Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43: Ba Ngày Ba Đêm Quên Trời Quên Đất

“Rầm!” một tiếng vang lên, chiếc vali của Kim Thái Hanh đổ xuống khi cả hai đang giằng co.

Sau đó, cả hai rất ăn ý, một tay ôm đối phương, tay kia cởi quần áo của mình và người kia.

Kim Thái Hanh vừa xuống máy bay buổi tối, bên ngoài áo thun hắn còn mặc thêm một chiếc áo sơ mi kẻ caro mỏng.

Vì cả hai không bật đèn nên Điền Chính Quốc cũng không biết mình đang kéo phần nào của chiếc áo khoác ấy.

Dù sao thì anh cũng không quan tâm, anh muốn cơ thể kia trần trụi, không gì che đậy.

Vì vậy, mặc kệ tiếng “xoẹt” rõ ràng của vải bị rách vang lên, hai người vẫn không dừng lại.

Phòng này không hổ danh ở khu Triều Dương, giá một đêm mười lăm nghìn, nệm đủ mềm mại nhưng có độ nâng đỡ tuyệt vời, bộ drap trải giường cao cấp tỏa ra mùi hương dễ chịu giúp ngủ ngon.

Tiếng khóa thắt lưng lạch cạch, họ vừa hôn vừa cởi thắt lưng của nhau.

Thắt lưng của thầy Điền rất đẹp, đó là món quà từ mẹ anh, một thương hiệu xa xỉ.

Kim Thái Hanh cởi thắt lưng xong, rút hết ra, tay kia nắm lấy cổ tay Điền Chính Quốc, giơ lên, dùng thắt lưng cột lại.

Điền Chính Quốc ngẩn ra, rồi cười: “Chỉ mới một tháng không gặp mà anh đã học được trò xấu thế này rồi?”

Dây thắt lưng không thắt chặt lắm, Kim Thái Hanh hôn lên má Điền Chính Quốc, nói: “Em nên thấy mừng vì đó là thắt lưng, không phải dây thừng, nếu không thì anh sẽ buộc em bằng một nút thắt phẫu thuật.”

Điền Chính Quốc bị trói hai tay, mất khả năng tương tác với hắn.

Anh vẫn quen thói châm chọc: “Kiểm soát bệnh nhân giỏi thế, sao anh không đi làm bác sĩ thú y đi?”

Ngay giây tiếp theo, thầy Điền không nói thêm gì được nữa.

Vì Kim Thái Hanh đã làm anh ngậm miệng.

Sau đó, cả hai cùng nhau đi tắm.

Làm trong phòng tắm đắt tiền, tắm xong lại tiếp tục trong phòng ngủ.

Đứng, cưỡi, nằm sấp.

Phòng trải thảm lông dài có khả năng cách âm tuyệt vời, mọi âm thanh bên trong đều không lọt ra ngoài dù cho có lớn tới cỡ nào.

Nếu như ở Tây Tạng, Kim Thái Hanh còn kiềm chế vì nhiều lý do, thì ở Bắc Kinh, trong căn phòng hoàn toàn tự do này, cộng với gần một tháng xa cách, bác sĩ Kim gần như làm thầy giáo Điền bật khóc.

Được rồi, đúng là có rơi nước mắt, nhưng không phải vì khóc.

“Cạch.”

Kim Thái Hanh bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên, hắn nằm nghiêng, chống tay nhìn anh.

Điền Chính Quốc ban đầu nhìn trần nhà, từ từ quay đầu, nhìn sang Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh bật đèn bên hắn, đèn ở phía sau, ánh sáng lan tỏa làm nổi bật đường nét khuôn mặt bác sĩ Kim.

Điền Chính Quốc nói: “Sao anh lại nhìn em như một kẻ sát nhân đang chiêm ngưỡng hiện trường vụ án vậy.”

Kim Thái Hanh cười: “Đừng nói lung tung, anh học y, đã tuyên thệ rồi.”

Điền Chính Quốc khẽ nhướng mày, cầm góc chăn kéo xuống tới eo, chỉ vào những vết đỏ trên người mình: “Đây là tội ác của anh.”

Kim Thái Hanh kéo chăn lên lại cho anh: “Nói chuyện thì nói, kéo chăn xuống làm gì, đừng để bị lạnh.”

Điền Chính Quốc mệt mỏi đến mức ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn: “Lúc ở huyện làm với em, anh đã phong ấn bao nhiêu công lực vậy?”

Kim Thái Hanh cười nhẹ: “Xin lỗi em, anh rót cho em cốc nước nhé? Có thấy đói không?”

Điền Chính Quốc duỗi tay ra từ trong chăn, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt của Kim Thái Hanh, như đang vuốt ve một chiếc bình ngọc thời Bắc Tống.

Kim Thái Hanh cũng rất hiểu ý, giống như một chú mèo nhỏ cọ vào tay anh.

“Muốn uống gì đó ngọt ngọt.” Điền Chính Quốc nói, “Nằm thêm chút nữa rồi mình ra ngoài tìm chỗ nào mua trà sữa đi, để nhân viên dọn dẹp giường chiếu luôn.”

Kim Thái Hanh gật đầu đồng ý.

Hắn rất thích dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng của Điền Chính Quốc, anh không bao giờ xấu hổ về những việc mình làm – ý hắn không phải nói xấu hổ là không tốt, chỉ là sở thích của mỗi người khác nhau, bác sĩ Kim thích kiểu của thầy Điền hơn.

Điền Chính Quốc lại nhắm mắt, thở ra một hơi chậm rãi và thoải mái.

Nằm yên tĩnh như vậy hơn mười phút, điện thoại đã không biết vứt ở đâu rồi, hai người lặng lẽ ở bên nhau, tận hưởng không gian kín chỉ có hơi thở của đối phương.

Một lúc sau, Điền Chính Quốc đã nghỉ ngơi đủ.

Quần áo của anh không thể mặc lại được nữa, may mà trong vali của Kim Thái Hanh có quần áo sạch, lấy ra một bộ cho anh.

Mặc dù là tháng Tám, nhưng đêm khuya tiết trời vẫn hơi lạnh, Kim Thái Hanh đưa cho anh một chiếc áo sơ mi khoác ngoài.

Khách sạn cao cấp có dịch vụ phục vụ 24/7, hai người không ngại ngần, gọi điện nhờ nhân viên đến dọn dẹp.

Giờ này mà dọn dẹp, không cần đoán cũng biết là do vận động quá mãnh liệt.

Lúc này là hơn hai giờ sáng, cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh không phong phú như khu vực Tứ Xuyên Trùng Khánh, nhưng so với vùng Giang Tô thì cũng khá hơn.

Kim Thái Hanh nhớ ở phố Vọng Kinh có một quán hàu, tra điện thoại thì thấy người ta đóng cửa lúc hai giờ.

Bắc Kinh thật ra giống như một “ông cụ” vậy, không phải kiểu ông cụ già thích ra vẻ, mà là kiểu ông cụ nằm trên ghế sofa ngủ nghe tiếng TV, rõ ràng đã ngáy rồi, nhưng khi bạn tắt TV đi, ông cụ sẽ tỉnh dậy, hỏi sao tắt TV của ông, ông còn đang nghe mà.

Bắc Kinh giống như ông cụ già đó, bạn nói ông ấy ngủ rồi, nhưng đường Công Thể Bắc vẫn còn nhộn nhịp, bạn nói ông ấy chưa ngủ, nhưng Sân Vận Động Tổ Chim thì đã tắt đèn từ chín rưỡi tối.

Hai người cùng thở dài trên vỉa hè.

Có một chút gió thổi qua, thầy Điền khoanh tay trước ngực, vạt áo sơ mi bay phấp phới, nói: “Cả cái Triều Dương rộng lớn thế này, chẳng lẽ không có nổi một chỗ ăn khuya sao?”

“Để anh nghĩ xem...” Kim Thái Hanh mím môi, “Ừm...”

“Tìm một quán nướng đi.” Điền Chính Quốc nói, bước một bước, tay thò vào áo khoác của Kim Thái Hanh, lục lọi hai túi, hỏi, “Thuốc lá đâu anh?”

“Hình như không mang theo.” Kim Thái Hanh nói, “Thuốc lá ở trong cái áo mà em đã xé rách rồi.”

“Vậy đi mua thuốc lá trước.” Điền Chính Quốc nói.

Thực ra Kim Thái Hanh không muốn anh ăn đồ nướng ngay sau khi vận động mạnh như vậy, không tốt cho cơ thể.

Nhưng sau khi mua thuốc lá xong, hai mươi phút sau, họ vẫn ngồi xuống ở một quán nướng.

Thầy Điền có hơi mệt, nhưng chưa đến mức không còn tý sức nào.

Anh là kiểu thanh niên hai mươi sáu tuổi thời nay, luôn cảm thấy mệt mỏi, miệng thì nhắc nhở người khác uống nhiều nước ấm nhưng lại mở tủ lạnh lấy lon Coca.

Tuy nhiên, thầy Điền cũng không hẳn yếu đuối, thể lực của anh đủ để lái xe một mình ba ngàn năm trăm cây số vào Tây Tạng, có thể cưỡi ngựa chăn bò, có thể leo núi xuống ruộng.

Một đĩa thịt nướng được mang lên, mùi hương nồng đậm của gia vị làm cho người ta cảm thấy đói cồn cào ngay lập tức.

Hai người vừa vận động mạnh xong, lại là đàn ông trưởng thành, liếc nhau trao đổi ánh mắt rồi im lặng ăn.

Họ gọi thịt nướng, tôm hùm đất và một số rau củ nướng, ăn hơn một tiếng, sau đó tựa vào lưng ghế, cảm thấy cuộc sống như thế này là đủ.

Lúc đó là bốn giờ hai mươi sáng, trả tiền xong đi ra ngoài, bầu trời đêm dày đặc, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bắc Kinh vẫn có thể thấy được những ngôi sao.

Kim Thái Hanh xoa xoa gáy Điền Chính Quốc, trêu: “Cổ còn đau không?”

“Ui trời.” Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, “Đúng rồi, chỗ đó đó.”

Kim Thái Hanh cười và xoa bóp cho anh.

Chờ thêm chút nữa là mặt trời mọc, Điền Chính Quốc quay lại hỏi: “Đi xem lễ thượng cờ không?”

“Đi.” Kim Thái Hanh nói.

Hai người khi ở bên nhau dường như không biết mệt, một đêm ở khách sạn giá mười lăm nghìn cũng không có gì đáng kể.

Họ nắm tay nhau trên vỉa hè lúc tảng sáng, đón một chiếc taxi, tài xế nghe nói họ đi xem lễ thượng cờ, hỏi: “Ồ, các cậu đến Bắc Kinh chơi à?”

Điền Chính Quốc nói: “Vừa về Bắc Kinh, một năm rồi chưa về.”

Tài xế: “Về từ đâu vậy?”

“Tây Tạng.” Điền Chính Quốc nói.

Tài xế nói một câu nổi tiếng trên mạng: “Thanh xuân vô giá, ngồi ghế cứng thẳng tiến đến Lhasa!”

Điền Chính Quốc có thể để câu chuyện rơi xuống đất sao: “Đúng, đời này nhất định lái xe trên quốc lộ 318, một mạch tiến đến Lhasa!”

Kim Thái Hanh ngồi bên cạnh cười.

Sau đó tài xế phản ứng lại: “Từ Bắc Kinh đến Lhasa đâu đi bằng quốc lộ 318 đâu.”

Điền Chính Quốc: “À, đi qua quốc lộ 109, trên đường còn nhặt được một người yêu.”

“Vậy thì tốt quá!” Tài xế tán thành.

Lúc này, quảng trường Thiên An Môn đã chật kín người, mùa hè, mặt trời mọc vào khoảng hơn năm giờ, những người lên kế hoạch xem lễ thượng cờ đã đến từ hai, ba giờ sáng để chiếm chỗ.

Hai người họ đứng ở vòng ngoài cùng, nhìn thấy được cột cờ là đủ rồi.

Điền Chính Quốc có hơi nhớ Tây Tạng, nhớ những ngôi làng biên giới có nhiều lá cờ quốc gia.

Anh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời xanh Bắc Kinh, anh nghĩ, gió từ cao nguyên Nam Tây Tạng thổi đi ngàn dặm, nhất định cũng sẽ đến được Bắc Kinh.

Về đến khách sạn, Kim Thái Hanh đã bắt đầu thu dọn hành lý.

Điền Chính Quốc kéo rèm cửa ra, hỏi: “Anh thu dọn đồ đạc làm gì vậy?”

Kim Thái Hanh ngơ ngác một lúc: “Trưa không trả phòng à?”

Điền Chính Quốc cười mỉm: “Em đặt phòng ba đêm mà.”

Kim Thái Hanh: “......”

Sau đó là ba ngày ba đêm quên trời quên đất của hai người.

Làm tình, xem phim, gọi dịch vụ phòng.

Ngày thứ tư, Kim Thái Hanh thật sự phải đi rồi, thầy Điền thì có kỳ nghỉ hè nhưng bác sĩ Kim thì không.

Đồng nghiệp còn lại của đội y tế hỗ trợ Tây Tạng đã trở về, họ đã đi đến các huyện khác để giúp phẫu thuật vào tháng Tám.

Lúc đó, họ mượn xe của Kim Thái Hanh để đi, và hai ngày rưỡi sau đã lái về Bắc Kinh, Kim Thái Hanh phải đi lấy xe.

Rời khách sạn vào buổi trưa, Điền Chính Quốc đứng trên vỉa hè vươn vai dài.

Chiếc taxi Kim Thái Hanh gọi còn hai phút nữa sẽ đến, Điền Chính Quốc không đi cùng hắn, anh sẽ đi tàu điện ngầm về.

“Xe cần đem đi bảo dưỡng nhỉ.” Điền Chính Quốc hỏi.

Kim Thái Hanh gật đầu: “Phải làm bảo dưỡng toàn diện, còn xe của em, về có đốt dầu không?”

“Đừng nhắc nữa, về đến nơi em phải mang xe đi bảo dưỡng, cộng thêm sửa chữa, hóa đơn dài ba trang.”

Kim Thái Hanh biểu hiện vẻ bất lực.

Sau đó Điền Chính Quốc bổ sung: “Ba trang in hai mặt.”

Kim Thái Hanh: “......”

“À đúng rồi.” Điền Chính Quốc nói, “Mấy hôm nữa rảnh thì báo em một tiếng.”

“Sao vậy?” Kim Thái Hanh không hiểu.

Điền Chính Quốc: “Em muốn tặng anh quà sinh nhật bù, nhưng chưa làm xong, phải đợi thêm vài ngày.”

Kim Thái Hanh cầm hành lý nhìn anh: “Không phải món đồ gì quý giá chứ? Đừng tốn kém quá.”

“Không phải.” Điền Chính Quốc mỉm cười, “Đồ tận dụng.”

“......” Kim Thái Hanh bó tay với anh, đúng lúc taxi đến, hắn gật đầu, “Vậy cảm ơn trước nhé thầy Điền, anh đi đây.”

“Đi đi.”

Câu “Anh đi đây” và “Đi đi” này, họ đã nói vô số lần ở Tây Tạng.

Cả hai đều rất bận, công việc lại không bình thường, chính vì thế họ càng thấu hiểu nhau hơn.

Taxi đi rồi, Điền Chính Quốc thở dài, đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

Ba ngày ba đêm không về nhà, Điền Chính Quốc vừa bước qua ngưỡng cửa đã chạm mặt với dì Thượng đang ra ngoài.

Dì Thượng là người giúp việc đã làm ở nhà họ hơn mười năm, thấy anh, dì cười nói: “Ôi, cậu về rồi à, tôi đi siêu thị mua ít ngũ cốc đây.”

Điền Chính Quốc tránh sang một bên để dì đi qua: “Dạ, cháu về rồi, dì đi đường cẩn thận ạ.”

“Ơ?” Dì Thượng nhìn ra ngoài cửa hỏi, “Cậu không đưa người yêu về cùng à?”

“......” Điền Chính Quốc nghẹn lời, “Sao dì biết cháu có...”

“Ôi trời, chỉ có con bé một tuổi trong lòng Phi Phi là không biết, cả nhà đều biết cậu ba ngày qua ra ngoài hẹn hò rồi!” Dì Thượng nói với vẻ phấn khích.

Thôi rồi, Điền Chính Quốc gãi đầu, cười ngượng ngùng: “Không...!cháu không đưa về, để lần sau vậy ạ.”

Bước vào nhà, thấy bà ngoại đang tưới hoa trong sân, bà nhìn quanh anh, hỏi: “Con về một mình à?”

“Vâng.”

Chú mèo mập dưới chân bà ngoại kêu lên: “Meo?”

Điền Chính Quốc nhe răng đe dọa nó, “Meo gì mà meo, tới lượt mày meo à.”

Đi thêm một đoạn, ông ngoại cầm chổi bước ra: “Vợ của con đâu rồi?”

Điền Chính Quốc: “......”

Thật sự mà nói, ban đầu Điền Chính Quốc không ngờ ông bà ngoại lại dễ dàng chấp nhận như vậy.

Lúc mới đầu chỉ có mẹ anh biết.

Nhưng mẹ anh nói rằng chuyện này nhất định phải nói với ông bà vì mẹ anh giống anh, trên mặt không giấu được chuyện gì, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.

Kết quả là, ngay trước khi Điền Chính Quốc trở về từ Tây Tạng, mẹ anh đã đặc biệt canh lúc ông bà đo huyết áp xong, nói với ông ngoại rằng Điền Chính Quốc đã có một “người vợ nam“.

Ông ngoại ngỡ ngàng: Ồ, vợ người miền Nam à?

Mẹ anh nói: Không, là vợ đàn ông.

Ông ngoại sửng sốt: Vợ của người đàn ông khác?

Hiệu ứng “giếng trời” quả không sai, một sự kiện kỳ lạ hơn đã khiến sự kiện kỳ lạ ban đầu trở nên dễ chấp nhận hơn.

Điền Chính Quốc nghĩ, chẳng trách khi anh nói “con đi chơi với bạn vài ngày”, trong nhà không ai phản đối, cũng không ai hỏi thêm.

Đúng là...

Ông ngoại nói: “Hơ, còn đỏ mặt nữa, ông biết con hai mươi sáu năm rồi, con chỉ đỏ mặt như thế này lúc mới sinh thôi.”

“Không đến mức đó chứ, ông đang đùa con thôi đúng không ạ.”

Kim Thái Hanh bên kia sau khi gặp lại đồng nghiệp trở về từ Tây Tạng, hắn lái xe về nhà cất hành lý, rồi đặt lịch bảo dưỡng xe ở cửa hàng 4S.

Bệnh viện sẽ họp vào thứ Hai, tức là hai ngày sau hắn chính thức đi làm lại.

Về đến nhà, hắn mở máy tính và gửi bảng phân công cho Điền Chính Quốc.

Hôm sau, thầy Cố và Kim Thái Hanh đi thăm mộ của Kim Thục, mang theo hoa và bánh.

Vì không phải là ngày đặc biệt nên nghĩa trang vắng vẻ, ít người qua lại.

Thực ra, suốt ba mươi năm qua, Kim Thái Hanh chưa bao giờ cảm thấy mẹ mình xa lạ hay xa xôi, vì thầy Cố thường nhắc đến bà.

Không chỉ trước mặt Kim Thái Hanh mà còn trước mặt họ hàng trong gia đình.

Ba hắn rất sợ mọi người sẽ quên bà.

Khi Kim Thái Hanh học đại học, người cô thân thiết nhất với thầy Cố trong họ hàng bắt đầu khuyên ông tìm một người khác.

Lúc đó, cô nói rằng đã bao năm rồi, giữ gìn như vậy là đủ lâu rồi, con cái ở trường, ông về nhà thì tối đen, bếp núc lạnh lẽo.

Suy nghĩ của cô không có gì sai.

Lúc đó, thầy Cố đang ở độ tuổi chín muồi, công việc đàng hoàng, thu nhập cũng khá.

Với điều kiện này, tìm một người bạn đời mới không phải là chuyện gì khó.

Nhưng cả hai cha con Kim Thái Hanh đều là những người sống tình cảm.

Kim Thái Hanh lạy xong đứng dậy, khẽ nói với mẹ rằng, hắn đã có người yêu, người đó là giáo viên, ngoại hình rất điển trai, là đàn ông.

Một lúc lâu sau, khi thầy Cố đứng quay lưng lại ở bậc thang, Kim Thái Hanh mới đối diện với bia mộ nói thêm một câu: “Mẹ, con muốn cả đời này ở bên thầy Điền.”

Hắn nghĩ mẹ sẽ đồng ý, nói xong hắn nhìn theo bóng lưng ba mình đang đứng ở bậc thang, “Hai người là một mà, đúng không?”

Khoảng ba bốn ngày sau, Kim Thái Hanh tan ca ban ngày, thay đồ trong phòng thay đồ xong, vừa đi rời khỏi bệnh viện vừa xem điện thoại.

Điền Chính Quốc gửi cho anh một định vị, bảo hắn bắt xe đến, chỗ này không có chỗ đỗ xe.

Hơn ba mươi phút sau, Kim Thái Hanh tới nơi, đó là một tiệm may không lớn lắm.

Hắn đẩy cửa kính bước vào, sàn gỗ và mùi trầm hương tạo nên cảm giác sang trọng cho tiệm.

Vừa vào cửa, hai ma nơ canh mặc bộ vest hoàng tử xứ Wales, trên tường treo các kiểu dáng vest khác nhau, đây là một cửa hàng đặt may riêng.

Không lâu sau, cửa phòng thử đồ mở ra, Điền Chính Quốc bước ra trong bộ vest màu xanh đậm.

Anh vừa chỉnh lại khuy áo vừa ngước mắt lên, chạm ánh mắt với Kim Thái Hanh.

Nghe thấy tiếng động từ phòng thử đồ, ông chủ từ sau rèm bước ra, trước tiên là quan sát Điền Chính Quốc, nói: “Bộ này rất hợp với cậu.”

Sau đó ông chủ nhìn về phía Kim Thái Hanh, mỉm cười gật đầu.

Kim Thái Hanh cũng gật đầu chào lại.

Điền Chính Quốc nhìn ông chủ: “Cảm ơn ông chủ, phiền ông lấy giúp tôi chiếc cà vạt kia.”

Ông chủ là một người thợ lành nghề, tóc đã bạc một nửa, nghe nhắc mới “à” một tiếng: “Tôi lại quên mất, vừa rồi định vào lấy gì nhỉ, ôi cái trí nhớ này.”

Kim Thái Hanh chăm chú nhìn Điền Chính Quốc trong bộ vest, nhìn đến mức mắt như đơ ra.

Điền Chính Quốc bước tới trước mặt hắn, cười hỏi: “Làm việc đến mụ người rồi à?”

“Không,“ Kim Thái Hanh đáp, “trông em đẹp trai quá.”

“Vài ngày nữa, nhà chị họ em tổ chức tiệc sinh nhật một tuổi cho con chị ấy, mẹ em cứ bắt em phải đến đây may một bộ vest mới.”

Ông chủ kéo rèm bước ra, tay cầm một chiếc cà vạt.

Chiếc cà vạt này có màu sắc giống bộ vest Điền Chính Quốc đang mặc, màu xanh đậm gần như đen, cùng chất liệu, cùng hoa văn chìm.

Điền Chính Quốc nhận lấy từ tay ông chủ và đưa cho Kim Thái Hanh: “Quà sinh nhật của anh, được làm từ vải thừa của bộ vest này.

Em biết anh sợ em tặng đồ đắt tiền, cái này không đắt đâu.”

Kim Thái Hanh vừa nhìn là hiểu ngay.

Hắn rất bất ngờ, trước đây hắn luôn lo lắng cậu Điền con nhà giàu này sẽ tặng những món đồ đắt đỏ đến khó tin, hắn cũng lo lắng cậu ấm sẽ tự tay làm một món quà, vì hắn sợ anh sẽ làm hỏng nó mất thôi.

Tuy nhiên, việc dùng vải từ bộ vest của mình để làm một chiếc cà vạt lại mang ý nghĩa rất lãng mạn, kiểu như là “lấy một phần của mình tặng cho anh.”

“Quý giá đấy.” Kim Thái Hanh nói.

Tối hôm đó, Điền Chính Quốc kể với hắn rằng, anh học sư phạm mà, trong lớp có nhiều cô gái, có lần tình cờ nghe họ bàn tán về một ý tưởng.

Ý là, nhờ người phụ nữ mình yêu may sườn xám, rồi cắt một miếng vải để tặng mình làm cà vạt, điều đó thực sự quá lãng mạn.

Ý tưởng quà tặng này chính là từ đó mà ra.

Nhưng vì Điền Chính Quốc là đàn ông, nên khi may vest, anh đã cắt một miếng vải làm cà vạt tặng cho hắn.

Kim Thái Hanh nói rằng hắn rất thích, thích vô cùng..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về