Chương 20: Điếu Thuốc Đó Bị Kim Thái Hanh Ngậm Lấy
Kim Thái Hanh lấy khăn giấy từ túi ra, bóp tắt hai điếu thuốc rồi gói chúng lại và nhét vào túi.
Sau đó, Kim Thái Hanh vươn tay ra trước, hắn vô cùng nghiêm túc, không như Điền Chính Quốc nghĩ rằng chỉ cần ôm qua loa vỗ lưng là được.
Nhưng Kim Thái Hanh rất nghiêm túc, hắn vòng tay qua eo và vai của Điền Chính Quốc.
Tuy nhiên, hắn rất lịch sự, thực sự chỉ đơn giản là một cái ôm ngắn.
Điền Chính Quốc đang đeo ba lô, bên trong là quần áo vừa thay sau khi tắm và dầu gội, sữa tắm của anh.
Anh chỉ cảm nhận được bàn tay của Kim Thái Hanh chạm vào ba lô của mình một chút, rồi cả hai tách ra.
Cách ôm của Điền Chính Quốc cũng rất đơn giản, anh ôm lấy lưng Kim Thái Hanh như ôm một cái cây, rất thực tế.
Điền Chính Quốc vừa mới tắm xong, trên người có mùi hương dễ chịu của sữa tắm, Kim Thái Hanh phải cố nhịn không hít hà như một kẻ biến thái.
Hắn lùi lại nửa bước, lịch sự mỉm cười, nói: “Về sớm ngủ đi, ngày mai có chỗ nào đau nhức thì nhớ dán cao dán nhé.”
Đến đây cũng gần trường rồi, chỉ còn vài bước nữa là đến cổng phụ của trường.
Điền Chính Quốc gật đầu đồng ý.
“Ngủ ngon, thầy Điền.” Kim Thái Hanh nói.
“Ừ, bác sĩ Kim ngủ ngon.”
Khi Điền Chính Quốc quay người, có một đám mây mờ nhẹ nhàng lướt qua, vì sao vốn ẩn nấp đằng sau bất ngờ hiện ra, sáng rực.
Nó sáng đến mức Điền Chính Quốc không thể không chú ý.
Điền Chính Quốc ngẩng đầu lên nhìn ngôi sao đó, rồi quay đầu lại, cười nói: “Bác sĩ Kim, nhìn kìa, ngôi sao sáng quá.”
Tóc và dây áo khoác của Điền Chính Quốc đung đưa dưới ánh sao, Kim Thái Hanh không thể rời mắt để nhìn lên ngôi sao sáng đó.
Kim Thái Hanh nhìn anh chằm chằm, cứng đờ đáp: “Ừ.”
Vào thứ Ba, máy pha cà phê mà Điền Chính Quốc mua trên mạng đã được Kim Thái Hanh mang đến.
Máy pha cà phê không lớn lắm, nhưng Điền Chính Quốc đã mua rất nhiều viên nén cà phê để dùng lâu dài, vì vậy Kim Thái Hanh đã lái chiếc xe bán tải đến cổng trường.
Lúc đó là bốn giờ mười phút chiều, vì trường chỉ có hai lớp đều ở tầng trệt, hắn nhìn qua là thấy lớp 2 trống không.
Kim Thái Hanh thầm nghĩ có gì đó không đúng lắm, vị giáo viên họ Điền này nghe nói sau khi biết Đại Lương Sơn đã bắt đầu dạy học thêm, chỉ muốn học sinh không nghỉ trưa, tốt nhất là tay cầm bát cơm tay lật sách xem.
Vậy tại sao lớp học lại trống trơn?
Hắn suy nghĩ một chút rồi quay lại xe bán tải, lấy thùng giấy lớn đựng máy pha cà phê và các viên cà phê, leo lên tầng hai của tòa nhà giảng dạy, đặt thùng giấy xuống sàn trước cửa phòng Điền Chính Quốc.
“Ơ?” Kim Thái Hanh ngạc nhiên.
Hắn vừa đặt thùng giấy xuống, cửa phòng của Điền Chính Quốc “két” một tiếng mở ra.
Hắn theo phản xạ nghĩ Điền Chính Quốc ở trong, nhưng nhìn vào lại không thấy ai.
Nghĩ lại, hắn nhớ ra rằng cửa phòng này trước đây đã bị Chu Dương đá văng, có lẽ khóa cửa đã bị hỏng.
Kim Thái Hanh cầm tay nắm cửa đẩy kéo vài lần, quả nhiên khóa cửa đã bị hỏng, hắn không vào mà chỉ đứng ở cửa nhìn vào.
Hắn thấy bên trong cửa có một cái ghế, có lẽ Điền Chính Quốc buổi tối ngủ dùng ghế này để chặn cửa.
Nói sao nhỉ...!có vẻ như thầy Điền cũng không quan tâm lắm.
Lúc này, Kim Thái Hanh nghe thấy từ phía sân thể dục có tiếng reo hò, hắn thắc mắc, có lẽ hôm nay Điền Chính Quốc không ở trường nên học sinh tự ra ngoài chơi?
Do dự một chút, Kim Thái Hanh vẫn quyết định đi xem thử, tránh để khi Điền Chính Quốc quay về thì lại vì tức giận mà bị sốc độ cao trở lại.
Vừa vòng qua tòa nhà giảng dạy, hắn thấy tất cả 30 mấy học sinh lớp 2 đều ở sân thể dục.
Một số chơi bi, một số chạy bộ, một số chơi xà đơn.
Hắn tiếp tục nhìn quanh sân thể dục và tìm thấy nguồn gốc của tiếng reo hò, đó là sân bóng rổ.
Cùng lúc đó, Kim Thái Hanh cười lớn - thầy Điền đang lẫn trong đám nam sinh lớp 9, chơi bóng rổ, trông không giống thầy giáo mà giống đàn anh ở cấp ba.
Tất nhiên, ở ngôi làng này không có trường cấp ba.
Ánh nắng trên cao nguyên Nam Tây Tạng rất mạnh, Điền Chính Quốc đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác bóng chày, tà áo theo bước chạy nhảy của anh mà tung bay.
Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc đem lại một cảm giác “hoàn toàn thích nghi”, bất kể môi trường nào, anh đều thoải mái và tự do.
Kim Thái Hanh bước đến gần, sân bóng rổ của trường không có lưới sắt bao quanh.
Vừa đến gần, quả bóng rổ bay thẳng vào mặt hắn với lực không hề nhỏ.
Làm bác sĩ cần phải có thể lực tốt, nhất là khi có những ca phẫu thuật kéo dài năm, sáu tiếng đồng hồ.
Kim Thái Hanh ở Bắc Kinh thường xuyên tập thể dục và chơi bóng, hắn giơ tay bắt lấy quả bóng, tự nhiên tâng hai lần.
Quả bóng này là do Điền Chính Quốc chuyền, ban đầu anh định chuyền cho Chu Dương, nhưng Chu Dương không bắt được.
Điền Chính Quốc thoáng ngạc nhiên, sau đó anh nói với những học sinh đang chơi bóng: “Xem này, đây mới gọi là bắt bóng, các em đứa nào cũng đều giống như tôi, đang ném một con gián lớn ở Quảng Đông chứ không phải là bóng rổ!”
Mọi người trên sân cười rộ lên, Điền Chính Quốc cởi áo khoác bóng chày ra, chỉ còn lại áo phông trắng bên trong, đi về phía Kim Thái Hanh.
“Tôi nên chuyền cho ai đây?” Kim Thái Hanh hỏi.
“Tùy thôi.” Điền Chính Quốc cầm áo khoác lắc lư, “Chuyền cho người gần nhất đi.”
Kim Thái Hanh nhìn qua: “Đức Cát!”
“Dạ!” Cậu bé đáp lại, giơ tay lên rồi Kim Thái Hanh ném bóng qua.
“Sao anh đến đây?” Điền Chính Quốc vừa cầm áo khoác đi về phía cầu thang tòa nhà giảng dạy, vừa hỏi, rồi anh nhận ra, “À, máy pha cà phê, không phải anh cố ý mang đến đây chứ? Anh nói tôi một tiếng, tôi tự đến lấy cũng được mà.
Để tôi lên lầu uống ngụm nước đã.”
“Không cần mất công, tôi đã lái xe đến cổng trường rồi.” Kim Thái Hanh nói, “Tôi cũng đã đem lên tầng hai rồi.
Này, hôm nay sao cậu lại rộng lượng dẫn học sinh ra sân chơi vậy?”
Điền Chính Quốc bị thu hút bởi chủ đề này, nghe thấy vậy thì cười tươi, nói: “Điểm trung bình của bài kiểm tra đánh giá ở đây cao hơn Đại Lương Sơn, vừa đúng lúc thích hợp để luyện tập thể dục thi cấp ba.”
“Chúc mừng nhé.
À này, còn cửa phòng cậu, tôi thấy cũng bị hỏng rồi.”
“Do Chu Dương đá văng, hôm tôi bị ngất ấy.”
Kim Thái Hanh hỏi, “Cậu có thể nhờ cô hiệu trưởng Tác Lãng tìm thợ thay khóa mà?”
“Thế thì phiền quá, tôi dùng ghế để chặn lại, với lại nơi này hẻo lánh như vậy...!Đợi đã.”
Điền Chính Quốc đang nói nửa chừng thì đột nhiên dừng lại ở góc cầu thang tầng hai, ánh mắt là lạ, tập trung như đang cảm nhận điều gì đó.
“Có chuyện gì vậy?” Kim Thái Hanh thắc mắc.
Điền Chính Quốc nheo mắt: “Sao lại có mùi đồ chiên thơm nức mũi thế này.”
“Chắc là đang chiên khoai tây.” Kim Thái Hanh nói, “Người Tạng chiên khoai tây rất ngon, hôm nay cậu có lộc ăn rồi, một túi khoai tây chiên ở Lhasa bán hơn mười tệ đấy.”
Kim Thái Hanh ra hiệu bằng tay.
“Đi.” Điền Chính Quốc không uống nước nữa, kéo tay Kim Thái Hanh, “Đi xem thử.”
Kim Thái Hanh đột nhiên bị anh nắm tay, trong đầu trống rỗng một lúc, chẳng nghĩ gì cả, cứ thế đi theo anh.
Điền Chính Quốc kéo hắn đi một mạch đến nhà ăn, quả nhiên nghe thấy tiếng thứ gì đó đang sôi trong chảo dầu, vừa vận động xong, âm thanh chiên xào này đối với anh thật sự hấp dẫn.
“Ơ?” Điền Chính Quốc vốn chỉ đứng ngoài cửa sổ bếp nhìn trộm, liếc mắt một cái thấy trong bếp còn có hai cô nhóc đang ngồi xổm, mỗi nhóc cầm một miếng khoai tây chiên ăn.
Điền Chính Quốc chưa kịp buông tay, kéo Kim Thái Hanh bước vào: “Trát Tây Trác Ca, Đạt Tang Khúc Trân!”
Hiệu trưởng Tác Lãng đang chiên khoai tây thấy hai người xông vào thì ngẩn ra một lúc, sau đó bật cười: “Xong rồi, hai đứa bị thầy Điền phát hiện rồi.”
Hai cô nhóc ngồi xổm sau lưng hiệu trưởng Tác Lãng, cứ mỗi lần cô Tác Lãng chiên xong một đĩa, hai đứa nhỏ lại cầm một miếng ăn.
Thấy Điền Chính Quốc, bốn con mắt đen láy đồng loạt chớp chớp rồi ngượng ngùng cười.
Điền Chính Quốc nghiêm nghị: “Muốn người ta không biết, trừ phi mình cũng tham gia ăn.”
Anh đã buông tay Kim Thái Hanh khi quở trách hai đứa nhỏ, Kim Thái Hanh mới gật đầu chào hiệu trưởng Tác Lãng.
Điền Chính Quốc quay lại, gọi một tiếng “Cô Tác Lãng”, rồi hỏi: “Đây là món ăn tối nay phải không?”
Dưới đất còn một rổ khoai tây lớn, hiệu trưởng Tác Lãng nói: “Đúng vậy, chiên một lần trước, đến lúc ăn thì chiên lại lần nữa.
Này, cậu tự lấy đi, ăn xong thì nhanh chóng rời đi, đừng để các học sinh khác phát hiện.”
Nghe vậy, thầy Điền lập tức lấy một miếng khoai tây trong đĩa trên bếp, rồi ngồi xổm bên cạnh Trát Tây Trác Ca.
Khoai tây chiên không có gia vị nhưng cũng đã rất thơm rồi, bên ngoài giòn, bên trong mềm dẻo.
Điền Chính Quốc rất thích ăn khoai tây chiên, khoai tây ở đây được nắng chiếu đầy đủ, hàm lượng tinh bột cao, sau khi chiên thì rất thơm và giòn.
Điền Chính Quốc ăn đến miếng thứ hai thì cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu nhìn hai cô nhóc.
Khúc Trân cầm một bát nhỏ đựng bột ớt để chấm, còn Trác Ca...!
Trác Ca cầm một chai tương cà.
“Khúc Trân không thích ăn tương cà.” Trác Ca nói.
Phía trước, hiệu trưởng Tác Lãng đang chiên khoai tây nói: “Đúng rồi, con còn nhỏ, con thích ăn tương cà.”
Sau đó, hiệu trưởng Tác Lãng quay lại, thấy Điền Chính Quốc đang cầm một miếng khoai tây, để Trác Ca rưới tương cà lên.
“Thầy Điền cũng còn nhỏ.” Hiệu trưởng Tác Lãng cười dịu dàng, sau đó cô lấy một cái túi, đổ đĩa khoai tây này vào túi, đưa cho Kim Thái Hanh, “Bác sĩ Kim mang về mà ăn nhé.”
Kim Thái Hanh từ chối hai lần, cuối cùng không chỉ không từ chối được, mà hiệu trưởng Tác Lãng còn đưa thêm cho hắn một túi bánh sữa.
Hắn cảm thấy khá ngại, còn Điền Chính Quốc lúc này hoàn toàn đứng về phía nhà trường, vừa ăn vừa tiếp lời: “Cầm đi, khách sáo gì chứ, anh là thiên thần áo trắng mà, đừng ngại!”
“...” Kim Thái Hanh bất lực liếc nhìn anh, “Vậy hiệu trưởng, tôi về trước đây.”
Kim Thái Hanh đưa tay bắt tay với cô Tác Lãng.
Điền Chính Quốc ăn thêm hai miếng khoai tây rồi đứng lên phủi tay, nói muốn tiễn Kim Thái Hanh ra ngoài.
Ra đến sân trước, Kim Thái Hanh giả vờ trêu anh: “Còn biết tiễn khách nữa, lớn rồi ha.”
“À này.” Điền Chính Quốc lên tiếng, đi sát bên hắn, giơ tay chỉnh lại mũ lưỡi trai, “Khi nào anh lại đi thành phố, thành phố Sơn Nam ấy.”
Kim Thái Hanh nghĩ một lúc: “Sáng thứ Hai tuần sau, đi họp.”
“Anh có thể giúp tôi mua thêm một thứ nữa không?” Điền Chính Quốc hỏi.
“Tất nhiên là được rồi, cậu nói đi.”
Điền Chính Quốc: “Giúp tôi mua một cái máy ảnh chụp lấy liền, tôi xem trên mấy cửa hàng Taobao mà họ không gửi hàng đến huyện.”
Kim Thái Hanh nói: “Được, cậu muốn màu gì? Hay để tôi đến trung tâm thương mại rồi chụp hình gửi cho cậu chọn.”
Điền Chính Quốc hai tay đút túi quần, Tây Tạng có nhiều núi tuyết, ánh sáng ban ngày khúc xạ mạnh khiến nửa khuôn mặt dưới vành mũ của anh tương phản rõ ràng.
Anh không suy nghĩ nhiều mà mỉm cười nói: “Màu xanh lam đi, màu xanh như Doraemon của anh í.”
Kim Thái Hanh sững sờ rồi mỉm cười: “Được.”
Anh tiễn Kim Thái Hanh đến cổng trường, quay đầu nhìn vào trong, thấy lũ trẻ vẫn đang ở sân sau, rồi anh đưa tay ra: “Mang thuốc không?”
“Có.” Kim Thái Hanh rút hộp thuốc và bật lửa ra đưa cho anh.
Điền Chính Quốc nhận lấy: “Cảm ơn, lần cuối hút thuốc là hôm tôi tắm ở bệnh viện của anh.”
“Không hút thuốc trong trường à? Nguyên tắc mạnh thế sao?” Kim Thái Hanh hỏi, “Học sinh không ở trường cũng không hút à?”
Điền Chính Quốc châm thuốc, hít một hơi sâu: “Đúng vậy, nhìn tôi có vẻ không đáng tin, thực ra cũng lười biếng, nhưng nguyên tắc thì rất vững chắc.”
“Phì.” Kim Thái Hanh bật cười, “Đừng tự dìm mình thế, cậu đã rất tốt rồi.”
Điền Chính Quốc cười, có vẻ đứng ngoài cổng trường hút thuốc vẫn hơi không yên tâm, anh kéo vành mũ xuống thấp hơn.
Hành động cắn điếu thuốc và kéo vành mũ này của anh bị Kim Thái Hanh nhìn thấy hết, yết hầu hắn khẽ siết lại, rồi trượt lên xuống, buộc mình phải nhìn đi chỗ khác.
Điền Chính Quốc đã mấy ngày không hút thuốc, mỗi hơi đều hút một cách tham lam, nên không nhận ra Đức Cát đang chạy tới.
Cậu nhóc đen gầy, thấp bé, như một cơn gió từ sân sau chạy thẳng đến cổng.
Đức Cát gọi to: “Thầy Điền!”
Điền Chính Quốc giật mình, ngay lập tức đưa tay kẹp điếu thuốc ra sau lưng, xoay người đối diện Đức Cát: “Có, có chuyện gì vậy?”
Đức Cát: “Thầy ơi, thầy Thứ Nhân bảo em đến hỏi thầy, tối nay chúng ta học hay kiểm tra ạ?”
“À, ừ thì...” Tay Điền Chính Quốc đang giấu sau lưng nhẹ nhàng ra hiệu, anh hy vọng Kim Thái Hanh hiểu, “Làm bài kiểm tra nhỏ nhé.”
Kim Thái Hanh hiểu ý, tiến lên một bước, trong tầm nhìn khuất của Đức Cát lấy điếu thuốc từ tay Điền Chính Quốc, kẹp trong tay mình.
Đức Cát gật đầu nói: “Vâng ạ.
Thưa bác sĩ Kim, bánh sữa hôm nay là do chú hai của em làm, rất ngon đấy ạ!”
Điếu thuốc của Điền Chính Quốc đã được lấy đi, anh thoải mái thả tay xuống bên hông.
Quay đầu lại, thấy Kim Thái Hanh đã ngậm điếu thuốc, gật đầu đáp lại Đức Cát: “Được, cảm ơn em.”
Điếu thuốc bị Kim Thái Hanh ngậm lấy, tỏa ra một làn khói trắng.
Hắn trả lời Đức Cát, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Điền Chính Quốc..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro