó kinh ngạc nhìn Ngô Thần, giống như không ngờ được hành động của đối phương là xuất phát từ ý tốt, Ngô Thần nhận thấy ánh mắt của nó, liền trợn mắt nhìn nó một cái, hung hăng nói: "Nhìn cái gì? Còn muốn tớ đuổi cậu đi?"
Úc Thậm Hiên khẽ run rồi vội vã chạy như bay vào.
———————————–
Sau hôm hai người chia tay, đã ba ngày Ngô Thế Huân không nhìn thấy Lộc Hàm, ngay cả Ngô Thần cũng tạm thời ở chỗ hắn, hiển nhiên hắn biết Lộc Hàm đã dọn đến ở công ty, nhưng mỗi ngày đứng lưỡng lự chờ cậu dưới lầu, hắn vẫn không tìm được lý do gì để gặp. Ngô Thế Huân không ngờ Lộc Hàm lại đi đến bước này, chỉ vì tránh hắn nên thà dọn đến ở công ty.
Điều này làm cho Ngô Thế Huân có chút chán nản, hắn vì thế rơi vào tâm trạng cáu gắt trường kỳ, nhân viên công ty hắn khổ không tả xiết, xôn xao bàn tán xem nguyên nhân tính khí cáu gắt của Ngô gia, cũng bởi vì vậy, vì tình khổ sở, tình nhân đến cửa, nhà cửa bất hòa, hơn mười phiên bản đang được yên lặng lưu truyền trong nội bộ, ai nấy đều nhìn Ngô Thế Huân với ánh mắt có chút thông cảm. Ngô Thế Huân tất nhiên không nghe được tin tức này, bằng không độ nóng nảy của hắn đã cao hơn một tầng rồi.
Tạ An nghe được tin tức này cấp tốc chạy đến an ủi, đưa ra hai giỏ đầy vải được gói tinh xảo: "Quả vải và anh hiện tại là tuyệt phối."
Ngô Thế Huân trừng mắt liếc một cái, lạnh nhạt nói: "Cậu có bệnh gì không?"
Tạ An tự nhiên ngồi xuống sô pha, thấy Ngô Thế Huân tâm trạng xấu cũng không có tâm tình đùa giỡn nữa: "Ngô ca, anh nói vậy là không được, ngồi ở đây phát sầu cũng không mang được người trở về, anh phải hành động biết không?"
"Cậu theo đuổi Ninh Phượng tám năm còn chưa đến tay, định nêu sáng kiến gì với tôi?"
Tạ An nghẹn họng, một lát sau mới ấp úng nói: "Em... tình huống của em khác nha, dù sao Lộc Hàm cũng thích anh, dựa vào điểm ấy anh tuyệt đối không thành vấn đề."
Trong mắt Ngô Thế Huân nháy mắt chỉ còn một màu đen, ánh mắt uể oải, gần đây cả người xuống tinh thần không ít, hắn phờ phạc tựa lưng vào ghế, hoàn toàn không khơi gợi được nửa điểm ý chí chiến đấu từ lời Tạ An, tiêu cực nói: "Hiện tại tôi cùng cậu là đồng bệnh tương lân."
"Hứ, cái gì gọi là đồng bệnh tương lân, đưng mỉa mai em được không, Lộc Hàm và A Phượng so được sao! Anh quên Lộc Hàm yêu mình hả?"
"Đó là lúc trước."
"Cái gì mà trước đây với hiện tại, em thật không hiểu nổi hai người, anh nói đi trước đây không lâu anh vừa đòi ly hôn, đột nhiên lại chạy đến nói hối hận muốn phục hôn, hiện tại còn bảo Lộc Hàm không thương anh, hai người mới ly hôn cách đây vài ngày, cậu ta vì cái gì mà từ thích thành không thích? Tắc kè hoa cũng không thay đổi nhanh đến như vậy!"
Ngô Thế Huân nhíu mày, cười khổ nói: "Cậu không hiểu."
"Đúng, em không hiểu nổi." Tạ An lại nói: "Nhưng mà em có mang đến cho anh một tin tức, muốn nghe qua không?"
"..."
Tạ An lại thấy bẽ mặt, đành tự mình kể: "Quý Tử có liên lạc với anh không?"
Ngô Thế Huân vốn đang tâm phiền ý loạn, hiện tại đề cập đến Quý Tử chắc chắn đổ dầu vào lửa, ánh mắt hắn thoáng cái trở nên nghiêm túc, phiền toái nói: "Đừng có nhắc Quý Tử với tôi, bằng không thì xéo ngay!"
Mặc dù có giao tình từ nhỏ đến lớn với nhau, nhưng Tạ An vẫn có chút khiếp sợ với Ngô Thế Huân, dù sao hắn hiểu rõ Ngô Thế Huân, nếu người này đã lật mặt, tuyệt đối có khả năng khiến người ta sống không bằng chết, hắn cũng hiểu lúc này không nên dong dài, chỉ còn cách kể hết mọi chuyện.
"Hôm qua Quý Tử gọi đến thăm dò em, hỏi em thái độ của anh, còn nói cậu ta sắp về nước, cầu xin em giúp một chút chuyện nhỏ, đoán chừng cậu ta thực sự không còn cách nào khác mới chạy đến xin em giúp đỡ, em không rõ anh nghĩ thế nào, dù sao...dù sao em cũng chưa nói gì với cậu ta, anh xem như nào rồi xử lý đi."
Ngô Thế Huân lạnh nhạt nói: "Tôi đuổi hắn khỏi Bách Dạ Lệ Nhã, không chịu nổi nữa hắn sẽ đến tìm tôi."
"Anh muốn xử lí như thế nào?"
"Cậu biết làm sao để có thể dằn vặt một người không? Ngô Thế Huân hời hợt đáp: "Tôi sẽ chặt đứt từng hi vọng của hắn, để hắn sống không được, chết chẳng xong, so với một kẻ cơ thể bị tổn thương, thì dằn vặt tinh thần còn đáng sợ hơn gấp mấy lần.." Dù sao hắn cũng đã từng thấu hiểu rất rõ, những ngày sau khi Lộc Hàm chết đi, mỗi ngày đều trôi qua sống không bằng chết, tuy rằng thân thể còn sống, linh hồn đã chết từ lâu.
Tạ An cũng bị hoảng sợ, hắn cho rằng Ngô Thế Huân chẳng qua là vứt bỏ Quý Tử, không ngờ đối phương lại căm hận cậu ta đến vậy, ánh mắt hắn đằng đằng sát khí, phảng phất như không đội trời chung với Quý Tử.
Nhưng Tạ An không thể tìm ra nguyên dõ dẫn đến mối thù này.
Hắn nghĩ mãi, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán bản thân quá ngu ngốc, thế giới của người thông minh quá phức tạp, hắn không thể yêu nổi.
Ngô Thế Huân rình rập ở khu nhà mấy ngày, ngay cả nửa cái bóng của Lộc Hàm cũng chưa được thấy, thật ra Khương Liêm cũng bắt đầu điều tra, ban đầu chị còn châm chọc lạnh nhạt vài câu, sau thấy Ngô Thế Huân không chút lay động, mấy lời tổn thương người khác lại chẳng thể thốt ra ngoài miệng. Trong lòng chị chỉ hướng về Lộc Hàm, từ trước chị đã không vừa mắt với Ngô Thế Huân, bàn về xuất thân gia thế, Ngô Thế Huân hơn Lộc Hàm rất nhiều, Lộc Hàm đến giờ vẫn chưa chiếm được điều kiện nào có lợi, có thể nói, chuyện hai người ly hôn nằm trong dự liệu của Khương Liêm.
Một bên thỏa hiệp thì cũng không cách nào đổi lấy được tình yêu.
Nhưng Ngô Thế Huân đã vượt qua ngoài dự đoán của chị, chị cho rằng đối phương đang đùa giỡn, phục hôn chỉ là một sản phẩm của buồn chán, hắn đại khái sẽ mau chóng từ bỏ. Nhưng Ngô Thế Huân lại không có chút dấu hiệu bỏ cuộc, hắn thậm chí còn chọn cách vô dụng nhất là chờ đợi, trên thực tế, ngoại trừ đợi chờ Ngô Thế Huân có thể làm rất nhiều chuyện, nếu như hắn chỉ đơn thuần muốn phục hôn, ép buộc cưỡng bức Lộc Hàm phải thỏa hiệp là biện pháp nhanh nhất, nhưng hắn vẫn không làm vậy.
Có lẽ Ngô Thế Huân hiểu rõ, có một số việc đã làm thì chẳng còn đường lui, hắn có thể ép buộc Lộc Hàm tái hôn, nhưng sẽ không thể mang trái tim cậu quay trở về.
Đó là quãng thời gian Ngô Thế Huân chịu đựng khó khăn nhất, mỗi ngày hắn đều đến công ty, cố gắng lấy công việc bận rộn thêm vào cuộc sống tĩnh mịch, hắn vừa phải chịu thống khổ khi không thể nào nhìn thấy Lộc Hàm, lại phải ứng phó với những lần chất vấn của Ngô Thần. Hắn thậm chí đã nghĩ đến chuyện mang Ngô Thần đi tìm Lộc Hàm, trước mặt Ngô Thần Lộc Hàm sẽ không quá mức tuyệt tình, nhưng Ngô Thế Huân vẫn bỏ qua suy nghĩ này, hắn không muốn tiếp tục ép buộc Lộc Hàm, hắn nỗ lực tìm một phương pháp toàn vẹn cho hai bên, giải quyết.
Thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như thế, một ngày phảng phất như một năm.
Ngô Thế Huân tâm trạng bất ổn, chăm sóc Ngô Thần đương nhiên cũng có chút sơ sẩy, hắn phát hiện ra Ngô Thần có gì đó không ổn, nhưng lại tự nhủ mình quá đa nghi.
Ngô Thần rầu rĩ không vui, được Ngô Thế Huân hỏi cũng chỉ nói không có chuyện gì. Thứ ba, Ngô Thế Huân nhận được điện thoại của cô giáo, ngữ khí cô giáo uyển chuyển nói: "Ngài Ngô, ngài bớt chút thời gian đến trường học được không?"
"Ngô Thần xảy ra chuyện gì sao?"
"Là thế này, lớp chúng tôi có một bạn nhỏ đã đánh mất đồng hồ, chiếc đồng hồ này là của cha bạn ấy mang từ Pháp về, giá trị mấy chục vạn. Bạn ấy nói chỉ nói cho Ngô Thần, hơn nữa lúc đó chỉ có Ngô Thần đã ngồi qua chỗ bạn." Cô giáo nói đến đây liền giải thích: "Đương nhiên không phải tôi nghi ngờ Ngô Thần, nhưng hiện tại Ngô Thần không cho kiểm tra tủ đồ, phụ huynh bên kia liền gây sức ép, chúng tôi thực sự không giải quyết được."
"Tôi đến ngay đây."
Iv~8
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro