Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Vốn gần tới nghỉ đông, hàng tích trữ trong cửa hàng không nhiều, hơn nữa mấy hôm giảm giá đã mang kho hàng dọn sạch, New đơn giản thu thập hành lý của mình, ở cửa quán dán thông báo cho thuê lại liền cùng Tay ngồi máy bay quay lại thành phố X.

Máy bay hạ cánh đã là buổi chiều, bước trên con đường của thành phố thân thuộc, New có chút kích động, quay đầu nói với Tay:

– Em còn tưởng rằng sẽ không trở lại đây nữa.

– Vì anh?

– Ừ, ở đây dù lớn nhưng vẫn sợ một ngày nào đó sẽ thấy anh, hoặc là nghe được tin anh kết hôn sinh con, em không chịu được.

Tay nghe cậu nói như thế, tâm chậm rãi đau, nghĩ người này lặng lẽ yêu thích anh nhiều năm như vậy, không dám nói một lời, cũng không biết làm sao gắng vượt qua, thì càng thêm đối tốt với cậu, đem tất cả của anh cho cậu.

– Anh làm sao thế? Sao không nói gì?

New nắn nắn tay Tay, nghi ngờ hỏi.

– Không có gì, em đói không? Chúng ta về nhà ăn cơm, mẹ đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, sau đó anh còn cho em một niềm vui bất ngờ.

Kết quả, New không quá chú ý đến "niềm vui bất ngờ" chỉ hỏi tiếp:

– Em giống như trước đây tay không mà đến hình như không ổn nhỉ? – Nói xong không chờ Tay trả lời, nói với tài xế – Bác tài, đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại trước được không.

Tài xế đáp lại, New liền tự lẩm bẩm:

– Thầy thích uống trà, nên mua một ít, còn cô thì mua cho cô sợi dây chuyền nhỉ. Tay, anh thấy thế nào?

Tay biết tâm lý New chưa ổn định, cũng tùy cậu xoay quanh, chỉ nói tất cả đều được, lại bị New ghét bỏ là quá qua loa, không thèm nói với anh nữa, tự mình lấy di động lên mạng tra kiểu như "Lần đầu đến nhà ba mẹ người yêu nên mua gì".

Chờ hai người tay xách nách mang từ trung tâm thương mại đi ra, đã sắp sáu giờ, mùa đông trời nhanh tối, mới đó mà đèn đường đã sáng trưng, New liền hoảng hốt:

– Trời tối rồi, làm sao bây giờ? Có phải chúng ta kéo dài thời gian quá không? Thầy cô đảm bảo chờ đến sốt ruột, mau đi.

– Chậm một chút, em đi chậm chút, không sao đâu, anh đã báo ba mẹ rồi.

Nhưng mà New căn bản chẳng nghe vào tai, Tay đành bước nhanh đuổi theo cậu.

Nhà Tay ở gần trung tâm thương mại, đi cũng không xa, kết quả đến cửa rồi New lại bắt đầu hoảng loạn:

– Tay, Tay! Em không dám đi vào rồi.

Cả buổi chiều New vẫn luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng, Tay biết rõ cậu đang sợ gì, cũng không ép, chỉ ôn nhu an ủi:

– Không sao đâu, tin tưởng anh, nếu ba anh thật sự đánh người thì anh đã không mang em đến.

– Không phải, em không sợ thầy đánh em, em sợ thầy đánh anh. A...một lát nữa anh đứng sau em đi, muốn đánh anh, em sẽ đỡ hộ cho...

Lời còn chưa nói hết, cửa đã "kẹt kẹt" mở ra, Thầy mặt nghiêm túc đứng đối diện New.

– "..."  – New nghẹn đỏ mặt.

– Nhìn cái gì mà nhìn, tới cửa rồi sao còn không mau vào? – Ông dứt lời liền liếc mắt nhìn Tay, còn mình thì quay người đi vào.

Hai người đem túi lớn túi nhỏ quà cáp đi vào, lại bị ba Tay nói:

– Mua nhiều đồ như vậy làm gì?

Mẹ Tay nghe thấy thanh âm cũng từ phòng bếp đi ra, có chút không dám nhìn bộ dáng New, một bên cầm đĩa trái cây để lên bàn trà nói:

– Hai đứa ngồi trước, ngồi trước, cơm sắp xong rồi.

Hơn nửa năm không gặp, thầy và cô đều già đi rất nhiều, đặc biệt là cô, New còn nhớ bà là người thích chưng diện nhất, lúc này lại thấy quầng mắt bà thâm lại, hiển nhiên có thời gian dài ngủ không ngon.

New khổ sở trong lòng, để đồ trong tay xuống, đột nhiên rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt ba Tay, đem ba người nhà Tay giật mình.

– Thầy, cô... con... con có lỗi với hai người.

– Ai u, đứa nhỏ này, làm gì vậy, mau đứng lên. – Mẹ Tay vội đi kéo cậu, New không nhúc nhích, nghiêm túc nói – Thầy, tất cả đều là lỗi của con, con...

Nói chưa dứt lời, ba Tay đã đứng lên, đập một phát lên đầu Tay mắng:

– Chính mày tạo nghiệt, còn muốn New quỳ ở đây nhận sai hả?

Một cái đập này chẳng có tí lực nào, Tay cười hì hì đem New kéo lên, nói với ba mình:

– Đúng đúng, đều là con trai ba làm sai, không phải con đã nhận rồi sao? Người cũng đã tìm về rồi, con thấy chúng ta ăn cơm trước đi, New đói bụng rồi.

Mẹ Tay cũng nói:

– Đúng vậy, Tay trước đây không hiểu chuyện, phạm sai lầm, con tha thứ cho nó, hiện tại nó biết sai rồi, sau này các con cẩn thận mà sống, cô với ba nó cũng không bắt buộc gì cả, các con bình an là tốt rồi.

New bị đối thoại của họ làm cho mơ hồ, chuyện này từ đầu tới đuôi đều chẳng liên quan gì Tay, sao anh lại phạm lỗi?

Mà Tay cũng chẳng cho cậu cơ hội hỏi, đỡ cậu lên, ồn ào muốn ăn cơm, tay chân nhanh nhẹn giúp mẹ mình sắp mâm, đồ ăn dọn hết lên, cười hì hì kéo New và ba ngồi xuống bàn.

Lúc ăn cơm, bốn người đều không nhắc lại chuyện này, bầu không khí cũng tốt, New từ những lời nói chuyện, trêu đùa của họ có thể cảm thấy mình lại giống như trước kia, đến nhà họ ăn chực, giống như chưa có gì thay đổi.

Tài nấu nướng của mẹ Tay rất tốt, liền săn sóc mà chuẩn bị đồ ăn ngọt theo khẩu vị của New, New rời nhà đi nửa năm nay đều không có ăn qua bữa cơm ngọt nào, không khỏi ăn nhiều một chút, lúc ăn xong mới thấy no không nhúc nhích được.

– Tay, con đi xuống hiệu thuốc mua men tiêu hóa cho New, không tối lại khó chịu.

Mẹ Tay nhìn New xoa xoa bụng, mặt lo lắng. New an ủi bà:

– Con không sao đâu cô, đứng lên đi lại một chút là được.

Tay đang giúp mẹ bọc lại đồ ăn thừa cho vào tủ lạnh, nghe thế cười nói:

– Con biết rồi, mẹ đừng quan tâm – đem đồ ăn trong tay xếp vào tủ, đi tới khoác vai New, cất giọng nói – Ba, mẹ, bọn con đi về trước, hôm khác lại đến thăm hai người.

– Vậy, thầy, cô bọn con đi trước.

Có lẽ do biểu tình của ba Tay quá nghiêm túc, dù cho ở cùng một buổi tối không tệ lắm, trong lòng New vẫn còn căng thẳng.

– Còn là cô? Hả?

New đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tay, thấy anh mỉm cười với mình, thầy và cô cũng đứng một bên, thấy New trố mắt, mẹ Tay hòa giải nói:

– Ây, không có gì, các con nhanh về đi, không còn sớm nữa.

Hai mắt cậu đột nhiên chua xót, New khịt khịt mũi, thanh âm run run kêu lên:

– Mẹ, ba...

– Ai! Ai! Con ngoan.

Mẹ Tay quay người lại lau đi đôi mắt, kéo kéo chồng, ông lúc này mới đi lên phía trước đem cái bao lì xì dày cộp đưa cho New, thản nhiên nói:

– Hai đứa sau này sống thật tốt.

New gật mạnh đầu, hai tay nhận tiền lì xì.

Hai người nắm tay vào thang máy đến dưới lầu, Tay bắt đầu nói liên miên cằn nhằn, New vẫn không phản ứng với anh, Tay sợ bụng cậu không thoải mái liền bước nhanh hơn, muốn đến hiệu thuốc trong khu để mua men tiêu hóa, kết quả New đột nhiên tránh thoát tay anh, bụm mặt ngồi xổm trên đất. Lập tức đem Tay dọa sợ, vội vàng ngồi xuống bên cạnh:

– New, em làm sao thế? Chỗ nào không thoải mái?

New lắc đầu một cái, suyễn khí nói không ra lời, Tay gấp muốn chết, lại không dám cưỡng ép cậu ngẩng lên để xem, một hồi lâu mới nghe New nghẹn ngào:

– Tay, đã rất nhiều năm rồi em không gọi mẹ.

Thì ra không phải cơ thể không thoải mái, Tay thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đem người ôm vào ngực:

– Từ bây giờ, em lại có mẹ rồi.

– Ừm...cảm ơn, cảm ơn mọi người...

– Em có thể đi nữa không? Hay anh cõng em nhé?

New lắc đầu đứng lên, có chút lúng túng:

– Em mấy hôm nay khóc rõ nhiều, thật ra em không thích khóc đâu...

– Ở trước mặt anh em còn sợ cái gì, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười.

Tay một lần nữa dắt tay cậu, chậm rãi vừa đi vừa nói:

– Anh có niềm vui bất ngờ cho em nữa, năng lực chịu đựng như thế này chắc lát nữa em ngất luôn mất.

– Là cái gì?

– Em lập tức sẽ biết.

Trên đường trở về Tay lái xe của mình, bôn ba cả ngày, lại vừa khóc một trận, New lên xe không bao lâu liền mơ màng ngủ thiếp đi, chờ lúc Tay đánh thức, vuốt mắt nhìn ra bên ngoài mới phát hiện mình đến một nơi xa lạ. Nhà trọ của Tay ở gần công ty của anh, New đã đến chơi nhiều lần, rất quen thuộc, liếc mắt một cái đã thấy không giống.

– Đây là đâu?

Cậu quay đầu hỏi Tay, trong đầu lờ mờ đoán ra. Tay giúp cậu tháo dây an toàn, cười nói:

– Nhà của chúng ta.

Tỉnh tỉnh mê mê bị Tay dắt xuống xe, vào thang máy, New đại khái đã biết tiếp theo đón tiếp mình là gì, trái tim trong lồng ngực lại đập lên rộn ràng, quả thực sắp nhảy ra ngoài.

"Đinh"

Thang máy đến.

Tay đứng sau lưng New, một tay che mắt cậu, dẫn cậu bước đi:

– New, em đã chuẩn bị kỹ để tiếp nhận bất ngờ chưa?

Đôi mắt bị bịt kín không nhìn thấy, tâm lý hồi hộp lại càng được đẩy cao hơn, New cẩn thận đi về phía trước, đi chưa được mấy bước liền bị Tay giữ dừng lại, tiếp theo là tiếng nhập mật mã, hình như có một cánh cửa mở ra, Tay lức này mới bỏ tay ra, ghé vào tai cậu cười nói:

– Đinh đinh đinh! Nhà mới của chúng ta, em có hài lòng không?

Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy căn phòng, New không nhịn được mà hơi run lên, theo bản năng đi về phía trước hai bước, lập tức quay lại cầm tay Tay, khàn tiếng hỏi:

– Tay, rốt cuộc anh ...anh đã làm bao nhiêu việc?

– Không có gì...

– Nói mau đi.

Thấy New cuống lên, Tay giơ hai tay làm bộ đầu hàng, dụ dỗ nói:

– Được được được, anh nói, anh nói. Em ngồi vào ghế sô pha trước đi, anh đem đồ ăn mẹ cho để tủ lạnh.

New lúc này mới buông tay ra, Tay đi cất đồ ăn, cậu ở trong phòng khắp nơi nhìn nhìn.

Phòng ở rất lớn, trang trí đơn giản, không giống lắm phong cách của Tay, chắc lúc mua chủ bán đã trang trí xong rồi. Chỉ có một phòng ngủ, New liếc mắt nhìn liền bị cái giường king size kia dọa, trong đầu không khống chế được xuất hiện mấy hình ảnh giới hạn trẻ em, vội đi xem chỗ khác.

Một căn phòng ngủ khác bị đổi thành phòng sách, có một mặt tường là giá sách, trên sàn bày vài cái ghế sô pha thoải mái, nếu làm ổ trên ghế mà đọc sách chơi game thì thoải mái phải biết. Bên cạnh phòng sách có một phòng tập thể hình, bên trong có lắp đặt các loại máy tập, New không hứng thú lắm, chỉ nhìn qua rồi đi ra.

Phòng khách được nối liền với một ban công lớn, New ra ban công đứng một lát, buổi tối gió lạnh thổi tới, cả người thư thích, xa xa còn có thể thấy phân nửa thành thị trong ánh đèn. New nhìn đến ngây dại, cảm thấy những ngày này mình sống như mơ, quá đẹp quá viên mãn, cảm giác không chân thực, khó mà tin tưởng được.

Cho dù là giả, New cũng không muốn thoát ra.

– Nghĩ gì thế?

Tay sắp xếp xong đồ vật, tới phía sau New, ôm lấy eo cậu, đem đầu đặt trên bả vai người phía trước.

Là một tư thế thân mật và ỷ lại.

– Em nghĩ tất cả những điều này có phải giả không, em có phải đang nằm mơ không?

New lẩm bẩm nói. Tay không nhịn được cười:

– Ngốc.

New lườm anh một cái, liền thúc giục:

– Anh mau khai báo, anh đã làm những gì? Sao lúc nói chuyện ba mẹ anh lại nói như vậy, tại sao anh lại là người sai?

Xem ra không tránh khỏi, Tay sờ mũi một cái, ho nhẹ một tiếng, có chút chột dạ không dám nhìn New:

– Cũng không có gì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taynew