Chương 4: Người Mặc Áo Blouse Trắng Chính Là Kim Thái Hanh
Người mặc áo blouse trắng chính là Kim Thái Hanh.
Đạt Ngoã Giang Thố quay lại, thấy Điền Chính Quốc vẫn đứng đó, nên đi tới hỏi: “Thầy Điền, sao anh không đi nữa?”
Điền Chính Quốc “À” một tiếng, thu ánh mắt lại, nhìn Đạt Ngoã Giang Thố: “Tôi...!ừm thì...”
Anh lắp bắp vài tiếng, Đạt Ngoã Giang Thố chớp mắt đợi anh nói.
Chuyện này thực ra dễ nói thôi, tôi nhìn thấy một người quen, nhưng Điền Chính Quốc lại bị lúng túng đúng lúc này.
Kim Thái Hanh dập tắt điếu thuốc, đi tới cách đó cách bốn năm bước, gọi anh: “Thầy Điền!”
“Chào bác sĩ Kim.” Điền Chính Quốc theo phản xạ đáp lại.
Đạt Ngoã Giang Thố ngạc nhiên: “Ơ?! Hai người quen nhau à!”
Sau đó Đạt Ngoã Giang Thố lập tức hiểu ra: “À đúng rồi, bác sĩ Kim cũng đến từ Bắc Kinh, các anh vốn là bạn nhau đúng không?”
Kim Thái Hanh mỉm cười, nói lấp lửng: “Trước đây có quen biết.”
Đúng là trước đây có quen biết, không có vấn đề gì, Điền Chính Quốc cũng không giải thích thêm.
Đạt Ngoã Giang Thố cười: “Tốt quá, thầy Điền, anh có người quen ở đây thì tốt rồi.”
“Ừ, đúng vậy...” Điền Chính Quốc nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cố gắng không tỏ ra quá cứng nhắc.
Anh chỉnh lại cổ áo, gãi gãi sau đầu.
Kim Thái Hanh quay sang Đạt Ngoã Giang Thố nói: “Anh định đưa thầy ấy vào làng ăn cơm à?”
“Đúng vậy, đưa thầy Điền đi làm quen một chút.”
Kim Thái Hanh nói: “Anh cứ lo việc của mình đi, để tôi đưa thầy ấy đi.”
Đạt Ngoã Giang Thố là giáo viên cấp hai ở huyện, nhưng mỗi tuần anh đều đến trường trung học trong làng giúp dạy thay, đi đi về về hai nơi.
Kim Thái Hanh biết điều này, Đạt Ngoã Giang Thố mỗi ngày đều chạy đi chạy lại, hôm nay lại còn đón tiếp Điền Chính Quốc, chắc hẳn đã mệt lắm rồi.
Đạt Ngoã Giang Thố gật đầu, không khách sáo: “Được, cảm ơn bác sĩ Kim.”
Người đàn ông đứng hút thuốc cùng Kim Thái Hanh cũng đi tới, Kim Thái Hanh giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của tôi, Dương Cáo, người Tứ Xuyên.
Bác sĩ Dương, đây là thầy Điền.”
Điền Chính Quốc bắt tay với anh ta, Kim Thái Hanh lại nói: “Hay là tôi đưa thầy vào huyện lỵ ăn chút gì nhé.”
“Thôi.” Điền Chính Quốc vừa nghĩ đến ba tiếng đường núi, lập tức từ chối ngay, “Tôi vừa từ huyện đến, chạy xe cả ngày rồi, thực sự không muốn lái xe cũng không muốn ngồi xe.”
“Ok.” Kim Thái Hanh nói, “Vậy thì đến nhà ăn của bệnh viện nhé?”
Điền Chính Quốc không do dự: “Được.”
Tuy Kim Thái Hanh nói là bệnh viện nhưng thực ra chỉ là một tòa nhà, trên đường đến bệnh viện, hắn giải thích rằng nơi hắn làm việc là bệnh viện ở huyện, nhưng do giao thông bất tiện ở các làng lân cận, nên mỗi tháng sẽ có luân phiên các bác sĩ từ bệnh viện huyện đến đây trực.
Họ sẽ định kỳ đến các làng để khám bệnh miễn phí, vì vậy không phải ngày nào cũng có người ở đây.
Người dân các làng lân cận và người dân tộc Tạng rải rác quanh đây quen gọi nơi này là “bệnh viện nhỏ”, còn bệnh viện ở huyện được gọi là “bệnh viện lớn“.
Và cái gọi là căng-tin thực ra là một cái bếp ăn tập thể do hai vợ chồng lãnh đạo của bệnh viện nhỏ đứng nấu.
Bệnh viện nhỏ giống như trường học, đều là nhà đất, hàng rào cũng sử dụng cùng loại hoa văn.
Trong sân trước đỗ vài chiếc xe, đều là SUV gầm cao.
Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn tòa nhà này, bên cạnh cửa có một tấm biển sắt với hai dòng chữ, dòng chữ Hán ghi là bệnh viện huyện, có thể hiểu đây là chi nhánh của bệnh viện huyện.
Anh nghĩ, cứ gọi nó là bệnh viện vậy, rồi tiếp tục quan sát.
Khi bước vào tòa nhà khám bệnh duy nhất này, Điền Chính Quốc thấy rằng nơi này chỉ có hai khoa: khoa nội và khoa ngoại.
“Bác sĩ Kim nè.” Điền Chính Quốc gọi hắn một tiếng.
“Sao vậy thầy Điền.” Kim Thái Hanh quay lại.
“Ừm, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
Kim Thái Hanh chỉ vào góc của tòa nhà khám bệnh: “Ở đó.”
“Anh chờ tôi một lát được không?”
“Tất nhiên rồi.” Kim Thái Hanh nói, hai tay đút vào túi áo blouse, mỉm cười nhìn anh.
Điền Chính Quốc chạy nhanh vào nhà vệ sinh, Dương Cáo dùng khuỷu tay chạm vào Kim Thái Hanh, hỏi: “Hai người là bạn ở Bắc Kinh à?”
Kim Thái Hanh nói: “Hai ngày trước khi tôi đến Golmud, trên đường về tôi gặp anh ấy, khi xe tôi bị hỏng giữa đường, anh ấy cho tôi đi nhờ về Lhasa.”
“Chà.” Dương Cáo nhớ lại, “Cậu nói xe cậu hỏng lúc đêm phải không? Lúc đó quốc lộ tối đen như mực, vậy mà cậu lên xe cậu ta à?”
“Ừ.” Kim Thái Hanh gật đầu.
Dương Cáo: “Cậu cũng gan thật đấy.”
Kim Thái Hanh chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.
Thực ra, hai ngày này hắn cũng đã tự ngẫm lại bản thân, kết luận rằng Điền Chính Quốc quá đẹp trai, dáng vẻ lạnh lùng với điếu thuốc trên môi thật sự quá hấp dẫn, thế là hắn đã liều một phen.
Dương Cáo nhìn chằm chằm vào đồng nghiệp của mình một lúc, cảm thấy không thể tin nổi.
Lúc này, Điền Chính Quốc từ nhà vệ sinh bước ra, Kim Thái Hanh vẫy tay gọi anh.
Trong căng-tin của bệnh viện có khoảng sáu bảy bác sĩ đang ăn, những người này chính là toàn bộ đội ngũ y bác sĩ của “phân viện“.
Không có phòng cấp cứu, mọi người thay phiên trực đêm, bảng phân công trực được viết tay trên bảng đen treo trên tường căng-tin.
Mọi thứ đều cổ kính đến mức khiến Điền Chính Quốc cảm giác như mình đang lạc vào một bộ phim thời kỳ trước.
Giống như những năm 90, Thượng Hải đã giàu có đến mức trên bàn ăn có tôm hùm Úc và cua hoàng đế, trong khi ở Tây Bắc, mọi người vẫn phải dùng vòi nước công cộng để giặt giũ.
Thực ra, ngày nay cũng vậy, căng-tin của các bệnh viện ở thành phố lớn có cả quán cà phê, còn nồi cơm điện trong căng-tin của bệnh viện nhỏ vẫn là loại giống hồi Điền Chính Quốc 10 tuổi.
Thế giới này giống như một khu rừng nhiệt đới, có những cây được ánh mặt trời chiếu rọi, mọc lên nơi đất đai màu mỡ, cao lớn và hùng vĩ.
Có những cây lại bén rễ nơi mảnh đất cằn cỗi, phải nỗ lực hết mình để không chết.
Rồi người ta sẽ nói: “Cây trong khu rừng này phát triển tốt quá!”
“Cảm ơn anh.” Điền Chính Quốc nhận bát cơm đầy ắp từ tay Kim Thái Hanh, rồi khẽ nói, “Hơi nhiều rồi đó, bác sĩ Kim.”
“Đây, bớt sang cho tôi,“ Kim Thái Hanh đưa bát của mình ra.
Trong bữa ăn, các bác sĩ khác trong bệnh viện kể cho Điền Chính Quốc nghe rằng huyện này mới thoát nghèo vài năm trước.
Bệnh viện huyện quy mô cũng không lớn, chỉ có các cơ sở hạ tầng cơ bản như máy chụp CT, MRI, một số xét nghiệm bệnh lý vẫn phải gửi đến bệnh viện ở thành phố Sơn Nam.
Còn bệnh viện nhỏ này chủ yếu phục vụ các làng xung quanh, nhiều người dân không hiểu rõ cách thức hoạt động của bệnh viện, vì vậy huyện đã lập một bệnh viện nhỏ ở đây.
Ở đây chỉ có một quầy đăng ký khám bệnh thủ công, và có thể sử dụng bảo hiểm y tế.
Thường thì người dân có vấn đề về sức khỏe nhẹ như đau đầu hay cảm cúm sẽ đến đây khám.
Điền Chính Quốc gật đầu đáp lời.
Kim Thái Hanh nhận thấy anh có hơi e dè.
Sau bữa cơm, có người đề nghị cùng đi lên huyện để chào mừng thầy Điền, nhưng Kim Thái Hanh giúp anh từ chối, nói rằng thầy Điền đã đi cả ngày rồi, lúc này mọi người mới coi như thôi.
Ăn xong trời đã nhá nhem tối, chưa khai giảng nên trường không có học sinh.
Kim Thái Hanh đi cùng anh từ bệnh viện về trường, hai tòa nhà cách nhau không xa, ở giữa cũng không có công trình nào che khuất, đi bộ khoảng chừng năm sáu phút là đến.
“Đã xem qua ký túc xá chưa?” Kim Thái Hanh hỏi.
“Xem rồi.” Điền Chính Quốc cũng đút hai tay vào túi giống hắn.
Kim Thái Hanh: “Thấy thế nào?”
Điền Chính Quốc: “Còn phải hỏi sao, bác sĩ Kim.”
Kim Thái Hanh phì cười: “Tôi đã đến ký túc xá của các thầy rồi, tháng trước tôi tới giúp dọn bàn ghế.”
“À.” Điền Chính Quốc nhớ ra, “Thảo nào, bộ bàn ghế đó trông khá mới.”
Kim Thái Hanh gật đầu: “Đúng vậy, bộ bàn ghế cũ cái chân mỗi cái một kiểu, hiệu trưởng bèn mua mới từ huyện, để các thầy giáo tình nguyện viết giáo án được thoải mái hơn.”
“Mỗi cái một kiểu...” Điền Chính Quốc cười, cách miêu tả thú vị, rồi từ từ không cười nổi nữa.
Tòa nhà dạy học hiện ra trước mắt, nghĩ đến ký túc xá, anh không khỏi thở dài.
Anh vốn đến đây để dạy học tình nguyện, không thể thở dài được, đành cố nhịn.
“Bác sĩ Kim.”
“Ơi, thầy Điền.”
“Bật lửa.”
Kim Thái Hanh không hút, đứng bên cạnh Điền Chính Quốc cách tòa nhà dạy học hai mét, hút một điếu thuốc.
Vừa hay Kim Thái Hanh cũng nhìn thấy chiếc G63 đỗ trong sân trường, nhìn chiếc xe rồi lại nhìn Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh nghĩ thầm, cậu ấm về nông thôn rồi...
“Hay anh giữ lại bật lửa mà dùng,“ Kim Thái Hanh nói.
Điền Chính Quốc bật lửa châm thuốc, giữ điếu thuốc bằng răng, nói: “Thực ra tôi có bật lửa, tôi đã mua ở Lhasa, nhưng quên mất.”
“...” Kim Thái Hanh mím môi nhịn cười, “Thiếu oxy, không trách anh được.”
Điền Chính Quốc hít một hơi sâu, để khói thuốc lan tỏa trong phổi rồi mới từ từ thở ra.
Nhìn từ địa thế thì nơi này nằm ở sườn núi, vùng cao nguyên phía Tây Nam của dãy Himalaya.
Đường không bằng phẳng nhưng cũng không quá gập ghềnh, độ cao khoảng 4000 mét, Điền Chính Quốc thích nghi khá tốt, anh vẫn có thể hút thuốc, điều này ở vùng cao nguyên là một khả năng hiếm có.
Tổng thể hoàn cảnh nhìn chung giống như những vùng núi xa xôi trong quan niệm của Điền Chính Quốc, anh buồn bã ngước nhìn cửa sổ phòng ký túc xá của mình trên tầng hai của tòa nhà dạy học, không nói gì.
Kim Thái Hanh nhìn theo ánh mắt anh, hỏi: “Sao vậy? Ở một mình trong tòa nhà trống trải có sợ không?”
“Không sợ.” Điền Chính Quốc nói, “Trong sân có quốc kỳ tung bay, có gì mà phải sợ.”
Kim Thái Hanh cười: “Ánh mắt anh trông có vẻ buồn.”
“Không buồn, buồn gì chứ, sợ khổ thì đã không tham gia tình nguyện dạy học.” Điền Chính Quốc kẹp điếu thuốc, nhìn quanh không thấy thùng rác, bèn dập điếu thuốc vào tường rồi cầm trên tay.
Kim Thái Hanh không hỏi thêm vì hắn hiểu rõ cảm giác đó, khi mình vừa mới đến Tây Tạng cũng như vậy.
Không phải sợ khổ, cũng không phải chê hoàn cảnh, càng không phải hối hận.
Công việc y tế hỗ trợ và giảng dạy tình nguyện ở Tây Tạng giống nhau, đều phải trải qua quá trình sàng lọc kỹ lưỡng, một trong những nội dung của kỳ kiểm tra là để giáo viên hiểu rõ tình hình địa phương, trước khi đến mọi người đều biết đây là nơi như thế nào.
Ở đây không có nước nóng 24/24, cũng không có cửa hàng tiện lợi, nhà vệ sinh chỉ là một cái rãnh.
Gửi bưu kiện phải đi ra huyện cách mười mấy cây số, có thể nơi này không nằm trong phạm vi giao hàng, càng không có dịch vụ giao đồ ăn.
Như Điền Chính Quốc chỉ hút một điếu thuốc, đã được coi là tâm trạng rất tốt rồi.
Kim Thái Hanh nói: “Ở đây không có thùng rác công cộng, vào trường mà vứt.”
“Ok.” Điền Chính Quốc gật đầu, “Được rồi, anh đưa tôi đến đây là được rồi, tôi lên lầu ngủ, cảm ơn anh đã mời tôi ăn cơm, bác sĩ Kim.”
“Cảm ơn gì chứ, có tốn tiền đâu.”
“Sao cũng được, tôi ăn no thì phải cảm ơn.”
“Rồi rồi, đừng khách sáo, đi nghỉ đi.”
Điền Chính Quốc gật đầu.
Theo lý mà nói, Kim Thái Hanh nên quay đầu đi, nhưng hắn vẫn đứng yên đấy.
Hắn không di chuyển, Điền Chính Quốc cũng không tiện bỏ đi trước, vì vậy hai người đứng nhìn nhau dưới ánh sao Hôm trong chốc lát...!Một lát sau, Điền Chính Quốc dò hỏi: “Còn...!chuyện gì nữa không?”
“Anh có mang đệm từ nhà đến không? Loại đệm bông trải trên giường ấy.” Kim Thái Hanh hỏi.
Điền Chính Quốc chớp mắt: “Trong phòng có mà.”
Đó là do nhà trường chuẩn bị, khi họp ở Sơn Nam, trong sổ tay giảng dạy tình nguyện có viết, trường cung cấp chỗ ở cơ bản.
Chăn bông, đệm bông, gối, vài giá phơi đồ, chậu rửa mặt, những vật dụng sinh hoạt cơ bản.
Vừa rồi khi cùng Đạt Ngoã Giang Thố lên lầu, Điền Chính Quốc cũng thấy, trên giường có sẵn chăn gối.
Kim Thái Hanh dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng hắn chuyển chủ đề: “À đúng rồi, mai tôi phải đi lên huyện, anh đi cùng không?”
“Tôi đi làm gì?” Điền Chính Quốc không hiểu.
“Là thế này.” Kim Thái Hanh nuốt khan, thay đổi cách nói, “Anh lên lầu ngủ một đêm trước, trải nghiệm thử, vì cái giường đó là giường cứng, có lẽ chỉ có một lớp đệm mỏng.
Nếu anh không quen, mai đi cùng tôi lên huyện mua thêm vài lớp đệm dày, dù sao trời cũng sắp lạnh rồi.”
Điền Chính Quốc nghe lời khuyên, gật đầu: “Được, mà anh đi huyện làm gì?”
“Người bạn ở tiệm sửa xe trên quốc lộ 109 giúp tôi lái xe về Lhasa, đồng nghiệp của tôi ở Lhasa lại lái xe đến Sơn Nam.
Tôi sẽ bắt xe từ huyện lỵ đi Sơn Nam để lấy lại xe của mình.” Kim Thái Hanh nói.
“À...” Điền Chính Quốc nhớ ra xe của Kim Thái Hanh bị hỏng giữa đường, “Thì ra là vậy.”
“Ừ.” Kim Thái Hanh vừa định nói là hắn đi về đây thì thấy Điền Chính Quốc nhíu đôi mày rậm rạp của mình lại, nhìn hắn chằm chằm.
Kim Thái Hanh bị nhìn chằm chằm hơi sợ: “Sao vậy?”
“Bác sĩ Kim.”
“Tôi đây?”
“Bạn ở tiệm sửa xe giúp anh lái xe về Lhasa, lấy bao nhiêu tiền?” Điền Chính Quốc khẽ nhếch mép cười, hỏi.
Kim Thái Hanh thành thật trả lời: “Hai nghìn năm trăm.”
Điền Chính Quốc đùa giỡn khoanh tay trước ngực: “Xem ra trừ tiền xăng thì anh còn nợ tôi 300, lần sau chúng ta tính sổ nhé, bác sĩ Kim.”
“Được thôi,“ Kim Thái Hanh cũng cười, vỗ vai anh, “Anh nghỉ ngơi đi, mai gặp.”
Điền Chính Quốc nghĩ sao mà bác sĩ Kim lại nói quá như vậy, chẳng phải chỉ là giường cứng thôi sao, giường ở ký túc xá đại học cũng đều là giường cứng mà.
Nhưng Điền Chính Quốc quên mất, giường cứng ở ký túc xá đại học, mẹ anh đã lót cho anh mấy lớp đệm bông lẫn đệm lông dày bằng cả nắm tay.
Anh lên tầng hai, bước vào phòng ký túc xá của mình, bật đèn, bóng đèn dài huỳnh quang chớp nháy hai lần rồi mới sáng hẳn.
Điền Chính Quốc cúi người ấn thử xuống giường...!rồi lại lật lên, đúng là chỉ có một lớp chăn mỏng.
Anh không phàn nàn gì, vốn dĩ không phải đến đây để được cung phụng.
Thế là thầy Điền từ Bắc Kinh nằm thẳng lưng trên giường một lúc, rồi lại ngồi dậy, khoác áo bước ra khỏi tòa nhà dạy học dưới bầu trời đêm.
Thầy Điền mở cửa xe, ngả ghế ra, hạ cửa sổ sau xuống một chút, rồi đánh một giấc.
Sáng hôm sau, bác sĩ Kim đi từ bệnh viện tới trường.
Bác sĩ Kim thậm chí không lên lầu mà đi thẳng đến bên xe, gõ cửa sổ.
Điền Chính Quốc giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, ngồi dậy đối diện với bác sĩ Kim ngoài cửa sổ.
“Chào buổi sáng, thầy Điền.”
“Chào buổi sáng, bác sĩ Kim.”
Nói thật là, có hơi ngượng.
Điền Chính Quốc dụi mắt, mở cửa xe.
Có thể do vừa ngồi dậy quá nhanh cộng thêm chiếc G63 lại cao nên khi xuống xe anh bị trượt chân về phía trước.
Kim Thái Hanh theo phản xạ đưa tay ra đỡ, Điền Chính Quốc ngã vào vòng tay của hắn..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro