[KỈ NIỆM ]
Mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ kính lớn của căn hộ nhỏ, phủ lên sàn nhà một lớp sáng vàng dịu. Cale Henituse khẽ trở mình trên giường, cảm nhận sự ấm áp của ánh sáng chiếu lên làn da mình. Cậu nhắm mắt một lát, tận hưởng những phút giây yên tĩnh buổi sáng trước khi bắt đầu một ngày mới.
Tiếng chuông báo thức vang lên nhè nhẹ từ chiếc điện thoại đặt trên bàn. Cale với tay tắt nó đi, khẽ nhìn sang người đang nằm cạnh mình - Kim Rok Soo. Gương mặt của anh trong giấc ngủ thật bình yên, nhưng cũng đầy vẻ mệt mỏi sau những đêm dài làm việc.
Cale mỉm cười, khẽ vuốt ve mái tóc của Rok Soo trước khi cẩn thận rời khỏi giường, không muốn đánh thức anh. Cậu bước vào bếp, nơi ánh nắng đã tràn ngập, chiếu lên những tấm rèm cửa trắng tinh khôi. Đây là phần yêu thích nhất trong buổi sáng của cậu - nấu ăn cho hai người.
Cale bắt đầu chuẩn bị bữa sáng đơn giản với món trứng chiên và bánh mì nướng. Tiếng xèo xèo từ chiếc chảo vang lên nhẹ nhàng trong không gian yên tĩnh. Mùi hương thơm phức của trứng, bơ, và bánh mì tỏa ra khắp căn bếp, khiến không khí buổi sáng thêm ấm áp và dễ chịu.
Khoảng mười phút sau, khi món ăn đã sẵn sàng, Cale quay lại phòng ngủ và nhẹ nhàng gọi: "Mèo lười, dậy thôi. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi."
Kim Rok Soo khẽ trở mình, đôi mắt chậm rãi mở ra, ánh lên sự tỉnh táo. Anh nhìn Cale với nụ cười nhẹ nhàng, rồi ngồi dậy, cảm thấy cơ thể mình thư giãn hơn sau một đêm dài. "Anh lại ngủ quên nữa rồi," Rok Soo nói, giọng anh trầm ấm nhưng pha chút mệt mỏi.
"Không sao đâu, anh làm việc cả đêm mà," Cale đáp, giọng cậu nhẹ nhàng và trấn an. Cậu biết công việc của Rok Soo không dễ dàng gì. Là một thám tử điều tra các vụ án, Rok Soo thường xuyên phải đối mặt với căng thẳng và những vụ việc khó khăn.
Hai người ngồi xuống bàn ăn nhỏ cạnh cửa sổ, nơi ánh nắng buổi sáng chiếu sáng căn phòng một cách dịu dàng. Cale rót cho cả hai một tách cà phê nóng hổi, còn Rok Soo thì mỉm cười khi thấy bữa sáng đơn giản nhưng ấm áp trước mặt.
"Bữa sáng của em lúc nào cũng tuyệt," Rok Soo khen ngợi, đôi mắt nhìn Cale đầy yêu thương.
"Chỉ cần anh thích là được rồi," Cale cười đáp. Họ ngồi ăn cùng nhau, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Cale kể về những dự án thời trang mới mà cậu đang làm, trong khi Rok Soo chia sẻ về những vụ án mà anh đang theo đuổi. Cả hai có cuộc sống và công việc riêng, nhưng họ luôn tìm cách để chia sẻ và hiểu nhau.
Sau bữa sáng, họ cùng nhau chuẩn bị cho một ngày làm việc. Cale thay một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch cùng quần âu đen, mái tóc đỏ của cậu được buộc nhẹ gọn gàng phía sau. Là một nhà thiết kế thời trang, cậu luôn có gu ăn mặc tinh tế. Trong khi đó, Rok Soo mặc bộ vest đơn giản nhưng gọn gàng và nghiêm túc - một hình ảnh của một thám tử chuyên nghiệp.
Khi cả hai chuẩn bị rời khỏi căn hộ để đi làm, Cale dừng lại một chút trước khi mở cửa. Cậu quay lại, đứng trên đầu ngón chân để hôn nhẹ lên má Rok Soo. "Làm việc cẩn thận nhé," Cale nói, ánh mắt cậu sáng lên sự lo lắng nhưng cũng đầy tin tưởng.
"Em cũng vậy." Rok Soo khẽ cười, ánh mắt anh nhìn Cale đầy sự ấm áp và yêu thương.
Cả hai bước ra khỏi nhà, mỗi người đi về một hướng khác nhau để bắt đầu công việc của mình, nhưng trong lòng đều giữ một cảm giác yên bình khi biết rằng cuối ngày họ sẽ lại gặp nhau.
Bước chân khỏi căn hộ, Cale Henituse cảm nhận được không khí nhộn nhịp của thành phố. Dòng người qua lại vội vã, âm thanh của xe cộ và những cuộc trò chuyện rì rào hòa vào nhau tạo nên một bức tranh sống động. Cale nhìn đồng hồ, rồi nhanh chóng bước vào chiếc xe taxi đã đặt sẵn, bắt đầu một ngày mới tại xưởng thiết kế của mình.
Cale là một nhà thiết kế thời trang trẻ tuổi đầy triển vọng. Với gu thẩm mỹ tinh tế và sự sáng tạo không giới hạn, cậu nhanh chóng tạo dựng được tên tuổi trong làng thời trang.
Khi đến xưởng, cậu được đón chào bởi các nhân viên và đồng nghiệp. Một ngày bận rộn với những bản phác thảo, những mẫu vải mới, và những cuộc thảo luận dài về các bộ sưu tập sắp tới đang chờ đợi cậu.
Ở một nơi khác, Kim Rok Soo đứng trước sở cảnh sát, nơi anh làm việc như một thám tử điều tra. Không khí ở đây khác hoàn toàn với không gian sáng tạo của Cale - nghiêm túc, có phần căng thẳng, và luôn ẩn chứa những câu chuyện đen tối đằng sau những vụ án mà Rok Soo theo đuổi.
Vừa bước vào văn phòng, Rok Soo đã thấy trên bàn mình có một đống hồ sơ mới. Một vụ án mất tích bí ẩn vừa được báo cáo vào tối hôm trước, và anh biết rằng đây sẽ là một vụ việc phức tạp. Công việc của một thám tử không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nó đòi hỏi sự kiên nhẫn, tập trung cao độ, và không ít lần khiến Rok Soo cảm thấy căng thẳng.
Nhưng dù công việc có căng thẳng đến đâu, trong lòng anh vẫn giữ một khoảng không gian yên bình cho riêng mình - đó chính là Cale. Suy nghĩ về cậu luôn khiến Rok Soo cảm thấy nhẹ nhõm, như có một bến bờ bình yên đang chờ đợi anh sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi.
Đồng hồ đã điểm giữa trưa, Cale vẫn đang ngồi trước bàn làm việc, tập trung vào những bản thiết kế mới. Trên bàn, những mẫu vải đủ màu sắc được xếp gọn gàng, từng chiếc bút chì màu được sử dụng để phác thảo những ý tưởng mới.
Đột nhiên, điện thoại của cậu rung lên. Cale nhìn vào màn hình và mỉm cười khi thấy tên của Rok Soo hiện lên.
"Em ăn trưa chưa?" Giọng trầm ấm của Rok Soo vang lên từ đầu dây bên kia.
Cale cười nhẹ, chống tay lên bàn, trả lời: "Em ăn rồi. Anh thì sao?"
"Anh vừa ăn xong." Dù công việc của Rok Soo căng thẳng, anh vẫn luôn lo lắng cho Cale, không muốn cậu bỏ quên việc chăm sóc bản thân vì quá đam mê công việc.
"Em biết rồi mà. Anh cũng nhớ ăn đúng giờ và nghỉ ngơi tốt nhé. Đừng để mình quá căng thẳng." Cale đáp lại, trong giọng nói của cậu ẩn chứa sự quan tâm thật lòng.
Rok Soo khẽ cười ở đầu dây bên kia. "Anh sẽ về sớm. Tối nay đi ăn ngoài nhé?"
"Được thôi. Em sẽ chọn quán."
Cuộc trò chuyện kết thúc với một nụ cười nhẹ trên môi Cale. Mặc dù mỗi người đều có công việc riêng, nhưng họ luôn dành cho nhau sự quan tâm và lo lắng, như một cách để duy trì mối liên kết mạnh mẽ trong cuộc sống hàng ngày. Cale nhìn lại những bản phác thảo trên bàn, rồi đứng dậy, quyết định đi ăn trưa trước khi quay lại làm việc.
Cùng lúc đó, Rok Soo đang ở hiện trường của vụ mất tích. Đây là phần công việc mà anh không bao giờ chia sẻ quá nhiều với Cale - những vụ án đầy bí ẩn, nơi anh phải đối mặt với những tình huống khó khăn và đôi khi là nguy hiểm. Rok Soo luôn giữ một phần cuộc sống này cho riêng mình, không muốn làm Cale lo lắng thêm.
Khi điều tra, anh lắng nghe từng chi tiết, ghi chú cẩn thận, nhưng trong lòng vẫn nhớ đến buổi tối mà họ đã hẹn nhau. Ý nghĩ về Cale khiến mọi căng thẳng của anh như dịu lại, và anh mong muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để trở về.
Buổi chiều dần trôi qua, công việc của cả hai người kết thúc. Cale thu dọn đồ đạc, cảm thấy hơi mệt nhưng cũng hài lòng với những gì cậu đã hoàn thành trong ngày. Những bản phác thảo mới đầy cảm hứng nằm gọn trong tập hồ sơ. Cale biết rằng công việc của mình còn nhiều áp lực, nhưng cậu vẫn luôn thấy niềm vui mỗi khi được sáng tạo.
Rok Soo, sau khi hoàn thành báo cáo về vụ án, cũng trở về sở cảnh sát. Dù công việc của anh vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng anh quyết định rời đi sớm để giữ lời hứa với Cale.
Cả hai gặp lại nhau ở cửa căn hộ, và ngay khi Cale mở cửa, cậu đã thấy nụ cười ấm áp của Rok Soo. Một ngày dài đã trôi qua, nhưng cảm giác yên bình và hạnh phúc lại trở về khi họ ở bên nhau.
"Em đã chọn được quán ăn chưa?" Rok Soo hỏi, đôi mắt anh nhìn Cale đầy tình cảm.
"Rồi. Anh sẽ thích cho mà xem," Cale mỉm cười, bước vào nhà và khoác tay Rok Soo. Họ cùng nhau rời khỏi căn hộ, chuẩn bị cho một buổi tối thư giãn sau ngày dài bận rộn.
Sau khi ăn tối tại một quán ăn nhỏ nằm trong góc phố yên tĩnh, Cale và Rok Soo nắm tay nhau đi dạo dưới ánh đèn đường vàng vọt. Cả hai không nói nhiều, chỉ đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của nhau trong không gian yên bình này.
"Anh nghĩ về việc nghỉ phép một thời gian," Rok Soo bỗng nói, phá tan sự im lặng. "Công việc này khiến anh xa em quá nhiều."
Cale nhìn anh, ánh mắt có chút bất ngờ nhưng cũng ấm áp. "Anh không cần phải lo lắng. Em hiểu mà. Nhưng nếu anh cần thời gian nghỉ ngơi, em luôn ở đây."
Rok Soo khẽ mỉm cười, nắm chặt tay Cale hơn. "Chỉ cần có em, anh đã cảm thấy tốt hơn rồi."
Họ dừng chân ở công viên nhỏ gần nhà, nơi ánh hoàng hôn cuối cùng vẫn còn le lói trên bầu trời. Ngồi trên ghế đá, cả hai cùng nhau ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng của ngày, cảm giác như thời gian ngừng lại trong khoảnh khắc bình yên này.
Cale cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của Rok Soo, đôi tay to lớn nhưng đầy dịu dàng mà cậu luôn cảm thấy yên tâm khi nắm lấy. Cậu khẽ tựa vào vai Rok Soo, đôi mắt nhìn xa xăm về phía đường chân trời nơi ánh đèn thành phố bắt đầu lấp lánh. Buổi tối hôm nay thật đặc biệt, không phải vì có sự kiện gì lớn lao, mà đơn giản là vì họ có nhau.
"Em đã làm rất tốt hôm nay," Rok Soo bỗng nhiên nói, phá tan sự im lặng dễ chịu. Ánh mắt anh nhìn Cale đầy ấm áp và tự hào.
Cale mỉm cười, đôi môi khẽ nhếch lên, không giấu nổi niềm vui. "Chỉ là một ngày làm việc bình thường thôi mà."
Lời nói của Rok Soo khiến tim Cale rung động. Cậu cảm nhận được tình cảm sâu sắc mà người bạn đời của mình dành cho cậu. Không chỉ là tình yêu, mà còn là sự trân trọng và ủng hộ tuyệt đối. Mỗi khi nghe Rok Soo nói như vậy, Cale luôn cảm thấy trái tim mình như được lấp đầy bởi sự ấm áp và bình yên.
"Anh khi nào biết cách nói những lời ngọt ngào vậy?" Cale trêu chọc, nhưng trong lòng cậu dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.
Họ tiếp tục dạo bước, đi ngang qua những con phố nhỏ yên tĩnh, nơi chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên. Không gian dường như chỉ thuộc về hai người, như thể toàn bộ thế giới bên ngoài đều lùi lại, để lại khoảng thời gian riêng tư mà họ đang tận hưởng.
Khi quay trở lại căn hộ nhỏ của mình, Cale và Rok Soo đã sẵn sàng cho buổi tối thư giãn tiếp theo, một thói quen không thể thiếu của họ. Cale nhanh chóng bật máy chiếu lên, chọn một bộ phim nhẹ nhàng mà cả hai cùng thích.
Cale quấn mình trong chiếc chăn bông ấm áp, ngồi sát cạnh Rok Soo trên ghế sofa. Cảm giác yên bình, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người. Rok Soo khoác tay qua vai Cale, kéo cậu sát lại gần hơn. Hơi ấm từ cơ thể Rok Soo lan tỏa, khiến Cale cảm thấy an toàn và được che chở.
Họ không cần nói gì nhiều, chỉ ngồi im lặng xem phim cùng nhau. Đối với Cale, những khoảnh khắc như thế này quý giá hơn bất kỳ điều gì khác. Sự bình yên khi được ở cạnh người mình yêu, được chia sẻ những phút giây giản đơn nhất trong cuộc sống, đó chính là điều khiến cậu cảm thấy hạnh phúc.
Giữa lúc tập trung vào bộ phim, Cale bất giác khẽ ngáp, đôi mắt cậu dần dần trở nên nặng trĩu. Rok Soo nhận ra điều đó, anh nhẹ nhàng kéo chăn bọc lấy người Cale, khẽ vuốt tóc cậu một cách dịu dàng.
"Ngủ đi, em mệt rồi," Rok Soo thì thầm, giọng nói của anh tràn ngập sự dịu dàng.
Cale lắc đầu nhẹ, mắt vẫn cố gắng dõi theo màn hình. "Em không muốn bỏ lỡ phim."
"Em cần nghỉ ngơi hơn. Phim thì còn đó, nhưng giấc ngủ quan trọng hơn," Rok Soo cười khẽ, rồi nhẹ nhàng xoay người Cale lại, để cậu tựa đầu vào vai anh.
Không lâu sau, Cale chìm vào giấc ngủ, hơi thở của cậu trở nên đều đặn và bình yên. Rok Soo nhìn Cale với ánh mắt đầy yêu thương, nụ cười nhẹ nở trên môi. Những lúc như thế này, anh luôn cảm nhận rõ ràng rằng Cale là cả thế giới của mình. Mọi thứ anh làm, mọi khó khăn trong công việc đều trở nên nhẹ nhàng hơn khi có Cale ở bên. Cuộc sống của họ tuy đơn giản, nhưng đối với Rok Soo, đó là niềm hạnh phúc lớn lao.
Ngày hôm sau bắt đầu như mọi khi - bình yên và quen thuộc. Cale vẫn dậy sớm hơn Rok Soo, chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Khi Rok Soo bước vào bếp với mái tóc hơi rối và ánh mắt còn ngái ngủ, Cale đã đặt sẵn bữa sáng trên bàn.
"Anh dậy muộn quá rồi," Cale cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Rok Soo.
Rok Soo ngồi xuống bàn ăn cùng Cale. Họ lại cùng nhau tận hưởng một buổi sáng yên bình, trò chuyện về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Những ngày trôi qua một cách êm đềm và hạnh phúc như vậy, nhưng chẳng ai trong họ biết rằng cơn bão sắp tới sẽ làm thay đổi tất cả.
Gần đây, công việc của Rok Soo trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Một loạt vụ án liên tiếp xảy ra khiến anh phải thường xuyên ở lại sở cảnh sát đến khuya. Dù luôn cố gắng về nhà sớm nhất có thể để dành thời gian bên Cale, nhưng dường như công việc không cho phép anh làm điều đó.
Cale cũng nhận thấy sự căng thẳng trong đôi mắt của Rok Soo, nhưng cậu luôn cố gắng không làm phiền anh. Cậu biết công việc của Rok Soo rất quan trọng và không muốn trở thành gánh nặng cho người mình yêu. Tuy nhiên, sâu trong lòng, Cale không khỏi lo lắng.
Những buổi tối trước đây vốn tràn ngập tiếng cười và sự thoải mái giờ đây đã dần thay đổi. Cale thường ở nhà một mình chờ đợi Rok Soo về muộn, và mỗi lần nghe tiếng bước chân của anh ngoài cửa, cậu đều thở phào nhẹ nhõm.
Một buổi tối nọ, khi Rok Soo về đến nhà, Cale đón anh bằng nụ cười như mọi khi, nhưng cậu không thể giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.
"Anh lại làm việc muộn quá rồi," Cale nhẹ nhàng nói, bước đến gần Rok Soo và chỉnh lại cổ áo cho anh.
"Anh xin lỗi, công việc quá nhiều... nhưng anh hứa sẽ sớm thu xếp để chúng ta có thể dành nhiều thời gian hơn bên nhau," Rok Soo đáp lại, giọng anh đầy sự hối lỗi.
Cale không nói thêm gì, chỉ mỉm cười dịu dàng. Cậu biết rằng dù công việc có căng thẳng đến đâu, tình cảm giữa họ vẫn không thay đổi. Nhưng cũng có lúc, cậu tự hỏi liệu có phải cuộc sống quá mong manh hay không, và điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày họ không còn ở bên nhau.
Cuộc sống bình yên kéo dài chỉ đến khi những dấu hiệu đầu tiên của cơn bão bắt đầu lộ diện. Công việc của Kim Rok Soo ngày càng trở nên căng thẳng khi anh tham gia điều tra một loạt các vụ án liên quan đến tổ chức tội phạm ngầm nguy hiểm. Đây không phải là vụ án thông thường, mà là một cuộc chiến ngầm giữa những thế lực tăm tối mà anh biết rõ mình đang dấn thân vào.
Những buổi tối về muộn của Rok Soo dần trở thành thói quen. Thay vì về nhà sớm như trước đây, anh thường xuyên ở lại sở cảnh sát đến khuya, hoặc đôi khi cả đêm, để nghiên cứu hồ sơ và theo dõi manh mối. Dù đã quen với sự bận rộn của Rok Soo, nhưng Cale vẫn không thể ngăn bản thân mình lo lắng.
Một tối nọ, Cale ngồi một mình trên sofa, cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra khung cửa sổ. Bên ngoài, thành phố đã chìm vào màn đêm, chỉ còn lại những ánh đèn vàng lấp lánh trên đường phố vắng vẻ. Kim Rok Soo vẫn chưa về, và đây đã là đêm thứ ba liên tiếp anh ở lại sở cảnh sát để giải quyết vụ án.
Cale khẽ thở dài, ánh mắt đầy vẻ lo lắng nhưng cũng chứa đựng sự cảm thông. Cậu biết công việc của Rok Soo rất nguy hiểm, nhưng cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng nó có thể đe dọa đến cuộc sống của họ. Đôi khi, những câu hỏi bất chợt xuất hiện trong tâm trí Cale: Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nào đó, Rok Soo không còn trở về nhà?
Cale cầm điện thoại lên, do dự một lúc rồi nhắn tin cho Rok Soo:
"Anh về muộn nữa à? Nhớ giữ sức khỏe nhé. Em ở nhà chờ anh."
Tin nhắn vừa gửi đi, Cale đặt điện thoại xuống bàn và tiếp tục nhìn ra cửa sổ. Bầu không khí trong căn hộ yên tĩnh đến lạ, nhưng trong lòng Cale không ngừng dậy lên những cơn sóng lo lắng. Mỗi khi điện thoại rung lên, tim cậu lại đập nhanh, hy vọng đó là tin nhắn từ Rok Soo, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng kéo dài.
Ở một nơi khác, Kim Rok Soo đang ngồi trong phòng điều tra, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào những tập hồ sơ trải dài trên bàn. Trước mặt anh là những thông tin về tổ chức tội phạm mà anh đang theo dõi - một tổ chức tinh vi, ngầm thực hiện nhiều hoạt động phạm pháp trong suốt thời gian dài mà không để lại dấu vết rõ ràng. Nhưng lần này, những manh mối nhỏ đã bắt đầu lộ ra, và Rok Soo biết anh đang tiến rất gần đến việc phơi bày toàn bộ sự thật.
Tuy nhiên, càng tiến sâu vào vụ án, anh càng nhận ra mức độ nguy hiểm của nó. Những đối tượng trong vụ án không chỉ tàn nhẫn mà còn cực kỳ khôn ngoan, sẵn sàng làm mọi cách để bảo vệ bí mật của mình. Rok Soo đã từng đối mặt với nhiều vụ án khó khăn trong sự nghiệp, nhưng lần này, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy anh.
Trong một khoảnh khắc, Rok Soo dừng lại, mắt nhìn chăm chú vào điện thoại. Tin nhắn của Cale hiện ra trước mắt anh, mang đến cảm giác ấm áp giữa sự căng thẳng của vụ án. Anh khẽ mỉm cười, lòng đầy yêu thương. Cale luôn là người giúp anh bình tĩnh lại, là lý do khiến anh luôn muốn trở về nhà, nơi mà anh có thể tìm thấy bình yên sau những ngày làm việc mệt mỏi.
"Anh sẽ về sớm thôi. Đừng lo lắng. Yêu em."
Rok Soo nhắn lại cho Cale, rồi tiếp tục quay lại với những tài liệu trước mặt, cố gắng hoàn thành công việc nhanh nhất có thể để có thể trở về bên người mình yêu.
Tối hôm đó, Rok Soo về nhà muộn hơn dự kiến, nhưng Cale vẫn đợi. Khi bước vào căn hộ, anh nhìn thấy Cale ngồi trên sofa, đôi mắt đã lờ đờ vì mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng thức để đợi anh.
"Anh về rồi," Rok Soo nói khẽ, bước tới và ngồi xuống cạnh Cale. Ánh mắt anh dịu dàng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của người bạn đời. "Anh xin lỗi vì đã về muộn như vậy."
Cale không nói gì, chỉ nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Rok Soo. Cảm giác ấm áp và an toàn trở lại khi cả hai cùng ngồi cạnh nhau. "Em biết công việc của anh quan trọng, nhưng đừng để mình quá căng thẳng, được chứ?"
Rok Soo khẽ gật đầu, đôi tay anh vòng qua vai Cale, kéo cậu lại gần hơn. "Anh sẽ cố gắng. Chỉ cần em hiểu và ở bên anh là đủ."
Trong khoảnh khắc yên lặng đó, cả hai cùng chìm đắm trong cảm giác bình yên mà họ luôn khao khát sau những ngày dài làm việc. Nhưng dù có cố gắng thế nào, cả Cale và Rok Soo đều không thể ngờ rằng cơn bão đang dần kéo đến.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn theo nhịp điệu quen thuộc, nhưng sự căng thẳng ngày càng tích tụ khi vụ án của Rok Soo dần đi đến giai đoạn nguy hiểm. Mỗi ngày, anh càng tiến gần hơn đến sự thật, và đồng thời cũng kéo mình vào nguy hiểm nhiều hơn. Những manh mối nhỏ bắt đầu ghép lại thành một bức tranh toàn cảnh, nhưng đó cũng là lúc Rok Soo nhận ra mình đang bị theo dõi.
Một buổi tối, sau khi đã hoàn tất việc điều tra tại hiện trường, Rok Soo lái xe về nhà. Nhưng lần này, có điều gì đó khác lạ. Anh nhận ra chiếc xe đen bí ẩn luôn bám sát phía sau mình, giữ một khoảng cách vừa đủ để không bị phát hiện dễ dàng. Tim Rok Soo đập nhanh, sự căng thẳng bủa vây lấy anh.
Cale vẫn đang ở nhà, chờ đợi anh trở về như thường lệ, và trong khoảnh khắc này, suy nghĩ đầu tiên của Rok Soo không phải về bản thân mình mà là về Cale.
Rok Soo tăng tốc, cố gắng cắt đuôi chiếc xe, nhưng bọn họ dường như đã sẵn sàng cho cuộc truy đuổi này. Điện thoại trong túi anh rung lên - là Cale nhắn tin, hỏi xem anh đã về chưa. Nhưng Rok Soo không có thời gian để trả lời, anh cần tìm cách bảo vệ Cale.
Không còn lựa chọn nào khác, Rok Soo quyết định dừng xe ở một con đường vắng vẻ, xa căn hộ của mình, và bước xuống đối mặt với những kẻ đang truy đuổi anh. Bọn chúng không hề che giấu ý định - đôi mắt lạnh lùng của họ nhìn Rok Soo với vẻ thách thức.
Tại căn hộ, Cale lo lắng nhìn đồng hồ. Đã gần nửa đêm nhưng Rok Soo vẫn chưa về. Lòng cậu dâng lên một cảm giác bất an kỳ lạ, như thể điều gì đó không ổn đang xảy ra. Điện thoại của cậu không ngừng rung, nhưng không có bất kỳ tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Rok Soo. Điều này khiến Cale càng thêm lo lắng.
Cale bước tới cửa sổ, nhìn ra ngoài đường vắng vẻ. Cậu tự hỏi liệu có nên gọi cho sở cảnh sát hay không, nhưng trong lòng cậu vẫn hy vọng rằng Rok Soo sẽ về trong giây lát.
Trong khi đó, cuộc đối đầu giữa Rok Soo và những kẻ truy đuổi diễn ra ngày càng căng thẳng. Họ không còn giấu giếm ý đồ - tổ chức tội phạm mà Rok Soo đang điều tra đã nhận ra mối nguy hiểm từ anh và quyết định ra tay trước.
Dù biết mình đang gặp nguy hiểm, nhưng trong tâm trí của Rok Soo chỉ có một điều duy nhất: Bảo vệ Cale. Anh sẵn sàng hy sinh tất cả để đảm bảo rằng người mình yêu không bị cuốn vào thế giới đen tối này.
Trận đấu diễn ra ngắn ngủi nhưng đầy căng thẳng. Dù là một thám tử đầy kinh nghiệm và bản lĩnh, nhưng Rok Soo vẫn không thể ngăn chặn tất cả. Trong khoảnh khắc đó, một cú súng vang lên giữa đêm tối, cắt ngang không gian tĩnh lặng.
Rok Soo gục ngã xuống đất, tay anh vẫn siết chặt điện thoại - tin nhắn của Cale hiện ra trên màn hình, chưa kịp trả lời. Trước khi bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy anh, Rok Soo chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: Cale.
Tiếng súng vang vọng trong đêm tối, làm cắt ngang không gian yên tĩnh vốn đã quá mỏng manh. Mọi thứ dường như đông cứng lại, khi Kim Rok Soo ngã xuống mặt đất lạnh giá. Đau đớn xuyên qua cơ thể anh như lưỡi dao sắc bén, nhưng điều duy nhất trong đầu anh lúc này là hình ảnh của Cale. Cả thế giới dần dần mờ nhạt đi, và trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, đôi mắt của Rok Soo chỉ kịp nhìn vào màn hình điện thoại với tin nhắn từ người mà anh yêu thương nhất:
"Anh về chưa? Em ở nhà chờ anh."
Một dòng tin nhắn đơn giản, nhưng đối với Rok Soo, nó là nguồn sức mạnh cuối cùng, là lý do duy nhất khiến anh vẫn còn chiến đấu với sự yếu đuối đang chiếm lấy cơ thể mình.
Khi sáng sớm bắt đầu le lói, cuộc sống ở thành phố vẫn tiếp tục diễn ra như thường lệ, nhưng đối với Cale, đây là một ngày khác biệt. Cậu thức dậy trên chiếc sofa, nơi đã chờ đợi Rok Soo cả đêm nhưng không thấy anh về. Điện thoại không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn từ anh, điều này khiến Cale càng thêm lo lắng.
Nhưng không ai trong họ có thể ngờ rằng hôm nay sẽ là ngày thay đổi tất cả.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, kéo Cale ra khỏi sự trầm ngâm lo lắng. Khi cánh cửa mở ra, trước mặt cậu là hai viên cảnh sát trong bộ đồng phục chỉnh tề, gương mặt họ nghiêm nghị và lạnh lùng.
"Cậu là Cale Henituse?" một trong số họ hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng mang theo nỗi buồn lặng lẽ.
"Phải... có chuyện gì vậy?" Cale đáp, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất an không thể kiểm soát.
"Chúng tôi rất tiếc phải thông báo rằng Kim Rok Soo, chồng của cậu, đã gặp tai nạn trong quá trình điều tra tối qua..."
Những từ ngữ ấy như một lưỡi dao sắc đâm vào lòng ngực Cale, khiến cậu như nghẹt thở. Cơ thể cậu đông cứng lại, từng âm thanh xung quanh dường như biến mất. Cale không thể tin vào những gì mình vừa nghe, như thể mọi thứ trước mặt cậu đột nhiên trở nên xa lạ.
"Không... không thể nào..." Cale lẩm bẩm, đầu óc cậu quay cuồng, không thể chấp nhận sự thật tàn khốc đó. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi chân không còn sức lực, cậu khuỵu xuống sàn nhà, lòng ngực siết chặt bởi nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
"Chúng tôi rất tiếc..." Viên cảnh sát tiếp tục nói, nhưng Cale không thể nghe thêm nữa. Cậu chỉ còn cảm nhận được trái tim mình vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.
Ngày hôm đó, thế giới của Cale hoàn toàn sụp đổ. Căn hộ nhỏ mà hai người từng chung sống giờ đây trở nên trống vắng và lạnh lẽo. Mọi ngóc ngách trong nhà đều mang dấu ấn của Rok Soo - từ những bức ảnh trên tường đến chiếc ghế sofa nơi cả hai từng cùng nhau xem phim. Tất cả như một lời nhắc nhở không ngừng về sự hiện diện của anh, nhưng giờ đây chỉ còn là ký ức.
Cale đi dạo quanh căn hộ, cảm giác trống rỗng lan tỏa khắp cơ thể. Mỗi đồ vật anh chạm vào đều gợi lại những khoảnh khắc ngọt ngào mà họ đã từng có bên nhau. Mùi cà phê còn thoang thoảng trong không gian như gợi lại những buổi sáng mà họ thường cùng nhau dùng bữa.
"Anh luôn biết cách làm em cười mà, Rok Soo."
Những kỷ niệm ấy cứ ùa về, khiến lòng Cale trĩu nặng hơn. Cậu không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ thế nào khi không còn người chồng mà mình yêu thương nhất bên cạnh. Nước mắt rơi lặng lẽ, từng giọt một thấm ướt chiếc áo sơ mi mà Cale đang mặc. Cậu ngồi sụp xuống sàn, vòng tay ôm lấy chính mình trong tuyệt vọng, hy vọng rằng có thể xoa dịu phần nào nỗi đau đang giằng xé.
Ngày hôm sau, lễ tang của Kim Rok Soo được tổ chức trong không khí trang nghiêm và lặng lẽ. Bạn bè và đồng nghiệp của Rok Soo đều có mặt, ánh mắt của họ tràn ngập nỗi tiếc thương. Nhưng đối với Cale, thế giới như đã ngừng quay từ khi nghe tin về sự ra đi của người chồng yêu dấu. Cậu đứng trước tấm di ảnh của Rok Soo, đôi mắt vô hồn nhìn vào nụ cười mà anh sẽ không bao giờ được thấy nữa.
Khi những lời chia buồn vang lên, Cale chỉ có thể gật đầu yếu ớt, trái tim cậu như tan nát từ bên trong. Đối với người ngoài, họ chỉ nhìn thấy một người vợ mất chồng, nhưng không ai hiểu được sự đau đớn tận cùng mà Cale đang phải chịu đựng.
Cale vẫn nhớ như in từng lời hứa của Rok Soo rằng họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, rằng Rok Soo sẽ luôn về nhà sau mỗi ngày làm việc mệt mỏi. Cùng nhau sống đến già, cùng nhau chăm sóc đứa con của họ. Nhưng giờ đây, lời hứa đó không còn nữa, và căn hộ của họ sẽ mãi mãi trống vắng.
Sau cái chết của Rok Soo, cuộc sống của Cale chìm trong nỗi đau và sự cô độc. Ngày ngày trôi qua một cách chậm chạp và vô nghĩa. Cậu không còn hứng thú với công việc, những thiết kế mới vẫn nằm đó, nhưng cảm hứng và niềm đam mê của cậu đã biến mất cùng với sự ra đi của Rok Soo.
Những buổi sáng, căn bếp nhỏ không còn tiếng xèo xèo của chảo chiên trứng, không còn mùi cà phê ấm áp lan tỏa khắp căn nhà. Mỗi lần bước vào bếp, Cale chỉ cảm thấy trống rỗng và lạnh lẽo. Bữa sáng mà cậu từng nấu cho cả hai giờ chỉ còn là ký ức xa vời.
Mỗi khi tan làm, Cale không còn háo hức về nhà như trước nữa. Thay vào đó, cậu lang thang trên những con đường vắng, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô định, lòng trĩu nặng. Thói quen đi ăn ngoài và dạo bộ với Rok Soo giờ chỉ còn lại sự im lặng đau đớn.
Mỗi đêm, căn phòng ngủ trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Cale thường nằm một mình trên chiếc giường lớn, nơi mà cả hai từng chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng giờ đây chỉ còn lại nỗi cô đơn bao trùm. Cậu thường nằm thao thức, không tài nào ngủ được khi không còn hơi ấm của Rok Soo bên cạnh.
Cale bắt đầu thu mình lại, tránh xa mọi người. Bạn bè, đồng nghiệp, ai cũng cố gắng giúp đỡ và an ủi, nhưng không ai có thể lấp đầy khoảng trống mà Rok Soo để lại. Cậu trở nên im lặng và khép kín hơn bao giờ hết, như thể phần lớn tâm hồn cậu đã chết cùng với người chồng của mình.
Mặc dù thế giới của Cale như sụp đổ, nhưng có một điều mà cậu vẫn giữ chặt trong tim, tình yêu mà Rok Soo dành cho cậu. Những kỷ niệm với Rok Soo, từ những buổi sáng bình dị đến những khoảnh khắc dạo bộ dưới ánh hoàng hôn, tất cả đều sống động trong trái tim Cale.
Cậu biết rằng dù Rok Soo không còn ở đây nữa, nhưng tình yêu của anh vẫn sẽ mãi mãi là nguồn sức mạnh giúp cậu vượt qua những ngày tháng khó khăn phía trước. Và dẫu cho thời gian có trôi qua, ký ức về Rok Soo sẽ không bao giờ phai mờ.
Trong những đêm dài, Cale nằm trên giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà, thầm thì với chính mình:
"Rok Soo, em nhớ anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro