Chương 49: Để Thầy Giáo Dỗ Dành Anh Nhé
Sau kỳ nghỉ Tết dương lịch, các lớp học tiếp tục diễn ra.
Bài tập trong kỳ nghỉ là điều mà các giáo viên quan tâm nhất.
Có học sinh nào chưa hoàn thành bài tập, có học sinh nào làm bài qua loa không.
Bệnh viện sau Tết dương lịch cũng bận rộn không kém.
Trong phòng bệnh của Kim Thái Hanh, có một bệnh nhân bị cổ trướng nghiêm trọng, chức năng gan thận suy giảm, bilirubin tăng cao dẫn đến vàng da.
Bệnh nhân đã không muốn tiếp tục điều trị nữa, nhưng con cái của bệnh nhân thì không muốn từ bỏ.
Gần trưa, Kim Thái Hanh kê đơn thuốc giảm đau cho bệnh nhân – tất nhiên, đây là quyết định chung của nhiều bác sĩ sau khi thảo luận với gia đình bệnh nhân.
Khi “cứu chữa” trở thành việc kéo dài quá trình chết, đối với bệnh nhân chỉ còn lại nỗi đau khổ.
Sau khi y tá tiêm thuốc giảm đau tĩnh mạch, bệnh nhân rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, khuôn mặt rõ ràng là nhẹ nhõm hơn.
Thậm chí vào buổi sáng lúc kiểm tra phòng bệnh, bệnh nhân còn tuyệt vọng kéo tay Kim Thái Hanh và nói “Hãy để tôi chết đi bác sĩ“.
Nhưng sau khi thuốc giảm đau có tác dụng, bệnh nhân mơ màng hỏi, “Có phải là năm mới rồi không?”
Đúng vậy.
Con cái bệnh nhân trả lời, là năm mới rồi.
Hôm đó, Kim Thái Hanh có ca khám bệnh buổi chiều, thường thì vào một ngày bình thường như vậy, hắn sẽ ăn trưa tại căng tin bệnh viện, sau đó về phòng khám nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục gọi bệnh nhân vào khám.
Nhưng hôm nay hắn thấy hơi khó nuốt, ngồi trong phòng khám một lúc lâu mà không muốn xuống căng tin.
Kim Thái Hanh học y mười năm, hành nghề hai năm, đi hỗ trợ Tây Tạng hai năm.
Dù là bản thân hắn, thầy của hắn, hay đồng nghiệp, tất cả đều nghĩ rằng hắn là một người mạnh mẽ.
Các bác sĩ trẻ thường có một “căn bệnh” chung là dễ dàng đồng cảm quá mức, không chỉ vì thiếu kinh nghiệm lâm sàng, mà còn vì trình độ y tế hiện đại rất cao và tỷ lệ chữa khỏi bệnh lớn, khiến người ta dễ nảy sinh ảo tưởng “không có gì là không chữa được“.
Dẫu sao, trước Tết dương lịch, họ vừa hoàn thành ca phẫu thuật thay thế động mạch chủ.
Mỗi lần hoàn thành ca phẫu thuật phức tạp như vậy, sẽ khiến trong tiềm thức Kim Thái Hanh càng thêm củng cố niềm tin “không có gì là không chữa được“.
Thậm chí những căn bệnh hiếm gặp có tỷ lệ phát bệnh toàn châu Á là 0,001%, cũng chưa đạt đến mức “không chữa được”, vì khi không thể điều trị, vẫn có thể ghép tạng.
Thực tế Kim Thái Hanh đã cố gắng kiểm soát bản thân không quá đồng cảm với bệnh nhân, bởi vì trạng thái bất lực như vậy trong tương lai, khi sự nghiệp của hắn kéo dài hơn, sẽ ngày càng nhiều hơn.
Trước đây hắn cố gắng kiểm soát bản thân là để tránh, tránh suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng lần này có chút khác biệt, có lẽ vì đã đạt đến một ngưỡng nào đó, hoặc vì bệnh nhân này do chính hắn tiếp nhận, hoặc có lẽ vì đây là lần đầu tiên Kim Thái Hanh bị bệnh nhân nắm chặt cổ tay, run rẩy giọng nói nói với hắn rằng hãy để bà ấy chết.
Kim Thái Hanh hít một hơi thật sâu rồi uống nước, cố gắng nuốt xuống.
Lúc này đã là 11 giờ 35 phút trưa, hắn nhận ra mình không thể tiếp tục như vậy, nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến buổi khám bệnh buổi chiều.
Đúng thật là mỗi lần hắn mở khóa điện thoại, giao diện liên lạc của Điền Chính Quốc lại hiện lên.
Hắn rất muốn gọi điện cho Điền Chính Quốc, muốn anh đến ăn trưa cùng mình.
Bản thân hắn không thể rời đi, vì đúng 2 giờ là phải gọi bệnh nhân vào khám, hắn không có thời gian để đi đi về về, mà Điền Chính Quốc thì chiều nay có tiết học thứ ba và tiết tự học buổi tối.
Nhưng khi nghĩ đến khoảng cách địa lý từ Triều Dương đến Hải Điến, hắn không muốn Điền Chính Quốc phải chạy đi chạy lại khắp thành phố Bắc Kinh rộng lớn.
Quan trọng nhất là, khi gặp thầy Điền, chắc chắn Kim Thái Hanh sẽ trông rất thê thảm, rất yếu đuối.
Về mặt lý trí, họ đã ở bên nhau rồi, bất kể trạng thái của mình như thế nào, cũng nên thể hiện chân thật trước mặt đối phương.
Nhưng về mặt cảm xúc, Kim Thái Hanh thực sự vẫn có chút...
Sợ hãi.
Từ trước đến nay, Kim Thái Hanh luôn là người trưởng thành hơn trong mối quan hệ này, dù ở Tây Tạng hay khi trở về Bắc Kinh.
Hắn dường như có thể giải quyết mọi chuyện, cảm xúc luôn ổn định, có bản lĩnh, dám thực hiện phẫu thuật trong phòng cấp cứu không đủ trang thiết bị, có thể khám chữa bệnh tại độ cao 5000 mét, và sẽ xuất hiện như một phép màu trong đêm tuyết rơi.
Vì vậy, hắn cảm thấy mình là một người đủ mạnh mẽ trong mắt Điền Chính Quốc.
Đồng thời, Kim Thái Hanh cũng là một người đàn ông với những suy nghĩ tầm thường, hắn muốn hình ảnh của mình trong mắt người yêu là cao to đẹp trai.
Dù vậy, cuộc gọi vẫn được thực hiện.
Hôm nay Điền Chính Quốc không bận gì, sau khi chấm bài xong, anh đang lướt xem các món ăn trên ứng dụng đặt hàng.
Vậy nên anh nhận cuộc gọi ngay lập tức.
“Bác sĩ Kim.”
Không có tiếng đáp lại quen thuộc “Ừ, thầy Điền” đầy nhẹ nhàng, giọng của Kim Thái Hanh có chút trầm ngâm, gọi: “Chính Quốc.”
“Có chuyện gì vậy?” Điền Chính Quốc đặt chân xuống, ngồi thẳng lên và hỏi.
Kim Thái Hanh nói: “Trưa nay em có tiện đến ăn cơm cùng anh không?”
“Tiện chứ.” Điền Chính Quốc lại muốn hỏi thêm một câu chuyện gì đã xảy ra, nhưng ngay lập tức nhận ra không cần thiết phải hỏi qua điện thoại, “Anh gửi định vị cho em, em đến ngay.”
Quán ăn gần bệnh viện, Kim Thái Hanh đứng chờ trước cửa quán, thấy Điền Chính Quốc mặc chiếc áo phao màu xám từ xa đã vẫy tay.
Ngồi xuống gọi món xong, Kim Thái Hanh mới nói: “Làm phiền em phải chạy một chuyến, nhưng anh cảm thấy nếu không gặp được em, anh thật sự không ăn nổi.”
“Với em mà còn khách sáo thế à?” Điền Chính Quốc dùng khăn ướt lau tay, “Em phải chạy một chuyến xa như thế không dễ dàng đâu, mau để thầy giáo dỗ dành anh xem nào.”
Kim Thái Hanh bật cười thành tiếng.
Hắn kể sơ qua về những gì đã xảy ra trong phòng bệnh lúc sáng, tình trạng của bệnh nhân đột ngột chuyển biến xấu, cơn đau do suy nhược nội tạng đem lại thật khó mà tưởng tượng nổi, gia đình muốn chữa, nhưng bệnh nhân thì lại muốn từ bỏ rồi.
Mong muốn sống sót không đọ lại nổi cơn đau trong quá trình điều trị, cuối cùng các bác sĩ buộc phải dùng tới thuốc giảm đau cho bệnh nhân.
Nói xong, Kim Thái Hanh hơi né tránh ánh mắt của Điền Chính Quốc, sau đó nhìn anh và hỏi: “Có phải anh hơi yếu đuối quá không?”
Điền Chính Quốc đưa tay ra, nắm lấy cổ tay hắn trên bàn và nói: “Brian Patten có một tập thơ tên là “Chiều dài của thời gian”, trong đó ông ấy viết: Một người, chỉ cần vẫn còn trong ký ức của người khác, người đó vẫn còn sống.”
Kim Thái Hanh nhìn anh.
Điền Chính Quốc tiếp tục nói: “Em biết anh không phải vì y thuật mà chán nản, anh cũng không cảm thấy mình là “kẻ thất bại”, anh là bác sĩ, không thể trơ mắt nhìn bệnh nhân ra đi trước mặt mình, ngay cả khi điều đó vẫn chưa xảy ra.”
Kim Thái Hanh gật đầu.
Phục vụ bưng các món ăn mà họ đã gọi lên bàn, mới chỉ năm phút trước vị bác sĩ còn khó khăn khi nuốt một ngụm nước, giờ nhìn hai đĩa thức ăn, cuối cùng cũng có lại chút cảm giác thèm ăn.
Hắn mỉm cười: “Hôm nay thật sự cảm ơn em.”
“Bây giờ anh mới gọi là yếu đuối đấy.” Điền Chính Quốc cầm đũa lên.
Anh gắp một miếng thịt xào vào bát Kim Thái Hanh, rồi nói: “Anh có biết định nghĩa của con người không?”
Kim Thái Hanh không hiểu: “Ý em là về y học hay triết học?”
Điền Chính Quốc rót một cốc trà đại mạch, cầm cốc nước lên và nói: “Có một cuốn sách định nghĩa con người như thế này: Con người, dựa trên cơ sở carbon, phụ thuộc vào hệ mặt trời, bị giới hạn bởi tri thức, dễ mắc sai lầm, và nhất định sẽ chết.”
Điền Chính Quốc tiếp tục: “Con người là như vậy, không ai là ngoại lệ.”
Kim Thái Hanh ngộ ra.
Điền Chính Quốc hiểu hắn đủ rõ, chỉ cần vài câu đã làm sáng tỏ mọi điều.
Sau đó Điền Chính Quốc cũng khen ngợi hắn: “Anh có thể tìm đến em nhờ giúp đỡ, chứng tỏ anh nhận ra mình có vấn đề và sẵn lòng đối mặt với nó.
Bác sĩ Kim thực sự là một người xuất sắc.”
Câu nói này khiến Kim Thái Hanh cảm thấy hơi ngại: “Không có gì, thật ra anh đã do dự rất lâu, sợ trông sẽ thê thảm, không đẹp mắt trước mặt em.”
“Thế còn em thì sao?” Điền Chính Quốc đặt cốc trà xuống, nhìn hắn.
“Gì cơ?” Kim Thái Hanh không hiểu.
Điền Chính Quốc nói: “Khi nhóm công an đến làng, em làm xét nghiệm ma túy, khi đó anh hoàn toàn có thể để một bác sĩ khác mà em không quen biết vào nhà vệ sinh giám sát em đi tiểu, đúng không? Sao lúc đó anh không nghĩ là em sẽ trông không đẹp mắt?”
Kim Thái Hanh sững lại một chút, rồi ngạc nhiên: “Em vẫn còn nhớ chuyện đó à?”
“Đúng vậy.” Điền Chính Quốc gật đầu.
“Khi đó đúng thật là anh cố tình.” Kim Thái Hanh thừa nhận, “Muốn trêu em thôi.”
“Em nhận ra rồi, đúng là đồ xấu tính.”
Ăn xong bữa trưa, Điền Chính Quốc phải trở về trường học, Kim Thái Hanh tiễn anh đến cửa ga tàu điện ngầm, giống như cặp đôi yêu xa, họ đơn giản ôm nhau.
Điền Chính Quốc xác nhận lần cuối với hắn xem hắn đã thấy khá hơn chưa, Kim Thái Hanh nói đã tốt hơn nhiều rồi.
Đôi khi việc an ủi chỉ cần một hai câu nói, và Điền Chính Quốc lại biết chính xác đó là hai câu nào.
Kim Thái Hanh nhìn anh bước vào ga tàu điện ngầm, nghĩ bụng người này thật sự đã chạm đúng điểm yếu của hắn.
Sau hành trình dài đổi tuyến tàu điện ngầm, thầy Điền tiện thể mua một cốc cà phê mang về trường.
Anh vừa lên lầu, đến cửa văn phòng thì thấy Tô Vũ đứng ở bên cạnh cửa, giống như thần giữ cửa.
“Cô Tô?” Điền Chính Quốc bước đến, “Bị phạt đứng đấy à?”
Cô Tô không cùng văn phòng với anh, nên anh thấy khá bất ngờ.
Tô Vũ lúng túng một lúc rồi nói: “Cậu đừng vào vội, thầy Đới đang dạy bảo học sinh trong đó.
Thầy ấy đặc biệt nhờ tôi đứng ngoài canh.”
“Ồ, làm gì mà nghiêm trọng vậy.” Điền Chính Quốc không vào, đứng bên cửa sổ nhìn vào, “Đang mắng ai thế? Học sinh lớp A15 của tôi à?”
Anh liếc nhìn qua cửa sổ, quả thật là hai cậu học sinh lớp A15.
Điền Chính Quốc mở nắp cà phê, uống một ngụm: “Là hai cậu nhóc này sao, giỏi thật, điểm toán thi tháng một người 127 điểm, một người 27 điểm, hai đứa nó làm gì mà khiến thầy Đới tức giận vậy?”
Tô Vũ lắc đầu: “Cậu đừng hỏi nữa.”
Thời buổi này bảo vệ quyền riêng tư của trẻ vị thành niên, dạy bảo riêng cũng thường xuyên xảy ra.
Điền Chính Quốc chỉ hỏi bâng quơ, kết quả là...
Trong phòng, thầy Đới vì giận dữ mà lớn tiếng: “Xã hội này đúng là rất bao dung với người đồng tính, nhưng đây vẫn là vi phạm nội quy nhà trường về việc yêu đương sớm! Các cậu đừng có mà lý sự với tôi về chuyện không sợ thế tục, ở trường thì phải tuân thủ quy định!”
May mà Điền Chính Quốc đã nuốt ngụm cà phê xuống, không thì chắc chắn đã bị sặc một trận ra trò.
Tô Vũ thở dài: “Biết tại sao không cho vào rồi chứ.”
Lần này Điền Chính Quốc thực sự bị sốc, hỏi Tô Vũ: “Trời ạ, mấy đứa mới học lớp 10 thôi mà...!đã đủ 16 tuổi chưa? Bây giờ bọn trẻ ghê thật...”
Tô Vũ nhún vai: “Cậu không thể dùng tình hình thời đại của chúng ta để so sánh với bọn trẻ bây giờ được, tiếp xúc với internet sớm, chuyện này cũng bình thường thôi.
Nhìn kìa, bên kia tòa nhà lớp 12, thầy Chu lớp 12A9 cũng đang mắng đây, tình huống tương tự.”
“Trời đất.” Điền Chính Quốc nhìn sang tòa nhà đối diện, dù không nhìn thấy gì, cầm ly cà phê thở dài: “Trường người ta học sinh mọc lên như nấm sau mưa, trường chúng ta thì...!là cầu vồng sau mưa à?”
Tô Vũ: “...”
Điền Chính Quốc lại nhìn về phía tòa nhà đối diện, trong sự yên tĩnh của trường học, bỗng từ tòa nhà đối diện vang lên tiếng ly thủy tinh bị ném mạnh xuống đất.
Không biết thầy Chu bên đó đã đến giai đoạn nào rồi.
Điền Chính Quốc mím môi, may mà thời học sinh anh không gặp Kim Thái Hanh, nếu không với cường độ làm tình thế này, chắc chắn cả hai chẳng ai đỗ đại học nổi.
Nhưng cũng chưa chắc, Điền Chính Quốc lại nghĩ, giờ cường độ cao vì cả hai đều là người trưởng thành ổn định về mọi mặt.
Nếu thật sự gặp nhau sớm, có khi đã cùng nhau lái xe đi Tây Tạng rồi..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro