Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đệ nhị thập chương:


Editor: Bianco

Beta: Băng Ly


Trong phòng karaoke phát ra đủ loại âm thanh quỷ khóc sói gào, nhưng phòng vệ sinh lại vô cùng yên tĩnh.

Trước bồn rửa tay, Tô Mộc Thu khom lưng lấy nước vỗ lên mặt, trời vào thu nước càng lúc càng lạnh, giúp nâng cao tinh thần không ít, nhưng đầu óc càng tỉnh táo, trong lòng càng khó chịu. Lý trí ở bên ngoài phiêu đãng vài vòng rốt cục cũng trở về vị trí cũ, anh bắt đầu phân tích tình huống hiện nay.

Tô Mộc Thu và Diệp Tu quen biết nhau cũng đã mười lăm năm, anh không nhớ rõ lúc nào đã đặt trái tim vào mình vào tay Diệp Tu, có thể là năm mười tám tuổi, cũng có thể là năm hai mươi tuổi, mà chờ đến lúc anh nhận ra loại tình cảm phức tạp khó lường kia thì tâm đã sớm không thể dứt ra được nữa rồi.

Diệp Tu là Alpha, chuyện này Tô Mộc Thu là người biết đầu tiên. Giới tính thứ hai sau khi trưởng thành sẽ bộc lộ ra, bình thường là sau ngày sinh nhật, nhưng với Diệp Tu thì "ngày lộ tính" lại đến tương đối sớm, vào trước sinh nhật một tuần.

Buổi tối hôm ấy bọn họ giống như thường ngày vùi trong phòng Tô Mộc Thu gấp rút ôn tập, cách kì thi đại học đã không còn bao nhiêu thời gian, dù nổi danh là học bá trong trường, bọn họ cũng không dám thả lỏng, tránh bị lật thuyền trong mương.

Tô Mộc Thu nhớ rất rõ ràng, lúc đó anh đang giải một đề toán rất khó, tờ giấy nháp đã kín hơn nửa, thiếu bước cuối cùng là có thể tính ra được đáp án, bỗng nhiên anh ngửi thấy được một mùi hương bay tới từ bên nửa bàn còn lại, là một loại mùi hương đặc biệt khó hình dung, nhưng một chút cũng không khiến người chán ghét, ngược lại chính anh còn cảm thấy mùi hương này quả thực quá tuyệt vời, dễ ngửi đến mức khiến anh nhất thời có chút mơ màng.

Hoảng hốt hồi lâu anh mới phản ứng được, đó là tin tức tố của Diệp Tu, Diệp Tu cũng là Alpha giống như anh.

Sau khi biết được chuyện này, Tô Mộc Thu vừa nghĩ tới mùi Alpha cũng không quá nát như vậy, lại vừa không nhịn được thấy mất mát. Khi đó anh vẫn không hiểu vì sao mình lại thấy mất mát, về sau mới nhận ra vì trong tiềm thức anh hi vọng Diệp Tu là Omega hoặc Beta, nhưng kết quả cả hai đều không phải.

"Giới tính của Diệp Tu" là vấn đề Tô Mộc Thu vốn không thèm để ý nhưng rồi lại nhất định phải để ý, anh không quan tâm giới tính của Diệp Tu là gì, cho dù là yêu quái anh cũng thích, nhưng giới tính chính xác là chướng ngại lớn nhất bày ra trước mặt anh. Những người có giới tính thứ hai giống nhau không thể ở cùng nhau, pháp luật không thừa nhận, tuy nói không tính là hành động trái pháp luật gì đó, nhưng theo quan niệm phần lớn mọi người, hai Alpha ở cùng nhau vẫn có chút kinh hãi thế tục.

Lùi một bước mà nói, không thèm quan tâm suy nghĩ của người khác thì anh nhất định phải cân nhắc suy nghĩ của Diệp Tu, Diệp Tu có thể chấp nhận anh không? Có thể tiếp nhận một Alpha không?

Nếu như... cậu ấy không thể thì sao? Cậu ấy có cảm giác bài xích không? Cậu ấy có cảm thấy buồn nôn không? Cậu ấy có dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình không?

Tô Mộc Thu không thể chịu đựng được Diệp Tu có chút xa lánh nào với anh, anh hoàn toàn không chịu được.

Vậy nên, trong lúc các bạn cùng lứa nhiệt tình dũng cảm theo đuổi người yêu, anh chỉ có thể kìm nén trong lòng, thưởng thức loại tình cảm đau xót nhất trên thế giới này - thầm mến.

Cuộc sống như thế loáng một cái chính là mười năm, may mà Diệp Tu chưa bao giờ tỏ thiện cảm quá mức đối với người nào, Tô Mộc Thu trải qua ngày tháng vẫn tính là tạm ổn thoải mái, vốn tưởng rằng cứ duy trì như vậy thêm mấy năm, nói không chừng quen thuộc thành tự nhiên, trong bất tri bất giác Diệp Tu có thể tiếp nhận tình cảm của anh, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.

Tắt nước, Tô Mộc Thu rút khăn giấy lau khô mặt, trong gương chiếu ra gương mặt âm trầm của anh cùng đôi mắt sáng đến đáng sợ.

Omega thì làm sao? Cho dù bản năng AO trời sinh tồn tại sức hấp dẫn lẫn nhau, cậu ấy vẫn là của tôi.

Tô Mộc Thu tỉnh táo lại, định quay về phòng, không ngờ mới vừa bước ra cửa phòng vệ sinh đã thấy Thôi Hoa Quý. Thôi Hoa Quý nghiêng người dựa vào tường, dường như đang chờ anh, Tô Mộc Thu nhìn thấy hắn thì nổi giận trong bụng, lạnh nhạt dừng lại gật đầu, nhích người chuẩn bị rời đi lại bị đối phương kéo lại.

...

Thôi Hoa Quý bắt lấy cổ tay anh, cười đến vô hại: ''Có thời gian tâm sự một chút không?''

Kỳ thực Tô Mộc Thu rất muốn hất tay nói ''Không có'', nhưng anh không thể làm như thế, bất kể nói thế nào, đối với đoạn tình cảm không có cách nào thổ lộ khỏi miệng của anh, Thôi Hoa Quý là người vô tội. Sau đó anh xoay người, không dấu vết rút tay ra, hỏi: ''Có việc?''

Nhận ra được sự lạnh nhạt của đối phương, Thôi Hoa Quý không để ý, hắn đẩy cửa một gian phòng trống không người gần đó, cười nói: ''Đến đây ngồi nói đi.'' Sau đó cũng không chờ Tô Mộc Thu đáp lại, một mình đi vào.

Tô Mộc Thu nhíu mày lại, không hiểu trong hồ lô cái tên này bán thuốc gì, bây giờ rời đi không đúng lắm, đành phải đi theo vào.

''Phòng riêng này tôi đã trả tiền, không cần lo lắng sẽ có người tới quấy rầy.''

''Anh muốn nói chuyện gì?''

"Tâm sự về cảnh sát Diệp."

Nghe được ba chữ "cảnh sát Diệp" phát ra từ trong miệng Thôi Hoa Quý, lòng Tô Mộc Thu đầy hoảng sợ. Thấy sắc mặt người kia thay đổi trong nháy mắt, Thôi Hoa Quý cười ra tiếng: ''Không lẽ anh nghi ngờ tôi và cảnh sát Diệp có gì đó chứ? Anh ta nghĩ như thế nào tôi không biết nhưng người tôi yêu không phải anh ta, mà là anh.''

Ngày hôm nay Tô Mộc Thu chịu không ít kích thích, có thể nói là phập phà phập phồng, Tô đội trưởng từng thấy không ít sóng to gió lớn cũng có chút chịu không nổi, mấy chữ cuối cùng Thôi Hoa Quý nói ra dọa anh phát sợ. Vốn tưởng rằng Diệp Tu yêu thích Thôi Hoa Quý đã đủ gay go, không ngờ vẫn còn có chuyện tồi tệ hơn - anh thành tình địch của Diệp Tu.

Thấy Tô Mộc Thu sợ choáng váng không phản ứng, Thôi Hoa Quý cũng không quản anh, tự mình chậm rãi kể lại: ''Anh dường như không còn nhớ rõ chuyện lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi đó em vừa mới bước vào làng giải trí không bao lâu, còn là một người đóng vai phụ, vất vả lắm mới giành được cơ hội diễn một vai phụ. Lúc chờ ngoài cửa em đã chú ý đến anh em hai người, anh giúp Tô Mộc Tranh chạy đông chạy tây khai thông quan hệ, lúc cô ấy căng thẳng còn ở bên cạnh an ủi, còn dịu dàng xoa đầu cô ấy, kể chuyện cười cho cô ấy nghe, khi đó em nghĩ có một anh trai thật tốt, trời sập xuống cũng có người chống.''

"Ngày đó diễn thử rất thành công, nhưng khi ra cửa có người ngáng chân em, đó cũng là một Omega, cố ý muốn cho em thất thố. Lúc đó em đã nghĩ 'xong rồi', bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng, không nghĩ tới anh đưa tay đỡ em một cái. Lúc em nói cảm ơn với anh, anh cười nói em đi cẩn thận một chút, còn cầm chai nước trái cây chưa mở đưa cho em, nói là để an ủi em. Chính là bắt đầu từ lúc đó, em nghĩ, nếu như em có người bạn đời như vậy thì thật tốt.''

Nhìn dáng vẻ Tô Mộc Thu một bộ đứng ngồi không yên dự định chạy mất dép, Thôi Hoa Quý cười, tịch mịch thở dài, có chút oan ức nói: ''Không cần phải sợ như vậy, em cũng không ăn thịt anh.''

Nghe hắn nói như vậy, Tô Mộc Thu thật sự hơi áy náy, tuy anh không có cảm giác gì với Thôi Hoa Quý, nhưng đau khổ khi yêu đơn phương anh hiểu rõ, cần gì làm tổn thương người ta như vậy? Nghĩ tới đây, anh mềm giọng nói: ''Xin lỗi, tôi không phải ý đó... Anh biết tôi đã có người thích rồi.''

"Ừm em biết, nhưng anh ta là Alpha." Không chờ Tô Mộc Thu phản bác, Thôi Hoa Quý nói tiếp, bắt đầu tẩy não anh, "Hai Alpha ở cùng nhau có bao nhiêu khó khăn, chuyện này mọi người đều biết. Có lẽ anh cảm thấy chỉ cần có tình yêu, cái khác sẽ không đáng kể, nhưng mà lẽ nào cảnh sát Diệp cũng nghĩ như vậy sao?"

Tô Mộc Thu không nói lời nào, Thôi Hoa Quý nói tiếp: ''Dựa vào quan sát của em, cảnh sát Diệp từ đầu đến cuối dường như không có tình cảm với anh, dù người anh ta thích không phải em, vẫn sẽ còn Omega khác, anh ta sẽ không tìm kiếm bạn đời trong nhóm Alpha, anh nên hiểu.''

Tô Mộc Thu giãy dụa: "Đúng, cậu ấy bây giờ sẽ không, nhưng sau này..."

Thôi Hoa Quý cắt ngang lời anh: ''Sau này cũng sẽ không.''

Trong phòng trầm mặc một hồi, Thôi Hoa Quý chậm rãi ngồi cạnh Tô Mộc Thu, chân thành khuyên nhủ: "Ở bên cạnh một người yêu anh, hay là liều mạng theo đuổi một người mãi mãi cũng sẽ không yêu anh, câu hỏi chỉ đơn giản như vậy thôi.''

Có một cỗ mùi hương ngọt ngào lặng lẽ tỏa ra trong phòng, Tô Mộc Thu rơi vào trầm tư không cảm giác được, Thôi Hoa Quý nhẹ giọng nói: ''Em tự nhận điều kiện của bản thân vẫn tính là cao hơn mặt bằng chung, có công việc lương cao, có không ít tài sản, gương mặt cũng không tệ lắm, quan trọng nhất là, em là Omega, cho dù bây giờ anh không thích em cũng không sao cả, chúng ta có thể thử một chút.''

Tô Mộc Thu rốt cục có phản ứng: ''Những ưu điểm cậu nói này cũng không phải chỉ mình cậu có.''

"Nhưng Diệp Tu không có."

''Nhưng cậu không phải Diệp Tu.''

Thôi Hoa Quý ngẩn ra, lập tức hiểu ý của đối phương.

Cho dù cậu có rất nhiều ưu điểm, nhưng cậu không phải Diệp Tu, vì thế cho dù cậu có nhiều ưu điểm hơn nữa, đối với tôi mà nói cũng không có ý nghĩa gì - ánh mắt Tô Mộc Thu lộ ra một hàm nghĩa như vậy, anh từ đầu đến cuối yêu chỉ duy nhất người tên Diệp Tu, không phải những ưu điểm có thể bắt gặp ở bất cứ người nào.

Ưu điểm có thể bị thay thế, nhưng người lại là duy nhất.

Thật khó đối phó, Thôi Hoa Quý không cam lòng nghĩ. Xưa nay hắn đều được một đám Alpha nâng niu trong lòng bàn tay, muốn ai dường như chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là có thể được, lần đầu tiên gặp phải một kẻ khó ăn như thế. Nhưng con mồi càng khó đối phó khiến hắn càng hưng phấn, nếu có năng lực, cảm giác khi chinh phục sẽ tăng gấp bội.

Có điều còn chưa kịp tiến hành tẩy não anh một lần nữa, Tô Mộc Thu đã mở miệng trước: ''Chuyện thư đe dọa, Đặng Tuấn là do anh chỉ điểm nhỉ.''

Là câu khẳng định, không phải câu nghi vấn. Thôi Hoa Quý sững sỡ, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao anh lại nghĩ như thế?''

''Bởi vì trong ánh mắt cậu ta lúc nhìn anh vốn không có say mê, hơn nữa sau khi chuyện đó kết thúc cậu ta lại ra nước ngoài bồi dưỡng, tôi nhớ cậu ta từng nói bởi vì không có tiền nên cậu ta mới đến chỗ anh làm việc, chi phí xuất ngoại bồi dưỡng không thấp, mấy tháng ngắn ngủi làm sao có thể kiếm được số tiền lớn như vậy? Tôi đoán là thù lao anh trả cho cậu ta.''

Suy đoán không có chứng cứ, nhưng Thôi Hoa Quý không phủ nhận: ''Đúng vậy, là em bảo cậu ta làm.''

''Tại sao phải làm như thế?''

"Bởi vì em yêu anh, em muốn tìm lý do tiếp cận anh." Thôi Hoa Quý thâm tình nói.

Đáng tiếc mặt nóng dán mông lạnh, Tô Mộc Thu lườm hắn, nói: "Đây là một điểm khác biệt nữa giữa cậu và Diệp Tu, cậu ấy vĩnh viễn không dùng loại tâm cơ xấu xa này đi đùa giỡn tôi."

Diệp Tu Diệp Tu Diệp Tu lại là Diệp Tu! Thôi Hoa Quý cũng là lần đầu tiên căm ghét một Alpha như thế, hắn thật nghi ngờ đầu óc người đàn ông trước mặt này có vấn đề, đạo lý gì đều nói không thông, bày đặt Omega không muốn, nhất định phải là Alpha.

Nhưng hắn vẫn không dự định từ bỏ.

Ngay lúc Tô Mộc Thu đứng lên chuẩn bị đi, Thôi Hoa Quý đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, không kiềm chế tin tức tố quanh thân. Hành động này khiến Tô Mộc Thu sợ hết hồn, lúc này đại não tràn đầy "Diệp Tu" của anh mới chịu chạy bình thường, phát hiện trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào nồng nặc quái gở.

Kỳ phát tình?! Tô Mộc Thu vội vàng kéo tay Thôi Hoa Quý ra, nhưng Thôi Hoa Quý không biết làm sao, sức lực lớn đến lạ, sống chết ôm lấy anh không buông, ''Buông tay, thuốc ức chế của cậu đâu?''

"Đừng đi..." Thôi Hoa Quý vùi mặt vào sâu trên lưng Tô Mộc Thu, nói cái gì cũng không buông tay, đây là cơ hội cuối cùng của hắn.

Giai đoạn này vốn là ngày hắn tiến vào kỳ phát tình, trước khi vào cửa hắn còn nhấp một ngụm thuốc giúp kì phát tình đến sớm hơn, dụ người vào phòng riêng không người là vì đại chiêu cuối cùng này - không có Alpha nào có thể từ chối một Omega đang động dục, đây là bản năng.

...

Tuy rằng thời gian ở chung không lâu lắm nhưng vẫn đủ để Thôi Hoa Quý thấy rõ thái độ làm người của Tô Mộc Thu, anh là người vô cùng có trách nhiệm, chỉ cần gạo nấu thành cơm, cho dù bây giờ Tô Mộc Thu không thích hắn, anh cũng tuyệt đối chịu trách nhiệm đến cùng, một đêm qua đi, Tô Mộc Thu chính là vật trong túi của hắn.

Nghĩ đến mọi chuyện sắp tốt đẹp, người phía trước đột nhiên dùng sức đẩy tay hắn ra, Tô Mộc Thu quay lại nhìn hắn, bụng đầy lửa giận sắp kiềm nén không nổi: ''Anh cố ý?''

Làm sao anh ấy còn có thể bình tĩnh như vậy? Thôi Hoa Quý kinh ngạc nhìn anh, lúc nhìn xuống hạ thân đột nhiên phát hiện - người này lại không có phản ứng.

Cái tên này sẽ không phải bị bất lực chứ?!

Không đợi Thôi Hoa Quý phản ứng lại, Tô Mộc Thu kéo cửa ra, nói: "Mong anh từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.''

Thôi Hoa Quý không thể nào chấp nhận được chuyện bản thân lại thất bại hoàn toàn, chuyện đến nước này cũng không nghĩ đến vấn đề trở mặt nữa, hắn thẹn quá hóa giận nói: ''Anh đã biết tôi muốn làm như thế nên đã uống thuốc từ trước!''

''Không có.''

''Không thể! Anh không thể chống lại bản năng của chính mình.''

Nhìn bộ dạng khẳng định chắc chắn của Thôi Hoa Quý, Tô Mộc Thu lại nở nụ cười: ''Tôi chưa từng chống lại bản năng của mình, yêu Diệp Tu chính là bản năng của tôi.''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro