Chương 50: I Love You
Lái xe đến Tây Tạng luôn nằm trong kế hoạch của Điền Chính Quốc, kế hoạch này cần phải đợi đến kỳ nghỉ của bác sĩ Kim.
Anh muốn đi Tây Tạng cùng Kim Thái Hanh.
Khi bọn trẻ ở Bắc Kinh thi học kỳ xong, chúng sẽ bắt đầu chọn môn và phân lớp từ học kỳ hai của lớp 10.
Điền Chính Quốc hỏi cô Tác Lãng Thố Mỗ một chút, cô ấy nói trường học của Đạt Tang Khúc Trân cũng chọn môn từ học kỳ hai của lớp 10.
Thi xong kỳ thi cuối kỳ là nghỉ đông ngay, trước khi nghỉ đông, lần họp cuối cùng của tất cả giáo viên trong trường diễn ra trong phòng họp bật máy sưởi, Điền Chính Quốc ngủ gật đến khi nghe nói về thưởng cuối năm mới mở mắt ra.
Cuộc họp kết thúc, anh trở về văn phòng, cùng các giáo viên dọn dẹp, khóa cửa sổ, và chúc nhau năm mới tốt lành.
Hôm nay Điền Chính Quốc sẽ đến nhà của thầy Cố để ăn tối, đã yêu nhau hơn một năm mà anh vẫn chưa chính thức đến thăm nhà Kim Thái Hanh.
Tuy họ không quan trọng chuyện này, nhưng dù sao tuần sau cũng là Tết Nguyên Đán, hơn nữa hôm nay con gái nhà cô lớn của Kim Thái Hanh về Bắc Kinh nghỉ đông, mọi người đều đông đủ.
Sau khi tan làm, anh về tứ hợp viện thay bộ đồ, mang theo quà tặng, chơi đùa với hai con mèo, bị mẹ mắng vì để dính đầy lông mèo lên người, lại phải vào phòng thay áo khoác khác.
Sau đó Kim Thái Hanh đến đón anh, lái xe đến nhà thầy Cố.
Trong nhà bày nhiều ảnh của Kim Thục, trên kệ đồ, trên tủ tivi, và trên tường.
Đường nét khuôn mặt của Kim Thái Hanh giống mẹ mình, trên khuôn mặt của mẹ hắn là nét khí chất, còn trên khuôn mặt hắn thì càng thêm anh tuấn.
Hôm nay thầy Cố đổi ca trực, cô và dượng cùng hai người con đều ở nhà thầy Cố.
Họ làm một số món ăn, và đặt vài món từ ngoài về.
Khi Điền Chính Quốc đến, cô đang đổ các món ăn từ hộp ngoài vào đĩa nhà, muốn giả vờ là món nhà làm.
Kết quả là Kim Thái Hanh thấy người lớn đều ở trong bếp nên dẫn thẳng Điền Chính Quốc vào bếp.
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong bếp đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nồi canh xương bò sôi ùng ục.
Điền Chính Quốc tay trái xách hai chai rượu vang mẹ anh cẩn thận chọn lựa, tay phải được Kim Thái Hanh nắm lấy, vừa bước vào đã thấy cô của Kim Thái Hanh đang đổ món gà ba ly* từ hộp ngoài vào đĩa nhà.
(*) Gà ba ly:
Anh lập tức bấm tay Kim Thái Hanh, ra hiệu cứu nguy.
Kim Thái Hanh cười thành tiếng, hắn cũng muốn cứu nguy, nhưng chuyện đã đến nước này, thậm chí động tác của dượng cũng dừng lại khi đang mở túi vịt quay rõ ràng là từ nhà hàng mang về.
Kim Thái Hanh cười vài tiếng, rồi nói: “Không còn cách nào khác, người nấu ăn ngon nhất trong nhà này là con.”
Cô cười gượng: “Ôi trời, Tiểu Điền, thật ngại quá, mấy người lớn chúng ta nấu ăn đều...!đều...!thật là...”
“Ơ không ạ!” Điền Chính Quốc vội nói, “Không sao đâu cô ơi, thật sự không sao, bình thường cháu cũng toàn ăn KFC McDonald”s mà.”
Dù sao thì bị bắt quả tang vẫn khiến người lớn khá khó xử, thầy Cố tháo kính ra xoa xoa mí mắt, sau đó rửa tay trong bồn, rồi nói: “Trước tiên...!trước tiên ra ngoài ngồi đi Tiểu Điền, thật là...!giống như bị người ta tố cáo giả mạo học thuật vậy.”
“Không đến mức đó đâu ạ, thầy Cố, thầy nói quá rồi.” Điền Chính Quốc nói.
Trong phòng khách, Đường Chi Nguyên và Đường Gia Nguyên vốn đang ngồi trên sofa lúc này đã thấy đứng ở cửa bếp hóng chuyện vui, họ là cặp sinh đôi nhà cô, anh họ và chị họ của Kim Thái Hanh.
Thầy Cố khoát tay, trách mắng: “Đi đi đi, ba mươi mấy tuổi đầu rồi mà chuyện tốt không thấy góp vui, chuyện xấu thì không cần gọi cũng có mặt điểm danh.”
Đường Chi Nguyên và Đường Gia Nguyên cười ha hả, mỗi người ba câu cãi lại thầy Cố, rồi tất cả ngồi xuống, mở rượu mà Điền Chính Quốc mang tới, một bàn đầy thức ăn và một nồi canh xương bò.
Bàn ăn không lớn, nhiều người ngồi như vậy có hơi chật chội.
Đường Chi Nguyên bảo Đường Gia Nguyên gắp vài món mang ra bàn trà mà ăn, Đường Gia Nguyên nói tí nữa sẽ cởi giày ra cưỡi lên cổ chị ngồi ăn.
Đường Chi Nguyên đáp nếu không cưỡi lên thì là chó.
Cô lớn “chậc” một tiếng, lườm cả hai: “Từ trong bụng mẹ đã cãi nhau, cãi suốt ba mươi hai năm vẫn cãi.”
Chị em ruột là vậy, hai người nhìn nhau không mấy thiện cảm, rồi Đường Chi Nguyên hỏi Điền Chính Quốc: “Thầy giáo trong hệ thống giáo dục đãi ngộ thế nào nhỉ?”
Điền Chính Quốc nghĩ một chút: “Tôi dạy cấp ba, có áp lực về tỷ lệ đỗ đại học, cảm thấy giảng viên đại học chắc nhẹ nhàng hơn.”
Đường Chi Nguyên gật đầu: “Nhưng thời buổi này giảng viên đại học cũng mệt lắm, tiến sĩ vào làm hai năm mới được xét phó giáo sư, không thăng chức thì phải rời đi, Kim Thái Hanh lên phó giáo sư cũng tầm hai năm nữa, đợi tôi tốt nghiệp tiến sĩ xong được bổ nhiệm giảng viên rồi lên phó giáo sư, tôi thề chắc cũng phải bốn mươi tuổi mất.”
Điền Chính Quốc tính toán một chút, nghĩ thấy cũng đúng.
Chưa kịp nói gì, cô lớn đột nhiên nổi giận, gác đũa lên bát, nói: “Chị cũng biết mình bao nhiêu tuổi rồi à, còn độc thân, vẫn độc thân, chị có thể dẫn về một người cho tôi được không Đường Chi Nguyên, nam nữ gì cũng được hết!”
Đường Chi Nguyên mím môi, đưa ly đến trước mặt Đường Gia Nguyên: “Rót cho chị ít nước ngọt.”
Đây là đang chuyển hướng sự chú ý.
Cô lớn tiếp tục nhìn sang Đường Gia Nguyên: “Còn con nữa, chị con ở trong phòng thí nghiệm ngày ngày chăm sóc đống vi khuẩn mà để tủ lạnh nhà mình ba ngày là có thể mọc lên, mà chị con cũng không nuôi sống được.
Còn con làm việc ở đội cảnh sát giao thông, đơn vị con nhiều người, nam nữ đều có, sao chưa thấy con dắt người yêu về ra mắt?!”
Nói đến chuyện người yêu thì Đường Chi Nguyên không khó chịu, nhưng nói về việc cô ấy không thể nuôi sống vi khuẩn thì suýt nữa cô ấy đã không cầm được đũa.
Cặp chị em này hơn Kim Thái Hanh một tuổi, quan điểm của các bậc cha chú là: “Em trai con đã dẫn người yêu về nhà rồi, còn con vẫn độc thân thì trông có ra thể thống gì nữa không?”
Điền Chính Quốc cúi đầu ăn, lén nhìn Kim Thái Hanh.
Trong mắt Kim Thái Hanh ngập tràn ý cười, hắn gắp thức ăn cho anh, cố ý chọn mấy món mua ngoài vì hắn biết tay nghề của cô, dượng và ba hắn như thế nào.
“Uống canh không?” Kim Thái Hanh hỏi anh, “Để anh múc cho em bát canh, canh này sáng nay anh hầm trước khi đi làm, không phải do ba người họ nấu đâu.”
Điền Chính Quốc suýt nữa cười thành tiếng, gật đầu đưa bát: “Được, làm phiền anh.”
Trong bữa ăn, Đường Chi Nguyên rất tò mò về cuộc sống của họ ở Tây Tạng, cô nói rằng tháng Ba cô sẽ tốt nghiệp, đến lúc đó sẽ đi tàu ghế cứng thẳng tới Lhasa.
Điền Chính Quốc vừa nói “Được đấy” thì cô lớn lại nổi giận: “Người ta đi Tây Tạng thì mang về một người yêu, con đi Tây Tạng mà cưỡi nổi một con bò về thì mẹ cũng cảm ơn lắm rồi!”
Người lớn tuổi có sự ám ảnh thực sự với vấn đề con mình có người yêu, và sự ám ảnh này sẽ tăng lên theo tuổi của con cái, tiêu chuẩn cũng sẽ dần hạ thấp.
Sau bữa ăn, cả nhà ngồi trên sofa trò chuyện, nhân lúc cô lớn vào trong phòng nghe điện thoại, Đường Chi Nguyên dựa vào sofa, ôm cánh tay thầy Cố nói: “Cậu ơi, chỉ cần cầm cự, năm nay mẹ cháu đã không giới hạn giới tính, sang năm có khi chẳng giới hạn loài nữa đâu.”
Thầy Cố lườm cô một cái, rút tay ra: “Con đừng dựa vào cậu nữa.”
Điền Chính Quốc ngạc nhiên, trong lòng âm thầm thán phục.
Đêm đó Kim Thái Hanh làm một bữa ăn khuya cho anh, tôm trong tủ lạnh và đậu Hà Lan xào cùng cơm chiên trứng.
Điền Chính Quốc ăn xong thì thở dài: “Hồi nhỏ anh sống kiểu gì thế? Thật sự mà nói, món này không ngon lắm.”
Hai người ở bên nhau có gì nói nấy.
Kim Thái Hanh lau dọn bếp, mang ra hai cốc nước rồi ngồi xuống: “Vì thế anh mới học nấu ăn.”
“Tối nay em thể hiện không tồi chứ?” Điền Chính Quốc hỏi.
Kim Thái Hanh: “Tất nhiên rồi, với tư cách là bạn trai, em là vô địch, vừa đẹp trai, vừa lịch sự, lại còn làm trong cơ quan nhà nước.”
“Phì.” Điền Chính Quốc bật cười, “Nếu em là con gái thì mới thật sự là vô địch.”
Nghe những lời này, Kim Thái Hanh bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó thay đổi sắc mặt thành cực kỳ nghiêm túc: “Hôm nay anh coi như em uống rượu nên nói lung tung, sau này đừng nói như thế nữa.”
“Hả?” Điền Chính Quốc chớp chớp mắt.
Kim Thái Hanh rất ít khi nói chuyện với anh như vậy, Điền Chính Quốc theo phản xạ cảm thấy hơi lo lắng.
Sau đó, anh nhận ra mình đã nói sai.
Điền Chính Quốc vội cười xòa: “Chỉ là nói đùa thôi mà...”
“Anh rất nghiêm túc.” Kim Thái Hanh nhìn thẳng vào mắt Điền Chính Quốc, dùng ánh mắt sắc bén của bác sĩ, còn mang theo một chút giận dữ, “Anh chưa bao giờ tưởng tượng em là con gái, những gì anh cần, anh muốn, đều là em, một người đàn ông.”
Bác sĩ Kim nói lời tình cảm mà gắt gỏng đến mức chạm vào một điểm nào đó trong lòng Điền Chính Quốc, rồi hai người hôn nhau, vừa kéo vừa đẩy nhau về phòng ngủ.
Những lời nói bâng quơ của Điền Chính Quốc thực sự đã làm Kim Thái Hanh tức giận, hôm nay hắn rất thô bạo, trước đây hắn luôn nhẹ nhàng từ từ, hôm nay lại để Điền Chính Quốc thấy hắn vốn đã rất dịu dàng như thế nào.
Con người ai cũng có những ham muốn nguyên thủy nhất, và hôm nay, tất cả những ham muốn của bác sĩ Kim đã lộ rõ.
Thầy Điền cũng đã bước vào kỳ nghỉ đông, ngày mai anh không cần đi làm...
Hắn để lại dấu vết của mình ở những chỗ mà bình thường cần để ý mà tránh.
Cắn vào gáy, vào chân của Điền Chính Quốc, nhưng thầy Điền không phải là người dễ dàng đầu hàng.
Thậm chí anh còn phát động chiến tranh với Kim Thái Hanh trên giường, theo kiểu đối đầu giữa đàn ông với đàn ông.
Anh nghiến răng thách thức, không biết sợ chết mà buông ra một câu: “Tối nay chưa ăn no à?”
Kim Thái Hanh nâng một chân của thầy Điền lên, ghé sát vào tai thì thầm: “Đang ăn đây.”
Chỉ vài ngày sau, đến ngày 12 tháng 2, là sinh nhật của Điền Chính Quốc.
Ngày sinh nhật đó, Kim Thái Hanh có ba ca phẫu thuật, ca cuối cùng kết thúc đã là 10 giờ 40 phút tối.
Trùng hợp là bác sĩ Dương Cáo cũng vừa xong việc vào thời điểm này, từ phòng thay đồ đi ra quẹo vào một hành lang, Dương Cáo đưa tay lên chào: “Đi nào!”
Kim Thái Hanh tưởng anh ta gọi mình đi ăn khuya, lắc đầu: “Không, tôi phải đi tìm thầy Điền.”
“Đúng rồi, đi tìm thầy Điền đi.” Dương Cáo nói, “À, cậu chưa xem điện thoại à?”
Kim Thái Hanh lật lại cổ áo khoác: “Chưa.”
Nói rồi, hắn lấy điện thoại ra khỏi túi.
Vừa mở khóa, hắn thầm chửi cái iPhone dở hơi, WeChat phải tải dữ liệu một lúc lâu mới hiện ra tin nhắn.
Hóa ra là bạn của Dương Cáo ở Bắc Kinh mở một quán bar nhỏ, tối nay có sự kiện đặc biệt nên Dương Cáo đã đăng bài quảng cáo trên vòng bạn bè, Điền Chính Quốc thấy bèn ấn like.
Dương Cáo, với tài năng giao tiếp xã hội đáng kinh ngạc, lập tức nhắn tin riêng cho Điền Chính Quốc, rủ anh tối nay đến quán bar chơi, dù sao cũng đang trong kỳ nghỉ đông.
Điền Chính Quốc có ấn tượng tốt về bác sĩ Dương, hơn nữa hôm nay Kim Thái Hanh có ca phẫu thuật cả ngày, nên anh chỉ nhắn tin cho Kim Thái Hanh trên WeChat rồi khoảng chín giờ tối thì đến quán bar đó.
Quán bar được trang trí bằng gỗ, tạo ra không gian khá có gu, trong góc còn đặt một cây đàn piano đứng.
Điền Chính Quốc tìm một bàn yên tĩnh ngồi xuống, gọi một ly nước cam và bắt đầu chơi điện thoại.
Bầu không khí rất tốt, ca sĩ hát dân ca trên sân khấu, khách ngồi nghe và hát theo khe khẽ.
Khi Kim Thái Hanh tới nơi, vừa đúng lúc có một người đi tới xin số WeChat của Điền Chính Quốc, chắc là thấy anh ngồi một mình lâu nên tưởng anh đang độc thân.
Không may là lúc đó Điền Chính Quốc đang nhắn tin với Đạt Tang Khúc Trân qua WeChat của cô Tác Lãng.
Còn vài ngày nữa là Tết, Khúc Trân cũng đã được nghỉ, Điền Chính Quốc gửi liền mấy file PDF bảo cô bé in ra mà làm bài tập, làm xong thì scan lại gửi cho anh.
Khúc Trân than thở rằng bài tập kỳ nghỉ của cô bé đã rất nhiều rồi.
Điền Chính Quốc không chút cảm thông, nói nếu cô bé cảm thấy không làm kịp, anh có thể mua vé máy bay sang để giúp cô bé sắp xếp thời gian.
Vì vậy, người đến xin WeChat đúng lúc đụng phải Điền Chính Quốc đang bực mình, Kim Thái Hanh vừa bước tới, đã nghe thấy Điền Chính Quốc cau mày không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi nhé, không tiện đâu, tôi đang mắng con.”
Người kia lập tức đáp: “À, hóa ra đã có con rồi.”
Kim Thái Hanh thầm nghĩ thì ra là Đạt Tang Khúc Trân ở Tây Tạng đã chặn đứng sự tán tỉnh của người kia.
Hắn mang theo một chiếc bánh nhỏ, ngồi xuống, cởi áo khoác, rồi nói: “Chúc mừng sinh nhật, thầy Điền.”
Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên: “Ừ, cảm ơn, ngồi đi.”
“Ngồi rồi đây.”
“......” Điền Chính Quốc hơi đau đầu, đưa điện thoại cho hắn, nói: “Đứa nhóc này, lớn rồi, cánh cứng cáp rồi, bắt đầu mặc cả với em rồi.
Em gửi qua sáu bộ đề, nó hỏi làm bốn bộ được không.”
Kim Thái Hanh cười lắc đầu: “Bây giờ khác trước rồi, cô bé này giờ xa xôi lắm, nhìn mà xem, năm sau em ấy chắc chắn sẽ không trả lời em nữa luôn.”
Sau đó bác sĩ Dương và vài người bạn của anh ta gọi rượu qua, ghép hai bàn lại, không khí trở nên sôi động.
Một nhóm thanh niên, chỉ cần vài câu đã bắt chuyện được, Điền Chính Quốc mặc dù thường ngày không thích giao tiếp kết bạn lắm, nhưng nhóm này tự biết cách làm cho không khí vui vẻ.
Anh ngồi cạnh Kim Thái Hanh, nghe họ trò chuyện và ăn bánh kem.
Uống vài vòng rượu, ăn không ít đồ ăn vặt và hoa quả, ca sĩ tạm nghỉ, có người bắt đầu chơi đàn piano.
Tiếng đàn vang lên, Điền Chính Quốc nhìn về phía Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn anh: “Sao vậy?”
“Tiếp theo em muốn nói với anh một vài chuyện rất sáo rỗng.” Điền Chính Quốc uống đến mức mắt hơi đỏ.
“Mời thầy, cậu bé sinh nhật.” Kim Thái Hanh cười nói.
“Bản nhạc này là tác phẩm của nhà soạn nhạc người Pháp Riopy.” Điền Chính Quốc nói, “Bản nhạc của ông ấy được chọn làm nhạc nền cho trailer của bộ phim “Cô gái Đan Mạch“.”
“Vậy sao.” Kim Thái Hanh gật đầu.
“Bây giờ anh phải hỏi em, bản nhạc này tên là gì.” Điền Chính Quốc chống cằm, nhìn hắn cười, đôi mắt híp lại trông rất quyến rũ.
Kim Thái Hanh dường như đoán được phần nào, thuận theo lời anh hỏi: “Xin hỏi bản nhạc này tên là gì?”
Điền Chính Quốc dịu dàng đáp: “I love you.”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro