Chương 1
Hai ngày nay, lúc làm việc, New luôn thấy gáy mình lành lạnh. Cậu không hiểu lý do tại sao, rõ ràng đang là mùa xuân, thời tiết cũng không tính là lạnh, vậy mà cậu lại cứ thấy rợn rợn.
Đến ngày thứ ba, New thật sự không chịu nổi nữa, bèn lấy một cái khăn đen trắng choàng lên cổ.
Thế nhưng, choàng thì choàng, New vẫn rất sợ bản thân bị mọi người kêu là thần kinh, ai đời mùa xuân lại lôi khăn len mùa đông ra dùng.
Thế cho nên dọc đường đi làm, cậu chỉ dám rụt chặt cổ, giấu mặt vào sâu trong các lớp khăn, để lộ ra mỗi đôi mắt.
Mãi khi đến cửa công ty, New thầm nghĩ, sắp vào trong rồi, hẳn là sẽ không lạnh nữa, cậu mới yên tâm tháo khăn choàng ra, xách cặp tài liệu bước vào.
Lại nói đến công ty của New. Đây là một công ty Logistics tư nhân, do hai năm nay tương đối phát triển mảng mua sắm qua mạng, cho nên hiện tại trên dưới trụ sở chính công ty có khoảng mấy trăm người, mà New chính là kế toán trưởng phòng kế toán của trụ sở chính.
New là một beta, có thể leo lên được vị trí này, hoàn toàn là do bản thân thuộc hàng nguyên lão trong công ty. Cậu đã theo công ty từ những ngày vừa mới thành lập, nỗ lực làm việc đến nay cũng sắp được mười năm rồi.
Trong công ty, số lượng alpha có năng lực nhiều không đếm xuể, những beta có thể tự dựa vào năng lực giành lấy ghế lãnh đạo như New rất ít ỏi, cho nên New cực kì quý trọng danh tiếng của bản thân, lúc ở công ty thì chăm chỉ làm việc, tan làm lập tức về nhà ăn uống ngủ nghỉ, tuyệt đối không gây sự với đồng nghiệp, thậm chí trong suốt mười năm công tác, cậu còn không dám cả hẹn hò.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách New, ngày nào cũng đi đi lại lại có hai nơi là công ty và nhà, cuộc sống quy luật đến nỗi cậu chẳng có cơ hội để mà gặp được một beta hợp ý.
Lúc New ôm cặp tài liệu bước vào thang máy, đúng lúc chạm mặt lãnh đạo trực tiếp của mình là Tay. Tay là một alpha hàng thật giá thật, không chỉ tuổi trẻ tài cao mà thủ đoạn kinh doanh cũng thâm sâu vô cùng, chỉ là nghe nói tính cách đối phương không được dễ ở cho lắm.
"Giám đốc Tay." New lễ phép chào hỏi Tay, chỉ thấy người kia lạnh mặt gật đầu đáp lại.
New vừa thầm oán Tay cơ mặt tê liệt, vừa quay người ấn số tầng làm việc của mình, sau đó dựa vào một góc thang máy nghịch điện thoại.
Nhưng cậu còn chưa nghịch được bao lâu, cổ đã lại lần nữa thấy lạnh. New vô thức đưa tay lên xoa.
New khó hiểu ngẩng lên nhìn, muốn xác nhận xem thang máy có bật điều hòa không, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra được cái gì, liền thu lại tầm mắt, thầm nghĩ chẳng bằng lôi khăn ra choàng lại. Đúng lúc đang đắn đo, New chẳng may quét mắt qua Tay đứng kế bên, nhất thời bị ánh mắt của đối phương làm cho hoảng hốt.
Ôi mẹ ơi!
Ánh mắt của giám đốc Tay như vậy là có ý gì?
Nhìn cậu chằm chằm?
Lại còn thâm sâu khó dò?
Là muốn ăn thịt người sao?
New còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, thang máy đã "ting" một tiếng báo hiệu đến nơi. Cậu vội vã nghiêng người nhảy ra khỏi cánh cửa khép hờ, đến một vị trí khá xa.
Rốt cuộc cũng thoát được cái nhìn nóng rực. New thở phào nhẹ nhõm, cảm giác lạnh gáy cũng tan biến trong nháy mắt.
Cậu chỉnh lại trang phục, nhấc chân bước về phía phòng làm việc, vừa đi vừa hồi tưởng lại biểu tình của Tay, vừa nổi da gà da vịt đầy người...
New cảm thán. Giám đốc Tay quả nhiên đáng sợ y như trong truyền thuyết, cũng không biết thư kí bên cạnh anh ta phải là người như thế nào mới có thể hứng chịu được cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người này của đối phương.
Quả nhiên, có thể sống được bên cạnh ông chủ đều là những người không hề tầm thường.
___
Buổi trưa, New đến nhà ăn ăn cơm.
Vừa gọi cơm xong thì điện thoại trong túi quần rung lên, New lấy ra nhìn, một chữ "Mẹ" to đùng trên màn hình điện thoại dọa cậu đến vội vàng buông đũa xuống ấn nghe.
"New, cô bé mấy hôm trước con xem mắt thế nào?" Mẹ New là một người phụ nữ beta điển hình, mỗi ngày tan làm về nhà sẽ đúng giờ xem tin tức trên ti vi. Mắt thấy New đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn lẻ loi một mình, mẹ cậu không khỏi sốt sắng, khắp nơi tìm kiếm đối tượng cho con trai.
New không thể làm gì khác ngoài ậm ờ nói một câu cũng được, coi như tạm thời che mắt mẹ, nếu không đủ loại beta sẽ lại xếp hàng đi tới trước mặt cậu mất.
New đã từng hai tuần liên tiếp, cứ đến thứ bảy chủ nhật là cắm rễ trong quán cafe gặp mặt đối tượng xem mắt. Cậu là bị mẹ kéo đi, mà đi với mẹ, ngồi xuống một chút chính là ngồi cả ngày, luân phiên gặp hết người này đến người kia.
Đã thế, chuyện khó xử nhất lại còn là: Tuần trước, khi cậu gặp mặt một cô nàng beta vào tầm ăn trưa, trùng hợp thế nào lại thấy ngay giám đốc Tay nhà cậu ngồi cùng một omega khác cách đó mấy bàn. Đối phương giống như đang dùng cơm ngay trong quán cafe, gọi một bàn toàn đồ ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Thật ra, hai người bên bàn giám đốc Tay trò chuyện rất vui vẻ, thế nhưng New vẫn sợ run cả người, từ đầu tới cuối một mực cúi gằm đầu không dám liếc sang.
Cậu là sợ cấp trên phát hiện mình biết được gian tình của sếp sẽ không để cậu sống yên ổn trong công ty.
Vậy cho nên, lần đó, New tâm trạng bất ổn, làm sao còn nhớ được cô nàng đối diện trông như thế nào? Nói gì nhỉ? Chính là sự chú ý đặt hết lên người giám đốc Tay và omega nhà anh ta rồi.
Chờ sau khi hai người kia rời khỏi quán cafe, New mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
New tâm sự nặng nề cúp máy, chuẩn bị nhấc đũa lên tiếp tục ăn cơm thì phát hiện đối diện đã có người ngồi tự bao giờ. Tay bê khay thức ăn ngồi xuống. Anh ta mặc một thân đồ vest may riêng màu ghi thẫm cao cấp, bên trong là sơ mi tiệp màu, bên trên cài kẹp cà vạt và khuy tay áo bằng vàng. Quả là tôn cái khay đồ ăn lên hai bậc, khiến cho người nào không biết có khi còn tưởng đây là nhà hàng Michelin 3 sao.
Thấy New cúp máy xong thì há hốc miệng nhìn mình, Tay liền nhướn mày, trong giọng nói mang theo vẻ giận dữ bất bình "Cô nàng kia có lối sống cực kì hỗn loạn, tôi cảm thấy đối phương rất có thể hay đến quán bar đêm."
Hả??? Mặt New tràn ngập dấu chấm hỏi, đỉnh đầu thiếu điều nhô ra một khung bình luận với đủ các loại câu hỏi chạy chạy "Anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu?"
Tay thấy thế, thẳng thắn bỏ đũa xuống, không ăn nữa.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt New, sầm mặt phân tích "Đối tượng hôm trước cậu gặp mặt, cái người mà cậu vừa khen cũng được ấy, tôi thấy trên mặt cô ta nổi đầy mụn... Ừm, còn có quầng mắt thâm đen, vừa nhìn là biết ngay kiểu người có lối sống hỗn loạn, hẳn là rất hay đi bar."
"Vậy sao???" New vốn không hề nhìn thấy mặt cô gái kia, lấy đâu ra mà nhớ đối phương có mụn hay quầng thâm gì đó hay không?
Chỉ là chuyện này không phải vấn đề.
Vấn đề là, người anh em à, sao anh lại nhìn đối tượng xem mắt của tôi? Còn nhìn đến kĩ càng như thế?
Không phải giám đốc Tay anh đi hẹn hò sao?
Hẹn hò thì chú tâm hẹn hò là được rồi, nhìn lung tung khắp nơi làm gì vậy. Omega nhà anh còn ngồi đối diện anh đấy, thế mà anh lại đi nhìn đối tượng xem mắt nhà người khác là sao.
Thôi rồi ...
New đột nhiên nghĩ ra vấn đề nghiêm trọng nhất.
Nói vậy, chẳng phải Tay đã sớm biết chuyện cậu nhìn thấy anh ta và omega nhỏ nhà anh ta sao...
Cơ mà em thật sự sẽ không nói ra đâu, giám đốc Tay à...
Mặc dù omega nhà anh nhìn có vẻ như còn chưa đủ mười tám tuổi, em vẫn cam đoan sẽ đem chuyện anh dụ dỗ trẻ vị thành niên chôn chặt ở trong lòng.
Buông tha cho em đi, có được không.
New điên cuồng hò hét trong lòng, nhưng ngoài mặt lại không thể phản bác dù chỉ một câu, bởi vì ngồi trước mặt cậu chính là lãnh đạo trực tiếp của cậu.
New chỉ có thể nở một nụ cười dịu dàng đáp "Giám đốc Tay, anh nói đúng lắm."
Tay thỏa mãn gật đầu, tiếp tục ăn cơm. New bị dọa đến vội vã vét hết cơm trong bát ấn vào mồm, rồi quệt mép tạm biệt anh ta, chạy biến đi như một cơn gió.
___
Mẹ New nghe con trai nói hợp ý cô gái kia, hai tuần tiếp theo liền khá im hơi lặng tiếng. New còn tưởng đâu mình sẽ được yên tĩnh tận hưởng ngày nghỉ, ai ngờ, thế sự khôn lường, một cô nàng omega cùng lớp cậu trước đây mắc phải chứng thiếu hụt tin tức tố, rất có thể sẽ chết...
New nghĩ hai chữ "có thể" này thật quá lạc quan rồi, bởi vì chứng thiếu hụt tin tức tố, một khi chuẩn đoán ra, chính là tương đương với bệnh nan y.
Bạn bè cả lớp cảm thấy nên đến thăm cô nàng omega này. Có người còn bảo hai đứa con của cô nàng hãy còn nhỏ, giờ đối phương bệnh tật như vậy, e là bọn nhỏ sẽ mồ côi mẹ mất thôi.
Nhất thời, trong nhóm chat tràn ngập icon "ngọn nến" và "khóc lớn".
Cuối cùng, lớp trưởng đứng lên xếp lịch, nói không bằng để sáng thứ bảy, mọi người tập trung cùng nhau đi thăm.
Tất cả đồng ý.
Loại beta thấp cổ bé họng, bình thường như New tự nhiên cũng chỉ có thể thuận theo ý kiến số đông, tỏ ra cực kì tán thành đề nghị của lớp trưởng.
Sau đó, mọi người liền bắt đầu hẹn nhau giờ gặp mặt. Thế nhưng, đúng lúc này, một người bạn làm cảnh sát giao thông lại nhắn tin tới nói "Có thể chuyển sang lúc tan làm tối thứ sáu không? Sáng thứ bảy tớ có ca trực mất rồi."
Hết cách, cả đám lại phải chuyển lịch đi thăm cô nàng omega kia sang tối thứ sáu, thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm.
Thời gian thấm thoắt qua, chớp mắt đã tới chiều thứ sáu, New vừa làm việc vừa nghĩ mãi về việc không biết mua quà gì cho cô bạn bị ốm. Cứ thế cho đến khi tan làm, New xách cặp tài liệu ra đến cửa lớn công ty mới chợt nhớ ra, gần đó có một cửa hàng hoa.
Cậu không khỏi sung sướng.
Chi bằng mua hoa đi.
Hoa chính là cái loại thêm một bó không thừa, ít một bó không thiếu, rất thích hợp để làm quà. Như thế, cậu cũng chẳng cần phải bận tâm xem người ốm chỉ có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, nhỡ đâu tặng đúng thứ người ta không ăn được thì không hay.
Vì thế, New xoay người đi tới cửa hàng hoa. Ánh mắt của cậu quét qua quét lại, một lúc lâu vẫn chưa chọn được.
Cuối cùng, cậu hỏi cậu trai bán hoa "Nếu như tôi muốn đi thăm bệnh thì tặng hoa gì được?"
Cậu trai bán hoa cười đáp "Bình thường mọi người hay chọn hoa cẩm chướng."
"Cẩm chướng á? Không được không được, có cảm giác như tặng người già vậy, lần này tôi đi thăm là một cô nàng omega xinh đẹp mới tầm tuổi tôi thôi." New liên tục xua tay.
"Omega xinh đẹp à?" Cậu trai bán hoa trầm ngâm suy nghĩ, rồi rút ra một cành hoa bách hợp từ trong đám hoa, đặt trước mặt New "Vậy thì tặng cô ấy hoa bách hợp đi? Màu trắng của hoa bách hợp rất thích hợp với sự thuần khiết dễ thương của omega."
"Hoa bách hợp? Không phải tượng trưng cho tình yêu thuần khiết à?" New có chút do dự.
"Có rất nhiều trường hợp vẫn dùng được hoa bách hợp." Cậu trai bán hoa đưa cành bách hợp lên mũi ngửi ngửi "Hoa bách hợp thuần khiết, tượng trưng cho sự trong sáng của omega, cách nói này không phải rất tuyệt ư?"
New nhìn bông hoa bách hợp trên tay người bán hàng, cánh hoa trắng muốt kết hợp với nhị hoa vàng nhạt đúng là đẹp hơn những bông cẩm chướng với chi chít các cánh hoa xếp chồng chéo lên nhau, lại còn mang hơi hướng hơi già, liền gật đầu, kêu đối phương lấy cho mình một bó to.
New ra khỏi cửa hàng bán hoa, ôm bó bách hợp đứng ở ven đường vẫy taxi.
Thoáng thấy một chiếc taxi trống khách, New vội giơ tay lên ra dấu, ai ngờ chiếc Ferrari màu đỏ phía sau lại bất ngờ vọt lên dừng trước mặt cậu, dứt khoát chặn đứng chỗ đỗ của taxi.
Mẹ kiếp.
Tranh cái gì chứ.
New tức muốn xì khói, đang định chạy theo ngăn lại chiếc taxi kia thì thấy cửa kính của chiếc Ferrari màu đỏ chầm chậm hạ xuống.
Là... Tay???
Càng đáng nói hơn là, trên ghế phụ của xe anh ta cũng có một bó bách hợp trắng giống y như đúc với bó New đang cầm trên tay.
New xấu hổ siết chặt bó hoa của mình.
Người ta đụng áo, đụng giày, đụng túi... Cậu với Tay vậy mà lại... Đụng hoa???
Tay hạ cửa xe xuống, giống như rất tùy ý hỏi "Đi đâu?"
New lắp bắp, không biết lấy cớ gì cho phải.
Người anh em à, anh dừng xe trước mặt tôi hỏi tôi đi đâu, tôi sẽ nghĩ là anh muốn dùng Ferrari của anh chở tôi một đoạn đó.
Tay thấy vậy thì thẳng thắn cắt đứt lời New "Lên xe."
Hả?
"Lên xe." Tay nhíu mày, thấy New không nhúc nhích, có chút mất kiên nhẫn nói "Lẽ nào cậu muốn tôi nhắc lại lần thứ ba?"
New bị dọa đến phản xạ có điều kiện chui tọt vào xe, thuận tiện ôm lấy bó bách hợp của Tay.
Tay ý vị sâu xa nhìn hai bó hoa trong tay New.
New cảm thấy khóe môi anh ta hơi cong lên, tựa như đang cười?
Còn là cười kiểu rất vui?
"Đi đâu?"
New ngồi ngay ngắn, đáp "Bệnh viện thứ ba thành phố."
Bệnh viện cách công ty không xa, ngồi xe chưa tới mười phút đã đến nơi. Lúc xuống xe, New cúi đầu nói cảm ơn Tay, rồi cẩn thận để bó hoa của anh ta lại ghế phụ, chỉ ôm bó hoa của mình rời đi.
"Còn định cầm cả hoa đi?"
"Hả?"
New quay người lại, thấy Tay cứ nhìn chằm chằm bó hoa trên tay mình, vẻ mặt như thể 'Chi bằng cậu để luôn cả bó đó lại đi' thì không khỏi ngẩn người.
Người anh em à? Có phải anh có sở thích thu thập hoa bách hợp không vậy?
Trên xe anh rõ ràng đã có một bó mà anh vẫn còn muốn thêm sao??
New mặt đầy dấu chấm hỏi, giơ bó hoa trong tay ra hỏi "Anh muốn bó hoa này à?"
Tay khẽ gật đầu.
New: "..."
Người anh em, nếu như anh muốn đòi tiền xe thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo tam quốc như thế.
New bi thương đưa hoa bách hợp cho Tay, ai bảo đối phương là sếp của cậu chứ.
Cố gắng kéo ra một nụ cười khéo léo, New nói "Giám đốc Tay, cảm ơn anh, tạm biệt."
Sau đó, cậu đóng cửa xe cái "rầm", thầm ôm nỗi bất lực đi đến chỗ tập hợp.
Thấy ánh mắt dò xét của đám bạn cùng lớp, New cay đắng không nói nên lời. Nếu như cậu thật sự nói cậu đã mua rồi, chỉ là bị cấp trên nhìn trúng rồi cướp mất thì liệu có ai tin cậu không?
New không thể làm gì khác ngoài gãi đầu cười ha ha, giải thích bản thân tan làm muộn chưa kịp mua gì, bây giờ sẽ lập tức đi mua ngay.
Tiếp đến, cậu chạy đến tiệm hoa gần đó chọn một bó cẩm chướng.
Đoàn người kéo nhau vào thăm bệnh nhân xong liền tìm một nhà hàng ăn bữa cơm. Sau khi tốt nghiệp, bạn bè tuy có tập trung vài lần, thế nhưng không có lần nào cảm thấy buồn bã, ảm đạm như lần này.
Dù sao nhìn một người bạn ốm nằm liệt giường, chẳng bao lâu nữa sẽ chết, ai trong lòng cũng khó mà vui nổi.
Mọi người không vui, rượu tự nhiên uống nhiều hơn mấy chén.
New tuy đã đi làm nhiều năm, thế nhưng bản thân vẫn luôn an phận thủ thường làm một kế toán nho nhỏ, chưa từng đi xã giao bao giờ, cho nên hôm nay vừa uống được mấy chén, bản thân đã có chút đau đầu chóng mặt, thần trí mông lung.
Lúc cậu chuẩn bị đi tìm nhà vệ sinh, một alpha trong lớp đột nhiên kéo cậu lại, cứ nhất định là phải uống cùng nhau một ly. New không từ chối được, thế là hai người liền cầm chai lên òng ọc òng ọc rót. Lần này thì hay rồi, New hoàn toàn gục luôn.
New uống say chỉ biết ngồi ngây ra cười. Một tên bạn cùng lớp cũng say thấy cậu như vậy thì không khỏi mắng một tiếng ngu ngốc.
Đợi đến lúc rạng sáng tan tiệc, cả lớp đã chẳng còn ai hoàn toàn tỉnh táo. Một đám người đổ nghiêng đổ ngả khắp căn phòng. May mà vẫn còn mấy người tỉnh tỉnh, tuy là cũng uống không ít rượu, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn tính là tỉnh. Bọn họ lấy điện thoại của từng người gọi cho vợ/ chồng đối phương đến đón.
Đến lượt New, bọn họ tìm mãi mà không thấy ai thích hợp, đúng lúc đang lo thì có người gọi tới.
Ghi là "Thuốc dập lửa".
Bạn học hoàn toàn không ngờ New sẽ có thói quen lưu số điện thoại của người khác bằng biệt danh, cho nên cứ tưởng đối phương là người rất thân của cậu, liền dứt khoát ấn nghe, gọi "thuốc dập lửa" tới đón.
Chờ Tay lái Ferrari đến cửa nhà hàng, bạn bè ngay lập tức đẩy New vào lòng đối phương một cách cực kì vô trách nhiệm, rồi ai về nhà nấy.
Mà New bị vất lại một mình, vẫn ngây người cười khúc khích.
Tay kiềm nén lửa giận trong lòng, lay lay New: "Cậu đi được không?"
New: "Hi hi."
Thấy New hầu như chỉ biết cười, Tay liền dứt khoát nhét người vào trong xe, đến địa chỉ cũng không cần hỏi, lái thẳng về chỗ New ở.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro