Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Nt4 Rặng Tuyết Sơn Vĩnh Viễn Ở Đó Và Phương Thức Du Cũng Vậy

Bình thường Kim Thái Hanh là một người khá rộng lượng, nhưng một khi đã lên bàn mổ thì lại trở nên rất nghiêm khắc.

“Đèn.” Kim Thái Hanh nói, “Đèn chiếu vào đâu vậy?”

Sinh viên vội vàng “ôi ôi” vài tiếng, điều chỉnh hướng của đèn vô trùng.

Kim Thái Hanh nghiêm khắc với người khác chủ yếu là khi ở trên bàn mổ, chính xác hơn, phạm vi hắn tức giận chỉ nằm trong khu vực vô trùng.

“Hút bớt khói đi, trường mổ thế này sao mà nhìn được.” Kim Thái Hanh nhíu mày.

Khói từ dao điện bốc lên không biết thế nào mà lại bay thẳng vào tầm nhìn của hắn, một bác sĩ khác nhanh chóng lấy ống hút khói.

Một ca phẫu thuật lồng ngực thường có khoảng 8 người cùng làm việc, trên bàn mổ có ba bác sĩ, bác sĩ chính, bác sĩ phụ tá một và bác sĩ phụ tá hai.

Hôm nay trong phòng mổ có thêm vài sinh viên.

Thông thường, chỉ cần không ai gây rắc rối trong phạm vi thao tác của Kim Thái Hanh, thì dù có dùng kẹp cầm máu đấu nhau hắn cũng không quan tâm.

Lần này, cậu sinh viên này có lẽ quá căng thẳng, đèn chỉ cần điều chỉnh một chút là được, nhưng cậu ta cứ như không dám động vào.

Nhìn cậu ta cầm tay cầm của đèn như đang cầm cần gạt vòi hoa sen, xoay một chút sang trái thì là nước lạnh, xoay một chút sang phải thì là nước nóng.

May mắn là y tá đến gần và bảo cậu ta tránh ra, cô y tá kéo tay cầm đèn xuống, xong.

“Tôi sợ cái đèn va vào đầu thầy Kim...” cậu sinh viên nói.

“Ôi trời.” Y tá cười, “Đừng căng thẳng quá.”

Ca phẫu thuật rất thành công, sau khi y tá phụ mổ kiểm tra xong thì đóng ngực lại.

Xuống khỏi bàn mổ, Kim Thái Hanh xoay cổ sang hai bên cho đỡ mỏi, rửa tay rồi ra thay quần áo, thấy Điền Chính Quốc để lại tin nhắn trên WeChat, nói hôm nay về nhà ở tứ hợp viện ăn cơm, ông ngoại mừng thọ.

Thầy Điền biết hắn hôm nay có ca phẫu thuật, nên chỉ dặn hắn xong việc thì về, thời gian không quan trọng.

Lúc này là 6 giờ 40 phút chiều, Kim Thái Hanh nhắn lại cho anh để báo hắn vừa tan ca, giờ sẽ về.

Sức khỏe của ông ngoại vẫn tốt, tinh thần vẫn minh mẫn.

Có những người già không thích tổ chức sinh nhật, họ sợ nhắc nhở Diêm Vương rằng mình đã đến tuổi, nhưng ông ngoại không nghĩ vậy, sự phóng khoáng của ông cũng di truyền cho Điền Chính Quốc, ông ngoại nói đã sống đến tuổi này mà còn e dè thì thật mất mặt.

Người nhà đến rất đông đủ, bên nhà Điền Chính Quốc có cả đại gia đình, anh chị em họ, bên Kim Thái Hanh cũng đông, có cả thầy Cố, dì lớn và dượng cùng hai chị em Đường Chi Nguyên.

Kim Thái Hanh đến thì đã hơn 7 giờ, mọi người đã bắt đầu ăn, hắn đến cùng Đạt Tang Khúc Trân.

Khúc Trân trong hai năm qua đã nâng cấp thành một nhà nghiên cứu chính hiệu, cụ thể là năm ngoái khi giáo viên hướng dẫn sửa bài cho cô, cô sẽ nhíu mày suy nghĩ kỹ lưỡng, sau đó cẩn thận đọc tài liệu và hỏi ý kiến các anh chị nghiên cứu sinh.

Còn năm nay, cô chỉ: “Haha, thời tiết đẹp quá, gửi cho giáo viên hướng dẫn một bài rác rưởi thôi.”

Khúc Trân càng lớn càng thích dính người, hễ rảnh là gọi video cho mẹ, nói rằng đợi tốt nghiệp lấy bằng xong sẽ về quê chăn bò.

Cô còn nói muốn dẫn cả các anh chị nghiên cứu sinh về Tây Tạng cùng đi chăn bò.

Điều đặc biệt là các anh chị ấy còn khá mong chờ.

Lúc đó, Điền Chính Quốc hỏi cô: “Ở làng em bây giờ, chăn bò cần phải có bằng tiến sĩ phải không? Học thạc sĩ không được chăn nữa hả?”

Kim Thái Hanh đói lả, chào mọi người một lượt rồi mới đứng dậy đi vào bếp múc cơm.

Điền Chính Quốc ngậm ống hút sữa, tặc lưỡi lắc đầu: “Anh từ bệnh viện về hay từ ngoài đồng về đấy?”

Kim Thái Hanh nhai thức ăn khá mạnh, gân xanh trên thái dương nổi rõ, cơ nhai cũng căng lên, Điền Chính Quốc ngậm ống hút, cụp mắt nhìn hắn.

Sau khi nuốt xong thức ăn, Điền Chính Quốc rót cho hắn một cốc nước ngọt đẩy qua.

Kim Thái Hanh uống hai ngụm cho trôi cổ họng rồi nói: “Ca cắt bỏ thùy phổi, bên trong dính kết rất phức tạp, tốn công.”

Đang ăn cơm, bác sĩ Kim không kể chi tiết về cảnh tượng đó.

Bên kia bàn ăn, Khúc Trân cũng đói lả, ăn ngấu nghiến nói: “May mà em không học lâm sàng.”

Điền Chính Quốc liếc qua bằng một ánh mắt không mấy thân thiện: “Học Hóa học mà được vào nhà này là may rồi, ăn cơm đi.”

Cả bàn cười ầm lên, chỉ có hai người thực sự làm lâm sàng là không cười nổi.

Một người là giáo sư Cố, một người là bác sĩ Kim.

Thầy Cố gật đầu thở dài: “Nhưng mà thời của tôi tốt hơn nhiều, chỉ cần học đại học là có thể vào bệnh viện top 3, Kim Thái Hanh sinh muộn quá, bây giờ vào bệnh viện top 3 phải có học vị tiến sĩ.”

Điền Chính Quốc bĩu môi: “Thời của thầy học đại học cũng không dễ hơn tiến sĩ bây giờ đâu.”

“Đúng vậy.” Giáo sư Cố cười, lại nói: “Nhưng thời của ta không có kiểm tra đạo văn.”

Nghe vậy, Khúc Trân đang ăn cũng dừng lại, lặng lẽ cảm thấy chán nản.

Cả gia đình vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, bỗng điện thoại của Kim Thái Hanh reo lên.

Các bác sĩ thật sự rất sợ tiếng chuông điện thoại nhưng lại không dám để chế độ im lặng, Kim Thái Hanh đang ăn dở thì đặt đũa xuống, nói với mọi người một câu “Con xin phép” rồi bắt máy: “Alo?”

Đầu dây bên kia: “Phó khoa Kim, bệnh nhân phẫu thuật cắt bỏ thùy phổi chiều nay đang bị chảy máu, anh về gấp nhé.”

“Được, tôi về ngay.”

Nghe đến đây, Điền Chính Quốc đã quen rồi.

Anh đặt ly sữa xuống, đứng dậy và thò tay vào túi quần lấy chìa khóa xe: “Để em đưa anh đi.”

Thầy Cố hỏi qua xem có chuyện gì xảy ra, sau khi biết tình hình thì nói mình cũng muốn quay lại xem sao.

Kim Thái Hanh nói: “Ba uống rượu rồi, để con về là được.”

Thầy Cố “à” một tiếng rồi gật đầu: “Nếu không tìm được điểm chảy máu thì gia cố lại mũi khâu một chút, có đôi lúc cái này rất huyền bí, vừa xuống bàn mổ đã chảy máu, nhưng khi đẩy lại vào phòng mổ lần hai, máu lại tự ngừng chảy.”

“Con hiểu rồi.” Kim Thái Hanh rút hai tờ giấy lau miệng, lại nói với Điền Chính Quốc: “Em không cần đưa anh đi đâu, xe anh đang ở ngoài rồi.”

“Thôi, để em đưa anh đi, anh xuống xe ở cửa bệnh viện luôn, tự lái xe còn phải đi đến bãi đỗ xe.” Điền Chính Quốc nói, rồi vẫy tay chào cả nhà: “Con với anh ấy đi trước nhé, mọi người cứ ăn tiếp đi ạ.”

Đưa Kim Thái Hanh đến bệnh viện, hắn xuống xe ở cửa tòa nhà khám bệnh, vừa xuống đã chạy vào trong bệnh viện.

Điền Chính Quốc lái xe đi đến lối vào bãi đỗ xe, xuống tầng B3 khu vực đỗ xe nhân viên, tìm một chỗ để đỗ.

Sau đó, tắt máy, hạ cửa sổ xuống một chút, ngả ghế lái về sau tìm một góc thoải mái, lấy iPad và bút ra bắt đầu xem đề và đánh dấu.

Bãi đỗ xe bệnh viện vào buổi tối rất yên tĩnh, chủ yếu tầng này là chỗ đỗ xe nhân viên, thỉnh thoảng mới có bác sĩ trực đêm đi qua, hoặc những người như Kim Thái Hanh bị gọi quay lại lúc đêm khuya.

Đang xem đề thì mẹ Điền Chính Quốc nhắn tin WeChat nói Kim Thái Hanh chỉ ăn được hai miếng đã vội đi, chưa kịp ăn thịt viên chay và bánh tam giác chiên.

Điền Chính Quốc nghĩ thật tiếc, tại vì thịt viên chay của mẹ anh làm rất ngon, nên bèn nhờ mẹ để vào tủ lạnh, mai anh về lấy.

Bên kia, Kim Thái Hanh quay lại phòng hồi sức, bác sĩ phụ trách thấy hắn đã quay lại thì để hắn kiểm tra bình hút dịch.

Kim Thái Hanh ấn nhẹ lên thanh kim loại trên khẩu trang ở sống mũi, hỏi: “Một giờ ra bao nhiêu?”

“Hơn hai trăm, gần ba trăm.” Bác sĩ phụ trách trả lời, “Làm sao đây, phó khoa Kim, phải mổ lại kiểm tra chứ?”

“Ừ.” Kim Thái Hanh gật đầu, “Phẫu thuật thôi, đừng quan sát thêm, quan sát nữa có khi chảy máu nhiều hơn.”

Không có bác sĩ ngoại khoa nào có thể tránh khỏi vấn đề chảy máu, Kim Thái Hanh cũng vậy.

Hắn gửi tin nhắn WeChat cho Điền Chính Quốc bảo anh về nhà nghỉ ngơi trước.

Sau đó, mọi người nhanh chóng chuẩn bị cho ca mổ, đẩy bệnh nhân trở lại phòng mổ mở ngực kiểm tra.

Kim Thái Hanh kiểm tra cẩn thận các đầu mạch máu, bề mặt phổi, động mạch liên sườn và hạch bạch huyết, nhưng không phát hiện điểm chảy máu.

Thế nên, giáo sư Cố nói đúng, có lúc cái này rất huyền bí, bạn vừa đi thì người bệnh bắt đầu chảy máu, bạn quay lại đẩy người bệnh vào phòng mổ tìm điểm chảy máu, máu lại ngừng chảy, người bệnh lại ổn.

Không còn cách nào khác, hắn gia cố lại mũi khâu và tiếp tục theo dõi một giờ sau khi đóng ngực lại.

Sau ba giờ vật lộn, Kim Thái Hanh rửa tay thay quần áo xong thì nhìn vào điện thoại, thấy một tin nhắn của Điền Chính Quốc trên WeChat: “Chờ anh ở bãi đỗ xe.”

Đọc được tin nhắn này, hắn cảm giác như có một ly trà nóng rót lên mặt băng, lập tức tan chảy.

Thu dọn đồ đạc, cuối cùng dặn bác sĩ trực rằng có tình huống gì thì liên hệ ngay, Kim Thái Hanh chạy nhanh đến bãi đỗ xe, chiếc SUV đen hạ kính cửa sổ xuống một chút, bên trong ánh sáng mờ mờ của màn hình iPad đang sáng.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, đi đến bên xe.

“Thầy Điền.”

“Ừ?” Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên, “Xong rồi à?”

Vừa nói, tay anh vừa chạm vào nút điều chỉnh ghế ngồi, nhưng Kim Thái Hanh đã mở cửa xe, thò người vào, bóng tối bao trùm một phần không gian, hắn cúi xuống áp sát, hỏi khẽ vào tai anh: “Xong rồi, thầy Điền đang xem gì thế...”

Điền Chính Quốc hít một hơi, yết hầu chuyển động: “Xem...!chuỗi Markov, mấy năm gần đây trong đề thi đại học hay có...”

Tay Kim Thái Hanh ấn lên bụng dưới của anh, lại hỏi: “Đề xác suất à? Làm thế nào vậy, thầy Điền...”

Vị bác sĩ này không phải đang hỏi thật, hắn chỉ mê mẩn Điền Chính Quốc khi làm việc, đôi mắt lạnh lùng phía sau cặp kính không gọng nhờ nụ hôn của hắn mà trở nên ướt át và mơ màng.

Bãi đỗ xe bệnh viện về đêm vắng vẻ, cửa xe mở toang, Kim Thái Hanh đè anh xuống ghế, hôn đến mức thiếu oxy.

Dù sao đây cũng là nơi công cộng, mặc dù vắng lặng không người, nhưng không biết chừng sẽ có ai đó đi qua.

Ba mươi tuổi đầu, nếu bị bắt gặp trong tình huống này ở bãi đỗ xe...!thật sự không biết giấu mặt vào đâu.

Điền Chính Quốc vừa căng thẳng vừa đáp lại nụ hôn của Kim Thái Hanh, trên người hắn có mùi hương nhàn nhạt, chỉ khi ở khoảng cách gần thế này mới ngửi thấy.

Đó không phải là mùi nước giặt hay sữa tắm, mà chính là mùi hương của Kim Thái Hanh.

Anh nghe thấy người phía trên mình phát ra một tiếng cười khẽ, Điền Chính Quốc điều chỉnh lại cảm xúc, giơ tay đẩy hắn ra khỏi xe, ngồi thẳng dậy: “Anh lớn rồi mà còn chơi trò này.”

Kim Thái Hanh cười nhìn anh, ánh mắt đó, giống hệt như đứa nhóc thích ai thì hay chọc ghẹo người ấy.

Điền Chính Quốc nghĩ hắn thật sự hết thuốc chữa rồi, lại nhớ đến chuyện năm xưa người này nhất quyết muốn xem mình kiểm tra chất cấm, đúng là không hề thay đổi.

“Ra đi, để anh lái cho.” Kim Thái Hanh lùi lại một bước, “Mệt rồi phải không, vừa rồi thấy em cầm iPad suýt ngủ gật.”

“Nhờ anh vậy.” Điền Chính Quốc không từ chối, bước xuống xe, “Nếu bị quay lại đăng lên mạng, chúng ta cùng nhau từ chức chuyển nghề làm blogger cặp đôi đi...!có khi còn kiếm được nhiều hơn bây giờ.”

“...” Kim Thái Hanh bó tay nhìn anh, “Hôm nay chỉ có hai thang máy hoạt động thôi, trong một phút sẽ không có ai xuống đâu, anh tính giờ chuẩn lắm rồi.”

Lái xe về nhà, giữa đường gặp một xe ba bánh bán mì xào.

Kim Thái Hanh bật đèn khẩn cấp, mua một phần mì, rồi tiếp tục lái xe về nhà.

May mắn thay, vừa đi qua hai ngã tư, một chiếc xe quản lý đô thị sơn xanh trắng to lớn chạy ngược chiều tới.

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế phụ ôm hộp mì xào nói: “Anh suýt nữa là không ăn được mì xào này rồi.”

“Trộm vía.” Kim Thái Hanh gật đầu.

Tuần này, sau cuộc họp sáng thứ Hai, thầy Đàm đi theo sau Điền Chính Quốc, vừa đi vừa xem điện thoại, nói: “Thầy Điền, bây giờ ở Bắc Kinh mua xe điện cũng phải bốc thăm à?”

“Thật à?” Điền Chính Quốc cũng đang xem điện thoại, quay đầu lại: “Tôi không biết, tôi mua xe xăng mà.

Chẳng phải nói xe năng lượng mới thì không cần bốc thăm sao? Chẳng lẽ tôi nhận được thông tin sai.”

Đàm Hề ngạc nhiên nhìn anh một lúc rồi nói: “Mà này, tôi vừa chơi điện thoại vừa đi theo thầy, kết quả thầy cũng đang chơi điện thoại, hai chúng ta quay đầu lại khéo lại cùng ngã xuống hố.”

Nói vậy cũng không phải nói quá, sân sau của trường gần đây đang sửa chữa, đầy những hố đất.

Điền Chính Quốc cười hờ hững hai tiếng: “Thì sao chứ, ngã xuống rồi thì gọi học sinh đẩy xe lăn cho thầy tiếp tục dạy.

Thầy muốn mua xe à? Đâu, để tôi xem.”

Đàm Hề đưa điện thoại cho anh: “Xem này, pin này, ngoại hình này, giá này!”

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn: “Ồ, nhìn cũng không tệ — Ôi ôi ôi —”

“Thầy Điền!!”

“Thầy Đàm!!”

Đám học sinh ở gần sân nhìn thấy hai thầy giáo mải mê xem điện thoại không nhìn đường, sẩy chân một cái, mỗi người ngã xuống một cái hố.

Hai nhóm học sinh chạy tới, mỗi nhóm đỡ thầy giáo của mình dậy.

Cùng lúc đó, Đới Kỷ Miên cũng vừa họp xong, đi qua sân tới cổng bên, nhìn thấy cảnh này: “...” Thầy im lặng một lúc rồi quay đầu nói với cô Tô Vũ: “Tôi đã bảo hai người này giống nhau, đều vô dụng mà.”

“Ối trời.” Điền Chính Quốc được hai nam sinh trong lớp đỡ dậy, phủi bụi trên người, “Thầy Đàm, chúng ta không thể vừa xem điện thoại vừa đi bộ cùng lúc được.”

Đàm Hề: “Bất cẩn quá!”

Đám học sinh nhao nhao hỏi thầy giáo có sao không, Điền Chính Quốc xua tay: “Không sao— Ai, ui, đau.”

Trong phòng y tế trường, hai thầy giáo đều dán cao dán trên cổ chân.

Bác sĩ nói bây giờ nhìn không thấy có vấn đề gì, nếu đau quá thì vẫn nên đến bệnh viện chụp X-quang.

Điền Chính Quốc nhìn Đàm Hề, Đàm Hề cũng bất lực nhìn Điền Chính Quốc.

Bác sĩ cười nói: “Đi bộ...!vẫn nên nhìn đường nhé, hai thầy.

Nghỉ ngơi ở đây một lúc đi, tôi về văn phòng đây.”

“Vâng, cảm ơn.” Điền Chính Quốc ngượng ngùng gật đầu.

Buổi tối, như thường lệ, Điền Chính Quốc tan làm lúc sáu giờ.

Ca tự học buổi tối đã có người coi, nhưng vì chân phải bị đau không thể lái xe, anh gọi điện cho Kim Thái Hanh đến đón.

Kim Thái Hanh chờ ở cổng trường, nhìn thấy anh đi khập khiễng tới, bèn bước ra đón anh vài bước, nhưng không bước vào cổng trường.

“Em đi suốt cả đoạn đường này, chân bước nông bước sâu, lúc thì như cao 1m6 lúc thì 1m7.” Điền Chính Quốc thở dài.

Kim Thái Hanh đỡ cánh tay anh, sửa lại: “Là 1m7 với 1m8.”

“...” Điền Chính Quốc nhìn hắn, ánh mắt có chút ngạc nhiên, “Trọng điểm là cái này sao!”

Kim Thái Hanh vô tội nói: “Chẳng lẽ anh có thể bế em lên ngay cổng trường à?”

“Xe đâu?”

“Đỗ ở bên lề đường, hơi xa một chút.” Kim Thái Hanh nói, “Cõng em nhé?”

“Cõng đi.” Điền Chính Quốc gật đầu.

Kim Thái Hanh nhanh nhẹn cõng anh lên.

Hắn biết Điền Chính Quốc không quan tâm đến chuyện mất mặt, hồi ở Tây Tạng bị sốc độ cao anh cũng thế, rất biết cách chiều chuộng bản thân, yêu thương bản thân.

Kéo theo đó là ánh mắt ghen tị của Đàm Hề đang ngồi nhờ phía sau xe máy điện của học sinh đến lề đường để bắt xe.

Khi đi qua bên cạnh Điền Chính Quốc, thầy Đàm lia một ánh mắt ghen tị đầy hung tợn.

Buổi tối, Kim Thái Hanh dùng khăn bọc đá lạnh chườm mắt cá chân cho anh.

Điền Chính Quốc đúng là cậu ấm con nhà giàu của thủ đô, làn da trên cơ thể rất mẫn cảm.

Cậu ấm tắm bồn phải dùng tinh dầu, phải có viên tạo bọt.

Mùa đông ở Bắc Kinh hanh khô, kem dưỡng thể không còn chỉ để dưỡng ẩm mà là vì da khô nứt sẽ khiến Điền Chính Quốc ngứa.

Vì vậy mắt cá chân của anh có làn da rất mỏng manh, cũng là chỗ mà một tay Kim Thái Hanh có thể nắm gọn.

Sau khi chườm đá một lúc, Kim Thái Hanh lấy túi đá ra, dùng khăn còn lạnh tiếp tục chườm, tay nắm lấy mắt cá chân của Điền Chính Quốc.

Cùng lúc đó, họ cũng đang làm tình, mắt cá chân bị nắm giữ được cố định rất chắc, Kim Thái Hanh một tay nắm mắt cá chân anh, tay kia chống lên gối.

Họ đắm chìm vào nhau, cùng nhau lên đỉnh.

Tối thứ Ba, kết thúc buổi tự học lúc 11 giờ, Kim Thái Hanh đến đón Điền Chính Quốc tan làm.

Thầy Điền đã giảng bài suốt cả ngày về phương pháp đạo hàm, đâu chỉ mỗi khát nước mà còn mệt mỏi từ trong ra ngoài.

“Giảng bài đến cuối cùng, cuối cùng rồi.” Điền Chính Quốc kéo dây an toàn, nói, “Anh có thể nhìn thấy rõ ràng phản ứng của học sinh chia làm hai loại, đã hiểu, và hoàn toàn không hiểu.”

Kim Thái Hanh cười, lấy ra một túi tài liệu từ ghế sau.

Điền Chính Quốc nói tiếp: “Môn toán học đúng là...!Thôi, không còn cách nào khác.

Đây là gì thế?”

Kim Thái Hanh đưa mấy tờ tài liệu qua: “Thư cảm ơn, tài liệu giới thiệu, thư mời.

Thầy Điền, cuối tháng này đi Kenya với anh nhé?”

“Đi Kenya?” Điền Chính Quốc ngạc nhiên, “Anh có thời gian không? Anh nghỉ việc rồi à?”

“...” Kim Thái Hanh im lặng trong giây lát, “Anh nghỉ việc mà không bàn bạc gì với em sao? Một tháng viện trợ y tế cho châu Phi, dự án hợp tác y tế quốc tế, coi như đi công tác.”

Điền Chính Quốc bừng tỉnh: “Thì ra là vậy.”

Rồi anh cúi đầu xem tài liệu giới thiệu.

Bình thường ngồi trên xe anh ít khi dùng điện thoại vì dễ bị say, nhưng hôm nay khác, cả chặng đường anh bật đèn pin điện thoại để xem tài liệu giới thiệu về Kenya.

Về đến nhà, Điền Chính Quốc cảm thấy hơi chóng mặt, ngồi ngoài ban công hóng gió hồi lâu mới thấy dễ chịu hơn.

Kim Thái Hanh lấy từ tủ lạnh ra một chai nước khoáng lạnh đưa cho anh, ngồi xuống bên cạnh: “Sao rồi? Cuối tháng này là kỳ nghỉ hè, Kenya miễn thị thực rồi, đi cùng anh nhé?”

Gió đêm của thành phố thổi vào ban công, Điền Chính Quốc mỉm cười.

Anh không nói gì, cũng không cần phải nói, bởi giữa những người yêu nhau, một ánh mắt hay một biểu cảm đã có thể nói lên ngàn lời.

Kim Thái Hanh nói: “Trước đây người ta nghĩ rằng một nơi nóng như Châu Phi thì không thể có tuyết, nhưng ở phía nam Thung lũng tách giãn Lớn Đông Phi có một ngọn núi Kilimanjaro.”

Nhiều năm trước, khi kết thúc việc giảng dạy tình nguyện, lúc Điền Chính Quốc chuẩn bị rời Tây Tạng, anh đã đứng trong sân trường và nói với học sinh những lời như vậy.

Anh bảo học sinh rằng, nếu không thể đi xa, không có thời gian đi khắp mọi nơi, thì hãy nhìn ngắm thế gian bao la ngoài kia qua những trang sách.

Đôi khi chúng ta vì bị thời gian hoặc tiền bạc ràng buộc mà không thể đi đến những nơi xa.

Dù Điền Chính Quốc đã có cuộc sống khá tự do, gia đình bố mẹ ông bà khỏe mạnh, không con cái, có kỳ nghỉ đông và hè, nhưng anh vẫn luôn ở trong thành phố, và sự ràng buộc lớn nhất của anh là Kim Thái Hanh.

Thật ra thì, Điền Chính Quốc thừa nhận anh có hơi yêu đương mù quáng.

Anh thích Thung lũng tách giãn Lớn ở Đông Phi, cũng thích núi Ngong cắt ngang xích đạo, hay là những đợt di cư lớn của động vật hoang dã, nhưng anh vẫn thích Kim Thái Hanh hơn.

Khi nhận ra điều này, chính Điền Chính Quốc cũng giật mình.

Có lẽ một năm ở Tây Tạng đã khiến anh có những cảm nhận khác về cuộc sống, như trường hợp của cô bé Trác Ca bị bệnh tim.

Hoặc có lẽ là nghề nghiệp của Kim Thái Hanh đôi khi mang về những tin tức buồn như “không cứu được” hay “tim không đập lại“.

Điều này khiến anh tuy khao khát thế giới bên ngoài, nhưng lại muốn ở bên cạnh người trước mắt hơn.

Điền Chính Quốc vặn mở chai nước khoáng uống vài ngụm, hỏi: “Dự án hỗ trợ y tế ở Châu Phi chắc sẽ rất vất vả nhỉ?”

“Không đến nỗi đâu,“ Kim Thái Hanh đáp.

“Anh vẫn chưa xác nhận đăng ký, muốn hỏi ý kiến em trước.

Công việc của anh khiến anh rất khó có cơ hội cùng em đi xa như thế này, hơn nữa thời điểm này Kenya rất đẹp, cỏ đã mọc xanh mướt, mùa mưa cũng qua rồi.

Em có muốn đi không?”

Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý.

Cuối tháng.

Ngọn núi Ngong cắt ngang đường xích đạo, phía đón gió có những chiếc tàu lượn bay cao.

Thời điểm này đang là mùa cao điểm du lịch ở Châu Phi.

Khinh khí cầu từ từ hạ xuống giữa ánh hoàng hôn màu cam đỏ, những chiếc xe địa hình chạy băng băng trên những con đường không phải là đường, nghiền nát những thảm thực vật tươi tốt, gầm rú tiến xa.

Điền Chính Quốc đội chiếc mũ lưỡi trai màu Coca-Cola, anh rất thích sự kết hợp màu giữa đen và đỏ nên đã mua vài cái như vậy.

“Em mặc áo khoác vào đi,“ Kim Thái Hanh quay đầu lại từ ghế phụ nhắc nhở anh, “ban đêm ở Châu Phi rất lạnh.”

Điền Chính Quốc ngồi ở ghế sau, bên cạnh anh là ba chiếc túi lớn.

Một chiếc balo đi bộ dung tích 60L của anh, và hai chiếc túi chống nước của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh ngồi ở ghế phụ, lái xe là một anh chàng người địa phương đến đón họ từ bệnh viện.

Anh chàng này biết nói vài câu tiếng Trung, đồng tình: “Rất lạnh! Mặc áo vào đi!”

Điền Chính Quốc đáp: “Được được.” Rồi với tay kéo khóa ba lô.

Vừa chạm đến khóa kéo, đột nhiên Kim Thái Hanh lại quay đầu, chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Em nhìn này.”

Điền Chính Quốc ngẩng lên, chiếc xe địa hình của họ đang băng qua một đồng cỏ rộng lớn, trải dài đến chân núi Kilimanjaro.

Anh thấy một đàn linh dương đầu bò, ánh hoàng hôn sắp chạm đến đường chân trời, khiến chúng như đang chạy trong một bức tranh sơn dầu tráng lệ.

Đêm đầu tiên, họ ở lại một ngôi làng cách thủ đô Nairobi của Kenya hơn một trăm cây số về phía bắc, nơi đây có một trung tâm y tế, là địa điểm của dự án hỗ trợ y tế lần này.

Những bác sĩ khác đã đến vào trưa hôm đó, Điền Chính Quốc không mua được vé chuyến bay của họ, nên Kim Thái Hanh đã đổi vé để đi cùng anh, đến muộn vài giờ cũng không sao.

Tối hôm đó, họ ăn thịt nướng ngoài trời ở một bãi đất rộng trước bệnh viện, những bác sĩ địa phương nói tiếng Anh có âm điệu riêng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều nói tiếng Anh khá tốt.

Họ thảo luận về một số thuật ngữ y học chuyên ngành, Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc có vẻ hơi ngơ ngác, bèn quay sang giải thích cho anh.

Kết quả là Điền Chính Quốc lại nói bằng tiếng Trung: “À không, em không thấy chán, chỉ là khi anh nói về công việc trông rất cuốn hút, em dừng lại để ngắm một chút thôi.”

Kim Thái Hanh cười nói: “Đừng trêu anh nữa.”

“Trêu anh làm gì chứ.”

Trong số các bác sĩ đến từ Bắc Kinh, cũng có người mang theo con cái hoặc bạn đời cùng đi.

Về nguyên tắc, họ có thể mang theo người thân, miễn là không làm ảnh hưởng đến công việc.

Điền Chính Quốc tự chi trả toàn bộ chi phí, không gây phiền hà, thậm chí anh còn có thể giúp lái xe.

Ngôi làng nằm về phía bắc Nairobi có rất nhiều cây cà phê, là vườn trồng cà phê của người dân địa phương.

Điền Chính Quốc đến đây rồi mới biết cây cà phê cũng có hoa.

Hoa của cây cà phê có vị đắng nhẹ, không phải vị đắng đậm đà của hạt cà phê, mà là vị đắng của cây cỏ.

Xa hơn một chút là nhà máy chế biến quả cà phê của người dân địa phương.

Sau khi màn đêm buông xuống, những bóng đen khổng lồ của đàn voi di chuyển chậm rãi, chúng sẽ cọ vào thân cây rồi rời đi.

Phòng ngủ khá giản dị nhưng rất sạch sẽ.

Đêm đầu tiên, Điền Chính Quốc ngủ rất sâu, trong giấc mơ của anh là hình ảnh những người bản địa đánh trống, ca hát và nhảy múa.

Khi tỉnh dậy, anh nghe thấy tiếng chim hót không ngừng.

Tiếng chim líu lo như thể không phải đang hót trên trời mà là ngay bên cạnh giường của anh, còn sắc bén hơn cả tiếng chuông báo thức của iPhone.

Điền Chính Quốc ngồi dậy trên giường, nhắm mắt lắc lắc đầu rồi nhìn Kim Thái Hanh: “Những con chim này...!ồn ào quá đấy.”

Kim Thái Hanh đeo khẩu trang vào, nói: “Nơi có hệ sinh thái tốt thường là như vậy.”

“Ở Tây Tạng cũng không ồn như thế này.”

“Tây Tạng có độ cao so với mực nước biển lớn, chim không bay đến đó, loài có thể bay đến độ cao đó chỉ có thể là đại bàng thôi cưng à.”

Điền Chính Quốc thấy cũng hợp lý, anh kéo chăn ra và dậy khỏi giường.

Sau khi ăn sáng, họ lên xe địa hình đến ngôi làng nhỏ đầu tiên.

Điền Chính Quốc nhận thấy rằng hầu hết các xe địa hình ở đây đều đã được cải tiến, nâng cao gầm xe để có thể đi qua những con đường gồ ghề hơn, gia cố khung xe để chống lại sự tấn công của các loài động vật ăn thịt lớn.

Lần này, người lái xe là bác sĩ của bệnh viện địa phương.

Một giờ sau khi xuất phát, bác sĩ đột nhiên phấn khích nói bằng tiếng Anh: “Nhìn bên kia đi! Đó là núi Kilimanjaro!”

Điền Chính Quốc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngọn núi cao nhất Châu Phi bị mây mù che phủ một giờ trước đó giờ đã lộ rõ.

“Giống như Tây Tạng.” Điền Chính Quốc thì thầm.

“Gì cơ?” Kim Thái Hanh bên cạnh không hiểu, “Giống như Tây Tạng?”

Điền Chính Quốc gật đầu: “Cả núi Gongga và Namcha Barwa cũng vậy, hầu hết thời gian đều bị mây mù che phủ.”

Kim Thái Hanh hiểu ra: “Vì ngọn núi quá cao.”

“Vì ngọn núi quá cao,“ Điền Chính Quốc nhắc lại, “nên những đám mây sẽ va vào núi.”

Khi nói câu này, ánh mắt anh nhìn xa xăm.

Kim Thái Hanh đưa cho anh khẩu trang và khăn che mặt.

Tiến thêm một chút nữa là cảnh tượng bụi cát bay mù mịt giống như bão cát, nơi này gió rất mạnh, cuốn theo cát bụi trên mặt đất.

Gió từ hướng đông bắc thổi đến, quét qua thảo nguyên rộng lớn, trên thảo nguyên chỉ có lác đác một hai cái cây cô độc.

Núi Ngong nằm ở phía sau họ.

Điền Chính Quốc chụp vài bức ảnh, có sư tử mẹ nằm nghỉ trên thảo nguyên, thỉnh thoảng còn có hươu cao cổ đi ngang qua đoàn xe, Điền Chính Quốc chụp được cảnh một con thè cái lưỡi xám tím của nó.

Giống như khi khám bệnh tình nguyện ở Tây Tạng, đoàn xe bệnh viện đến nơi thì dựng lều, trên lều có biểu tượng chữ thập đỏ.

Người dân địa phương xếp hàng, những chiếc áo blouse trắng phía sau bàn dài khiến họ cảm thấy vô cùng an tâm.

Điền Chính Quốc đi dạo một vòng quanh khu vực này.

Thảm thực vật ở Châu Phi rất cứng, anh mang đôi bốt ngắn, ống quần được nhét vào trong, đôi chân thon dài và đẹp đẽ của anh dù có quần che chắn vẫn có thể cảm nhận được cỏ và cành cây nhọn đâm vào.

Mặt đất khắc nghiệt và cằn cỗi dưới chân cứng ngắc, nhưng trên đường đi lại có những vũng bùn, có xe mắc kẹt trong đó.

Điền Chính Quốc đứng trong gió trên thảo nguyên, những con ngựa vằn lững thững đi qua cách anh hai mươi mét, xa hơn nữa là những con linh cẩu với ánh mắt dữ tợn.

Gió thổi qua chiếc áo sơ mi của anh.

Ở tuổi hai mươi lăm, khi đứng trên thảo nguyên Tây Tạng nhìn những con lừa hoang và bò Yak, anh cảm thấy bầu trời thật rộng lớn, thế giới thật bao la và phong phú, anh muốn đi đến nhiều nơi hơn, xa hơn.

Năm nay anh ba mươi hai tuổi, đứng trên thảo nguyên Châu Phi nhìn về phía Kilimanjaro, anh ngắm nhìn một lúc rồi thu ánh mắt lại và quay người.

Anh nhìn về phía lều khám bệnh, bên trong lều Kim Thái Hanh ngồi sau bàn dài, chăm chú xem xét tờ báo cáo mà người dân địa phương đưa tới.

Trước đây Điền Chính Quốc khao khát được ngắm nhiều cảnh đẹp hơn, nhưng khi thật sự đứng trước những khung cảnh đó, anh lại muốn nhìn về phía một người khác.

Rặng tuyết sơn sẽ vĩnh viễn ở đó, và Kim Thái Hanh cũng vậy.

Trong khoảnh khắc này, anh cảm nhận rõ ràng rằng Kim Thái Hanh sẽ mãi mãi ở bên anh.

Và anh cũng cảm thấy rằng tình yêu mà Kim Thái Hanh dành cho anh là mãi mãi.

Một tháng này trôi qua rất tự tại.

Khi Kim Thái Hanh tiêm vắc xin và phát thuốc cho bệnh nhân sốt rét ở ngôi làng nằm giữa biên giới Tanzania và Kenya, Điền Chính Quốc đang ngồi trong khinh khí cầu, ngắm nhìn thảo nguyên vô tận bên dưới, những con linh dương vượt qua sông Mara, những bầy sư tử vẫy đuôi đi lang thang, dãy núi kéo dài đến nơi không thể nhìn thấy.

Trong khinh khí cầu có những du khách khác, thời điểm này có rất nhiều người Trung Quốc đến Châu Phi du lịch.

Khi du khách bên cạnh giơ máy Canon EOS C300 lên, Điền Chính Quốc cũng bình thản lấy máy chụp ảnh lấy liền màu xanh Doraemon của mình ra.

Chuyến đi khinh khí cầu thật ra phải đăng ký theo đoàn du lịch mới có thể tham gia, Kim Thái Hanh đã trả thêm tiền cho hướng dẫn viên để đưa Điền Chính Quốc lên.

Ở Kenya, không gì tuyệt vời hơn là ngắm nhìn cuộc di cư lớn của động vật từ trên cao.

Nếu phải nói đến điều gì thú vị hơn, có lẽ là món thịt nướng của người dân bản địa.

Buổi tối trở về trại y tế, họ nhóm lửa nướng thịt, uống bia và nước trái cây.

Điền Chính Quốc cho hắn xem mấy tấm Polaroid tạm ổn, nói: “Anh không biết đâu, trong khinh khí cầu đó mọi người đều dùng máy ảnh chuyên nghiệp, em “vút” một cái rút ra cái máy này, chắc là làm người ta hết nói nổi.”

Kim Thái Hanh cười: “Sao em không chụp ảnh bằng điện thoại?”

“Em cũng có chụp mà.” Điền Chính Quốc nói, “Tiếc là anh không cùng em lên đó.”

“Bé cưng, anh không phải đến đây để chơi, không thể lên được.” Kim Thái Hanh uống một ngụm nước trái cây, “Em vui là được rồi, Châu Phi cũng đâu chạy đi đâu mất, lần sau lại đến.”

Ở vùng này của Châu Phi, bệnh nghiêm trọng nhất của người dân bản địa là bệnh về da và bệnh truyền nhiễm.

Suốt tháng Bảy, Điền Chính Quốc rất thư thái.

Khi xe y tế bị kẹt trong hố bùn, anh đang trên trực thăng cùng du khách người Trung Quốc vừa ngắm báo săn mồi vừa tán gẫu.

Khi Kim Thái Hanh đau đầu giải thích triệu chứng bệnh cho người phiên dịch mà người phiên dịch cũng không biết cách truyền đạt, anh đang ở bờ hồ nhìn người dân địa phương quăng cá lên không trung rồi chim ưng bắt lấy, du khách reo hò phấn khích.

Cuối cùng, trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, Điền Chính Quốc đã ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, Kim Thái Hanh vẫn ở bên cạnh.

“Đến Bắc Kinh rồi.” Kim Thái Hanh ghé sát lại, hôn nhẹ vào má anh.

Anh “ừm” một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh máy bay đang nghiêng dần, cơ trưởng đang nhắm thẳng đường băng.

Đêm nay sân bay Đại Hưng trời quang không gió, bánh đáp chạm đất rồi tiếp tục lướt đi.

Điền Chính Quốc nói: “Tháng này giống như một giấc mơ vậy.”

“Là mộng đẹp chứ?” Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc rời ánh mắt khỏi cửa sổ nhìn về phía hắn, giống như trước đó khi đứng trên thảo nguyên, từ ngọn núi tuyết nhìn về phía hắn.

Điền Chính Quốc không trả lời ngay.

Khi họ nhìn nhau, đèn trong khoang sáng lên, một tiếng “tít” vang lên, tiếp viên hàng không nhẹ nhàng thông báo rằng máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Đại Hưng, nhắc nhở mọi người chú ý đến sự chênh lệch nhiệt độ.

Sau chuyến bay dài, hành khách lần lượt lấy điện thoại ra.

Có người liên lạc với người thân, có người liên lạc với sếp, có người liên lạc với đối tác.

Có người chẳng liên lạc với ai, chỉ nhìn ra sân đỗ máy bay, có người ngồi thẫn thờ, có người tháo tai nghe xuống.

Có người dùng bàn tay đeo nhẫn cưới ôm lấy khuôn mặt của người yêu bên cạnh và hôn, trong tiếng ồn do máy bay trượt trên đường băng, dùng nụ hôn để trả lời, đúng vậy, đó là một giấc mộng đẹp..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về