Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ tứ chương:

Sau vài tháng ăn chơi lê lết lười biếng, tui đã quay trở lại đây.(ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

Quà Valentine nè, cách 2h một chương, coi như hôm nay đăng 5 chương bù cho tháng ngày ăn chơi bỏ bê các anh. (~˘▾˘)~

Tội lỗi quá ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ

================

Lại qua một tuần, bình an vô sự sóng yên biển lặng.

Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu đang ở trong phòng thu thập hành lý, có lẽ hai người này chính là loại 'mệnh lao lực' trong truyền thuyết, thường ngày kêu cha gọi mẹ cầu xin kỳ nghỉ, cầu xin buông tha, nhưng chỉ khi thật sự có mấy ngày nghỉ ngơi thật tốt, trái lại cả người không dễ chịu, luôn cảm thấy nhân dân còn chưa có cứu vớt, thế giới còn chưa thống nhất, tháng ngày nhàn nhã trong cuộc sống hữu hạn này thực sự quá xa xỉ. Không yên lòng lại tình toán kỳ nghỉ cũng sắp kết thúc rồi, thời gian chênh lệch cũng không nhiều không bằng về nước sớm một chút.

Lúc này một người vội vàng đặt vé máy bay, một người lục tung phòng tìm hộ chiếu, đột nhiên cửa phòng bị người gõ.

Trần Quả đứng ngoài cửa: "Thật không tiện quấy rối hai vị, xin hỏi hai người có nhìn thấy Danny, Ngô tiên sinh cùng vợ anh ta Tưởng phu nhân hay không?"

Tô Mộc Thu lắc đầu một cái tò mò hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Trần Quả nhìn qua rất thất vọng đau đầu nói: "Bọn họ đều không thấy."

Danny là đứa trẻ đặc biệt nghịch ngợm, vô cùng thích thám hiểm, không chú ý một chút liền mất tích, sáng nay Harriman tiên sinh phát hiện con trai lại không thấy đâu cũng không có sốt ruột, dù sao một đứa trẻ mỗi ngày mất tích nhiều lần đối với ai cũng sẽ quen. Vì lẽ đó ban đầu ông Harriman không để ở trong lòng, chỉ xem như con trai lại đi đâu đó chơi, mọi nơi của trang viên ngược lại đều có người chăm nom không cần lo lắng.

Cũng không nghĩ tới tên nhóc này chạy mất cả một ngày.

Danny chưa từng có mất tích lâu quá như vậy, phát hiện không đúng đã quá muộn, Harriman vội vã tìm tới nhân viên quản lý khách sạn, yêu cầu bọn họ hỗ trợ tìm người. Trần Quả nhìn camera xuất nhập cảng xác định thằng bé không hề rời khỏi pháo đài, cô huy động người tìm kiếm khắp nơi, chính mình cũng đi dò hỏi các khách nhân khác có nhìn thấy Danny ở đâu hay không.

Thời điểm đến phòng hai vợ chồng Ngô Tuấn Viễn, Trần Quả gõ cửa hồi lâu cũng không người trả lời, dùng số điện thoại bọn họ lưu lại gọi, trong phòng truyền ra tiếng chuông điện thoại, lại không có ai nghe máy, vì muốn xác nhận tình trạng khách nhân, Trần Quả lấy ra chìa khóa dự bị mở cửa phòng, lại phát hiện trong phòng loạn thành một đoàn, rất giống như là có người tại đây đánh một trận.

Người mất tích từ một người biến thành ba người, trong đó hai người nhìn qua còn giống như bị bắt cóc, Trần Quả gấp đến độ tóc cũng muốn trắng hơn rồi.

Thật vất vả tìm được hai tấm hộ chiếu chồng lên nhau ở dưới gầm giường, Diệp Tu nghe Trần Quả kể lại xuất hiện hứng thú: "Cần giúp một tay không?"

Trần Quả theo bản năng liền muốn từ chối, khách nhân mất tích vốn là thất trách của nhân viên khách sạn làm sao cũng không thể nhờ những người khách khác hỗ trợ tìm, lời cự tuyệt mới vừa chạy đến miệng lại nuốt xuống, cô nhìn nhìn hai người thanh niên ánh mắt chân thành trước mặt này, không biết quỷ thần xui khiến làm sao liền chấp nhận, sau đó ngẫm lại đại khái đây chính là thứ ngủ say nhiều năm trong cơ thể cô - giác quan thứ sáu.

Theo lời đề nghị của Tô Mộc Thu ba người đầu tiên là đi tới gian phòng hai vợ chồng Ngô Tuấn Viễn. Trên đường hỏi dò hai ngày nay có phát sinh tình huống đặc biệt gì hay không, Trần Quả suy nghĩ một chút nói: "Zorro tiên sinh -- chính là nhà đầu tư người Italy kia, tối hôm qua anh ta ở trong phòng cùng Ngô tiên sinh xảy ra mâu thuẫn còn thiếu chút nữa đánh nhau."

Tối hôm qua Diệp Tu cùng Tô Mộc Thu vẫn ở trong phòng không ra ngoài vì lẽ đó không biết có việc này: "Vì sao lại xảy ra mâu thuẫn?"

"Không biết, chuyện này chúng tôi cũng không tiện hỏi. Thời điểm phát hiện tình huống không ổn đến khuyên can nghe thấy Zorro đe dọa nói cái gì 'Thượng Đế đang nhìn, mày sẽ trả giá thật lớn'..."

Diệp Tu cười ra tiếng: "Nói không chừng chính anh ta gây ra."

"Cái gì!" Trần Quả kinh hãi, "Không thể nào! Ngày hôm nay anh ta -- hình như là không ra khỏi cửa, ba bữa đều giải quyết ở trong phòng, không ai làm chứng. . . Nhưng, nhưng điều này cũng không thể chứng minh là anh ta làm chứ?"

"Giả thiết có thể lớn mật nhưng chứng cứ phải chính xác a. Tùy tiện nói một chút, cô đừng căng thẳng." Diệp Tu suy nghĩ một chút lại hỏi, "Trong hành lang không có camera giám sát sao?"

"Không có, vì tận lực không muốn cho các khách nhân có cảm giác bị giám thị, trong phòng cùng hành lang đều không có lắp đặt camera."

Dứt lời cũng đã đến phòng của vợ chồng Ngô Tuấn Viễn, đứng như Trần Quả nói, trong phòng đồ vật ngổn ngang, còn có một lọ hoa rơi vỡ ở trên sàn, ghế tựa bị kéo lê, trên bàn bày một bộ ấm trà, đặt một ít bánh cùng một quyển sách nuôi dạy trẻ đang mở. Có thể kết luận hai vợ chồng đã từng ngồi ở đây, một bên thưởng thức trà chiều một bên trò chuyện về đứa con chưa sinh ra.

Diệp Tu đi tới trên ban công nhìn ra phía ngoài, gian phòng này ở lầu hai, phía dưới chính là đá tảng chằng chịt cùng biển rộng, ngã xuống coi như không chết cũng tàn phế, mà hai bên ban công có mấy rào chắn chạm trổ hoa văn, vừa gia cố vừa có tác dụng trang trí, lan can một đường kéo dài tới nơi đường ống góc tường, nếu là từ nơi này theo lan can leo qua nắm lấy đường ống là có thể trượt tới lầu một rời đi.

Lúc này, Tô Mộc Thu nhặt lên mảnh vỡ lọ hoa trên đất, chỉ dùng hai ngón tay cẩn thận nắm mặt bên phát hiện mặt trên có vết máu đỏ sậm.

Trần Quả vừa nhìn thấy vết máu cả người đều hoảng sợ: "Đây là. . ."

Nghe được động tĩnh, Diệp Tu quay đầu lại liếc mắt nhìn. Chỉ chỉ ban công bên cạnh đường ống, hỏi: "Nếu như từ lan can này rời đi, hoặc là vứt vật gì đó xuống biển có thể bị phát hiện không?"

Trần Quả ngay lập tức rõ ràng trong lời nói của hắn ẩn giấu hàm ý, cô ép buộc bản thân tỉnh táo lại: "Vùng biển này không quá an toàn, vì thế bên ngoài có lắp đặt một số camera giám sát, nếu như là từ ven biển phía này rời đi, hoặc là vứt. . .vứt đồ vật ra ngoài, nhất định sẽ bị camera ghi hình lại."

"Đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát quanh khách sạn chưa?" Tô Mộc Thu đột nhiên hỏi.

"Toàn bộ đã kiểm tra, có thể xác định ba người bọn họ không hề rời khỏi pháo đài, những nơi khác trong trang viên cũng không thấy bọn họ xuất hiẹn."

Diệp Tu gật gù, trầm mặc cẩn thận đem trong ngoài tra xét một lần, cuối cùng sự chú ý rơi xuống trên giường lớn trong phòng ngủ, drap trải giường có nhiều nếp nhăn nhìn qua giống như là có người ở trên đây giãy dụa. Hắn đi tới, nhìn hồi lâu không nhìn ra đầu mối sau đó tựa hồ là phát hiện cái gì cúi đầu ngửi ngửi.

Nhìn anh như vậy, Trần Quả không kiềm chế nổi vừa định mở miệng hỏi thăm một chút, chỉ thấy Tô Mộc Thu giơ tay cười đối với cô làm động tác 'im lặng', sau đó chuyên chú nhìn về phía Diệp Tu đang ngồi xổm bên giường giống con cún ngửi ngưi khắp nơi, trong mắt không che giấu được tràn đầy ý thưởng thức.

Cái ánh mắt này. . .

Trần Quả ngạc nhiên, nghi ngờ liếc trộm vài lần, hoài nghi mắt của mình có vấn đề -- làm sao sẽ nhìn thấy trong mắt từ một Alpha đối với một Alpha khác có tình cảm?

Không cho cô đủ thời gian suy nghĩ, Diệp Tu đột nhiên quay đầu lại hướng Tô Mộc Thu gọi: "Đến, ngửi cái này, mùi rất đặc biệt."

Rõ ràng giường rất lớn, nhưng Tô Mộc Thu là đi tới bên người Diệp Tu cùng với hắn chen một chỗ, Diệp Tu cũng không phát hiện không đúng chỗ nào liền hướng bên cạnh dịch ra một bước, Tô Mộc Thu cúi đầu ngửi ngửi một hồi cảm giác mình hít một bụng bụi cũng không ngửi ra chỗ nào không đúng.

Anh không xác định hỏi: "Nước hoa nam giới? "

"Còn nữa, có lẫn một chút mùi rượu."

Thật sao? Tô Mộc Thu lại cúi đầu ngửi một cái, vẫn là không đoán được: "Cậu nói là Ngô Tuấn Viễn có khả năng uống rượu?"

"Không phải." Diệp Tu đăm chiêu, "Mùi này hình như tôi đã ngửi qua ở nơi nào đó."

"Ở nơi nào?" Trần Quả vội vã hỏi.

"Không nhớ rõ, cũng là chuyện mấy ngày trước đi. . ." Hắn sờ sờ mũi, đứng lên đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, "Tôi ra ngoài đi dạo, hai người tiếp tục tra đi."

Nhìn theo hướng Diệp Tu đi khỏi, Trần Quả bất đắc dĩ hỏi: "Cậu ta cứ như vậy mà đi?"

"Ngại quá." Tô Mộc Thu cười, đứng lên, "Cậu ta là muốn ra ngoài đi dạo hai vòng, nói không chừng còn có thể nhớ ra đã ngửi được mùi đó ở đâu."

Trần Quả cũng nhấc lên drap giường ngửi mấy lần, không phát hiện mùi kỳ quái gì: "Trong này thật sự có mùi rượu sao?"

"Nếu cậu ấy nói ngửi được, vậy thì chắc chắn là có." Thấy vẻ mặt không rõ của Trần Quả, Tô Mộc Thu giải thích: "Khứu giác Diệp Tu rất nhạy cảm, đừng nhìn cậu ấy lúc nào cũng hút thuốc nhưng mũi không bị khói thuốc ảnh hưởng, linh lắm." Nói xong anh nghĩ thầm, nếu tên kia mũi không linh, tôi cũng không phải ở trong ổ chăn tuốt một cái còn phải lấy mười bảy, mười tám tấm giấy ăn bọc lại. (Tội Tán ca gớm :v)

"Vậy bây giờ chúng ta làm gì?"

"Phân tích vấn đề." Tô Mộc Thu ở trong phòng đi mấy bước: "Cô nói Zorro cùng Ngô Tuấn Viễn nổi lên xung đột, hơn nữa từ hôm qua đến bây giờ anh ta vẫn ở trong phòng, ngoại trừ mấy lần gọi món ăn ra thì chưa từng xuất hiện. Phòng cùng hành lang đều không có lắp đặt camera vì lẽ đó không có cách nào chứng minh anh ta đến cùng có ra ngoài hay không."

Trần Quả chần chờ trả lời: "Đúng, nhưng tôi cảm thấy không phải là anh ta, đều là người có thân phận, thù lớn thế nào chứ? Không đáng. . ."

Nghe vậy, Tô Mộc Thu cười hỏi: "Tưởng Trân đã từng là vợ chưa cưới của Zorro, sau đó Ngô Tuấn Viễn chặn ngang một tay đoạt đi người yêu anh ta, cô có biết không?"

"Cái gì?" Trần Quả rõ ràng không ngờ tới bên trong còn có một đoạn cẩu huyết như thế: "Vậy thì có động cơ a! Nếu như Ngô Tuấn Viễn xảy ra chuyện thì anh ta có cơ hội rồi."

"Vốn tôi cũng cho là như vậy nhưng nhìn thấy cái này lại không cho là như thế." Anh giơ lên mảnh vỡ lọ hoa dính vết máu, "Tưởng Trân không thể nghi ngờ là yêu tha thiết Ngô Tuấn Viễn, không phải vậy cô ta sẽ không bỏ qua một đại gia giàu có ngược lại gả cho một tên tri thức bình thường không có bối cảnh gì. Mà xét từ dấu vết để lại trong gian phòng này, có người dùng lọ hoa này tập kích một người khác, tôi cảm thấy người bị tập kích rất có thể là Ngô Tuấn Viễn hoặc là Tưởng Trân, nhưng từ trên bàn cùng ghế tựa có thể kết luận lúc đó hai người bọn họ đều ở trong phòng. Giả thiết, nếu như người đến đúng là Zorro, như vậy anh ta sẽ ở ngay trước mặt Tưởng Trân công kích Ngô Tuấn Viễn sao? Nếu như Ngô Tuấn Viễn thật sự có chuyện bất trắc, Tưởng Trân sẽ bỏ qua cho anh ta sao?"

"Không biết. . ."

"Tôi nghĩ Zorro vô luận như thế nào cũng sẽ không thương tổn tới người mình yêu, chuyện này mặc kệ thấy thế nào đều đối với hắn mà nói có hại không lợi, vì lẽ đó tôi cho rằng không phải hắn."

"Vậy thì chẳng phải hoàn toàn không có đầu mối sao? Hiện tại kẻ tình nghi duy nhất bị bài trừ rồi!"

"Nếu không có kẻ tình nghi rõ ràng, vậy thì có thể thay đổi góc độ mà suy nghĩ. Đầu tiên không quan tâm nguyên nhân bọn họ mất tích, chúng ta đi đoán xem bọn họ có khả năng bị bắt đến nơi nào."

Trần Quả cảm giác mình hoàn toàn theo không kịp tiết tấu vị trước mặt này: "Đoán làm sao?"

"Camera trong trang viên có thể chứng minh bọn họ không hề rời khỏi pháo đài, nhất định còn đang bên trong, nhưng cho tới bây giờ người của cô kiểm tra khắp nơi rồi cũng không tìm thấy người, vậy tôi đoán bọn họ nhất định là đang ở một nơi bí mật không có ai biết."

"Có ý gì?"

"Ban đầu tác dụng của pháo đài chính là canh giữ lãnh địa, chống đỡ chiến tranh, mà thông thường loại kiến trúc này lúc xây dựng đều sẽ chuẩn bị một ít mật đạo đào thoát cùng mật thất, tôi đoán ở đây phải có nơi tương tự như vậy."

"Mật thất?" Trần Quả cảm giác mình như là đang nghe kể chuyện cổ tích trước khi ngủ, "Tôi trước giờ chưa từng nghe nói tới."

"Không vội, trước tiên đặt giả thiết có một nơi như vậy tồn tại như vậy lối vào mật thất sẽ ở nơi nào đây?" Tô Mộc Thu tựa ở bên tường, cúi đầu suy nghĩ, "Cái cửa vào này nhất định phải ở một nơi bí mật, có thể loại trừ nơi có camera giám sát, như vậy chỉ còn dư lại phòng ngủ cùng hành lang. . ."

Anh đột nhiên lấy điện thoại di động ra ấn dãy số, Trần Quả hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại không có ai nhận, Tô Mộc Thu cau mày gọi lại mấy lần, vẫn không có ai nhận điện, anh hướng bên ngoài chạy đi, Trần Quả đuổi theo sát, sau đó chỉ thấy Tô Mộc Thu gặp người liền hỏi hướng đi của Diệp Tu, vậy mà lại không có ai từng nhìn thấy hắn.

Đột nhiên Tô Mộc Thu dừng bước lại, khom lưng nhặt lên chiếc di động màu đen rơi trên mặt đất, Trần Quả chạy theo thở hồng hộc, cô thở phào ngẩng đầu lên, một câu 'xảy ra chuyện gì' còn chưa có hỏi ra khỏi miệng đã bị sắc mặt của đối phương dọa cho nuốt trở lại. Sắc mặt Tô Mộc Thu âm trầm khủng bố, ánh mắt lại sáng đến đáng sợ, tin tức tố Alpha có tính xâm lược đang phát ra tán loạn chung quanh, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ bạo phát.

Anh nhìn điện thoại di động trên tay không thể quen mắt hơn, môi run rẩy phun ra hai chữ: "Diệp Tu. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro