Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

những ngày mưa vụn vỡ

nếu có thể, các cậu hãy vừa thưởng thức oneshot này vừa nghe bài hát trên nhé

...

Dốc hết lòng cho một người, rồi cuối cùng, nhìn người mình yêu thương, đi bên cạnh một người khác. Tuổi xuân qua đi, từ đó về sau, có yêu ai, cũng chỉ là tạm bợ. Tổn thương ở đó, chẳng cân đo đong đếm được. Chỉ biết là vết thương lòng đó, dù có bao lâu, đi bao xa, cũng chẳng bao giờ lành hẳn.

...

Chuyện của những người đã từng đi bên đời nhau.

Anh và cậu ngồi bên cạnh nhau trong một đêm trời Bangkok mưa rả rích. Không gian yên ắng, chỉ có ánh đèn vàng hiu hắt.

Tấm vai cậu gầy gò, run lên. Anh cởi áo khoác, đắp hờ lên vai cậu. Anh làm cậu nhớ về anh của những ngày cũ, ngày mới quen, anh vẫn thường nhường áo cho cậu như vậy.

Mới đó đã sáu năm. Anh và cậu gặp lại, anh vẫn là anh, cậu vẫn là cậu. Ngày đó họ là những người yêu nhau, nhưng giờ đây họ đối diện nhau như hai người xa lạ. Ừ thì, người lạ từng quen.

Cậu không nói nhiều, chỉ đưa mắt nhìn xa xăm về màn mưa đằng sau cửa kính. Anh cất giọng đều đều.

"Đã lâu không gặp, em khỏe không? Sống tốt chứ?"

Cậu không nhìn anh, giọng cậu nhẹ nhàng.

"Ừ, em sống tốt. Còn anh? Người mới với anh ra sao?"

"Chán lắm em ạ, không vui."

"...Cô ấy tốt không anh?"

"...Cô ấy rất tốt, hiền lắm em ạ. Cô ấy thương anh nữa, trời nắng nôi vậy đó, cô ấy biết anh bệnh, vậy là giữa trưa nấu cháo mang lên công ty cho anh."

Cậu không nói gì, chỉ cười, đưa tách trà lên môi, hớp một hớp dài, cất giọng hỏi tiếp.

"Vậy sao anh chán? Người ta tốt vậy, anh muốn gì?"

"Ừ thì cô ấy không như em. Cô ấy hiền, cô ấy chịu đựng, mà hiền quá thành ra nhạt. Cô ấy cũng vụng về lắm, nấu gì cũng dở. Không khéo như em đâu. Nói chuyện với cô ấy, anh không thích giống như em. Cô ấy chán lắm."

"Vậy sao anh không bỏ?"

"Cô ấy không còn trẻ, cô ấy quen anh là xác định tương lai. Anh không bỏ cô ấy được, anh thấy làm như vậy tội lắm, cô ấy thương anh thật lòng."

"...Hai người quen được bao lâu rồi?"

"Năm tháng."

Cậu lại hớp thêm một hớp trà, đắng nghét nơi cổ họng, sống mũi cay cay. Cậu nhếch môi cười.

"Em với anh quen nhau cả sáu năm đấy, ngày trước anh ra đi, anh có nghĩ tới tuổi thanh xuân của em không? Anh biết nghĩ cho đàn bà từ khi nào vậy?"

Anh im lặng.

Không khí giữa họ chùng xuống, chỉ một tiếng thở dài của người này, người kia cũng nghe rõ mồn một...

Anh nhìn cậu rồi kéo tay cậu về phía anh, nhốt giọng nói.

"Tối nay ngủ với anh nhé."

Cậu không nói gì, hất tay anh, rồi lặng lẽ cầm túi đồ lên, đứng dậy, và bước ra phía cửa.

.


.


.

Trời vẫn mưa, gió hắt vào người cậu lạnh ngắt. Cậu vẫy cho mình một chiếc taxi, trước khi bước lên xe, cậu quay lại nhìn về phía anh rồi cười nhạt...

Ngồi trên taxi, tiếng nhạc vang lên từ cái radio đã cũ của anh tài xế.

Đời ai cũng có một người cũ để thương

Rồi ai cũng sẽ là người cũ của một người nào đó

Chuyện cũ qua, hãy để trôi xa

Đừng bận lòng chỉ để thương đau

Để khi nhìn lại người mỉm cười với nhau.

.


.


.

12 giờ đêm, Bangkok vẫn mưa, không ngớt.

Đêm đó, cậu không biết anh đi đâu, cũng không biết bạn gái anh có ở nhà đợi anh, như ngày đó cậu vẫn đợi.

Chỉ biết là sau đêm đó, cậu không còn gặp anh thêm một lần nào nữa. Anh nhắn tin, cậu không trả lời. Anh gọi điện, cậu dập máy.

Có những người, đã từng nghĩ họ rất tốt đẹp, nhưng nhận ra rằng, với mình, họ chỉ tốt đẹp ở một thời điểm nào đó thôi.

Trong tâm cậu, thực ra anh luôn là một người đàn ông rất vỹ đại, một người mà đi qua bao nhiêu người, cậu vẫn luôn đem ra so sánh với anh.

Nhưng sau đêm nay, hình ảnh về anh, giống như bong bóng xà phòng, vỡ vụn.

Thật ra, anh cũng chỉ là một thằng đàn ông.

Cậu thấy thương cho cô gái kia, không biết rồi bạn ấy có giống như cậu đã từng. Dốc hết lòng cho một người, rồi cuối cùng nhìn người mình yêu thương, đi bên cạnh một người khác. Tuổi xuân qua đi, từ đó về sau, có yêu ai, cũng chỉ là tạm bợ. Tổn thương ở đó, chẳng cân đo đong đếm được. Chỉ biết là vết thương lòng đó, dù có bao lâu, đi bao xa, cũng chẳng bao giờ lành hẳn.

Rồi không biết với tính cách đó của anh, nếu "may mắn" anh lấy bạn gái về theo đúng tinh thần trách nhiệm, rồi những ngày sau sẽ ra sao. Đắng cay hay hạnh phúc. Có thể không là cậu, nhưng cậu không chắc rồi anh có xao lòng trước người cũ nào khác.

Đã nghĩ đến việc kết hôn, hạnh phúc hay khổ đau, chẳng phải một mình mình có thể tự quyết định nữa.

Ngày chia tay anh, cậu đã thấy rất hận. Nhưng đến bây giờ, cậu thấy mình rất may mắn. Biết đâu người cậu thương sau này, không tốt như anh, không ga lăng như anh, nhưng sẽ không bao giờ làm cậu thất vọng. Dù sao, cậu vẫn chúc cô gái kia được hạnh phúc.

Câu chuyện về một người cũ, mà tệ nhất là, lòng vẫn còn thương.

end.
21/12/2019
#piu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro