Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Trùng Hợp Thay Dải Ngân Hà Cũng Có Hơn 100 Tỷ Ngôi Sao

Chuyện là thế này.

Thông thường, vào lúc 7 giờ 20 phút, Điền Chính Quốc sẽ đến lớp.

Trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, anh sẽ ngồi trên bục giảng, giống như khi còn ở Bắc Kinh, quan sát tiết tự học buổi sáng và chào hỏi từng học sinh khi chúng bước vào lớp.

Nhưng hôm nay, đã 7 giờ rưỡi rồi, tất cả học sinh đã đến đầy đủ nhưng vẫn không thấy Điền Chính Quốc đâu.

Vì vậy, mọi người đề nghị học sinh giỏi nhất lớp, Đạt Tang Khúc Trân, đi tìm thầy.

Khúc Trân biết thầy giáo ở trong ký túc xá giáo viên của trường, ngay cạnh phòng của thầy Thứ Nhân.

Cô bé lên lầu gõ cửa, gõ một lúc lâu, có vài lần đập cửa mạnh đến mức như đang đòi nợ, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì.

Khúc Trân xuống lầu trở lại lớp, nói với các bạn rằng trong phòng thầy không có ai đáp lời, cô bé cũng đã gõ cửa rất mạnh.

Các bạn học đột nhiên lo lắng, có người nói liệu thầy có gặp chuyện gì không, có người nói liệu thầy có bị bệnh nằm trong đó không.

Nhóm học sinh lớp 9 này rất bạo dạn, quên mất việc trước tiên phải đi tìm thầy Đạt Ngoã ở lớp 1 để xin giúp đỡ.

Chu Dương, đang ngồi vắt chân trên ghế, ra hiệu cho các nam sinh ở hàng sau, rồi nhanh chóng chạy lên tầng hai.

Chu Dương cho rằng Khúc Trân có lẽ gõ cửa không đủ mạnh, dù Khúc Trân rất chắc chắn rằng mình đã gõ cửa rất mạnh rồi, nhưng Chu Dương vẫn nghĩ một cô gái thì có thể mạnh đến mức nào chứ.

Chu Dương đập cửa mạnh đến mức cả cánh cửa rung lên, nhưng bên trong Điền Chính Quốc vẫn không có phản ứng.

Khúc Trân lo lắng đến mức suýt khóc, Chu Dương nhổ vỏ hạt dưa trong miệng ra, với một cú đạp mạnh, “bụp” cánh cửa bật mở.

Mấy học sinh nhanh chóng chạy vào, thấy Điền Chính Quốc nằm bất tỉnh trên giường, Chu Dương hét lên: “Đi gọi bác sĩ!”

Tiếng động cuối cùng cũng khiến thầy Đạt Ngoã, đang dạy học ở lớp 1, chạy lên tầng.

Thầy gặp Khúc Trân đang chạy xuống, cô bé lo lắng nói: “Thầy ơi thầy Điền bị ngất xỉu!” rồi vội vàng chạy về phía bệnh viện.

Cho đến khi Kim Thái Hanh tới, thầy Đạt Ngoã mới yên tâm, đẩy các học sinh đứng ở hành lang nhìn vào phòng Điền Chính Quốc xuống lầu, bảo chúng quay lại lớp tự học.

Kim Thái Hanh lại đưa ống thở oxy cho Điền Chính Quốc, nói: “Cậu bị thiếu oxy dẫn đến mất ý thức, cậu không phải vừa mới tan học, mà bây giờ đã là giữa trưa rồi.”

Điền Chính Quốc nằm trong vòng tay của hắn, hít oxy và nghe Kim Thái Hanh nói chuyện.

Kim Thái Hanh tháo máy đo oxy trên ngón tay anh, nói: “Lượng oxy trong máu quá thấp, cậu cần phải đến bệnh viện để thở oxy.”

Điền Chính Quốc đưa tay lên, Kim Thái Hanh nghĩ rằng anh muốn nói gì đó với mình, nên cúi đầu xuống.

Tuy nhiên, Điền Chính Quốc chỉ vào Đạt Tang Khúc Trân, cô bé tiến lại gần, nhìn anh.

Điền Chính Quốc yếu ớt nói đứt quãng: “Em, tọa độ của ba, ba đường parabol, đều vẽ đúng rồi, nhưng càng hỏi thì em nói càng nhỏ, đồ thị cũng vẽ đúng, nhưng, em viết chữ bị ngược rồi.”

Đạt Tang Khúc Trân ngây người, mím môi.

Cô bé là người có điểm toán cao nhất trong kỳ thi kiểm tra đánh giá, Điền Chính Quốc rất kỳ vọng vào cô bé, nhưng cô lại mắc một lỗi cơ bản.

Kim Thái Hanh quay sang Khúc Trân nói: “Thôi em xuống lầu tự học đi, đừng làm thầy Điền giận thêm nữa, thầy vốn đã thở không ra hơi rồi.”

Khúc Trân “Dạ” một tiếng, quay người rời đi.

Kim Thái Hanh thở dài, rồi vỗ nhẹ vào lưng Điền Chính Quốc, nói: “Cậu thở thêm vài hơi, xem có thể đi lại được không, nếu không được tôi sẽ cõng cậu đến bệnh viện.”

“Bác sĩ Kim.” Điền Chính Quốc vừa nãy còn dựa vào cánh tay của Kim Thái Hanh, giờ anh cố gắng ngồi thẳng lên, mặc dù không thở nổi, nhưng vẫn kiên cường bò về phía cuối giường, “Bác sĩ Kim...”

Kim Thái Hanh nghĩ rằng Điền Chính Quốc không muốn học sinh nhìn thấy cảnh anh bị người khác cõng, ánh mắt kiên định khi bò của anh dường như muốn nói rằng “Tôi thà bò cũng phải tự mình đến bệnh viện“.

Kim Thái Hanh định nói dìu nhau đi bộ cũng có thể đến nơi thì...

Điền Chính Quốc bò tới cuối giường, lấy chiếc áo khoác, nói: “Phiền anh rồi.”

Được rồi, một giáo viên luôn tự biết cách đối xử tốt với bản thân.

Kim Thái Hanh nhận ra anh bò tới cuối giường không chỉ để lấy áo khoác mà còn lấy chiếc iPad, kiểm tra thấy bút cảm ứng vẫn còn trong vỏ, rồi cầm đi theo.

Kim Thái Hanh cõng anh lên.

Thầy Điền gầy, bình thường do ngồi cúi đầu viết chữ, để giữ cho cổ và lưng không bị đau, bài thể dục duy nhất của anh là bơi lội.

Thẻ phòng tập không giúp anh có cơ bắp đẹp hay giảm nhiều mỡ, chủ yếu là anh quá biết cách tự nuông chiều bản thân, chỉ cần hơi mệt là anh đi tắm rồi về nhà.

Khi cõng xuống tầng một, Kim Thái Hanh nhận ra thầy giáo này thực sự không quan tâm học sinh nhìn thấy mình yếu ớt thế nào, vì Điền Chính Quốc nằm trên vai hắn, vỗ nhẹ, thều thào nói: “Cõng tôi ra cửa sau, tôi muốn nhìn trộm mấy đứa ở hàng cuối.”

“...” Kim Thái Hanh suýt bật cười, nói: “Hồi tôi đi học, tôi sợ nhất mấy thầy giáo như cậu đấy.”

“Đúng rồi đó.” Điền Chính Quốc nói, “Thầy Điền chuyên trị mấy trò như anh.”

Điền Chính Quốc đứng ở cửa sổ gần cửa sau liếc nhìn một lượt, hôm nay lũ trẻ đều khá ngoan, đứa thì đang học thuộc văn, đứa thì học thuộc tiếng Anh.

Điền Chính Quốc cảm thấy hài lòng, nói: “Được rồi, đi thôi.”

Hôm nay có một phen náo động thế này, đã khơi dậy sự yếu mềm trong lòng nhiều học sinh, chẳng hạn như Chu Dương, cậu nhóc đang nằm sấp đọc sách tiếng Tạng.

Bởi vì thầy Đạt Ngoã của lớp 1 đã nói một câu: “Thầy Điền từ Bắc Kinh xa xôi đến đây, cơ thể còn yếu như vậy, mà vẫn kiên trì dạy thêm và dạy tự học buổi tối, các em tuyệt đối đừng để phụ lòng thầy.”

Nghĩ cũng đúng, thầy giáo này nhìn gầy gò, ăn cũng chỉ ăn một bát.

Chu Dương dù sao cũng đã lớn, chỉ là tinh nghịch một chút thôi chứ không phải là không biết điều.

Kim Thái Hanh đỡ Điền Chính Quốc nằm lên giường bệnh, mở bình oxy cạnh giường, nói: “Trước tiên thở oxy đã, tôi đo nhiệt độ cho cậu, cậu đang đói phải không?”

Điền Chính Quốc gật đầu.

“Được rồi.” Kim Thái Hanh nói, “Tôi sẽ gọi y tá đến lấy máu cho cậu, có thể chỉ là sốc độ cao, nhưng tối nay cậu phải ở lại đây để theo dõi.”

“Không được, tôi phải giảng bài vào buổi chiều.” Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh nhìn anh một cái, cầm tờ phiếu khám bệnh trên tủ đầu giường, ký tên vào đó, nói: “Cậu phải giảng bài, thế thì tôi sẽ gọi học sinh đến đây, ngồi xung quanh giường nghe cậu giảng.”

Điền Chính Quốc cười cười: “Được thế thì còn gì bằng?”

“...” Kim Thái Hanh liếc xéo anh một cái, không nói gì.

Ký xong phiếu khám bệnh, lại ký tên bác sĩ chủ trị vào bảng tên giường bệnh, trong mục bệnh nhân ghi tên “Điền Chính Quốc“.

“Tôi ra ngoài lấy nhiệt kế.” Kim Thái Hanh nói.

Một lát sau Kim Thái Hanh và y tá cùng vào, y tá mang theo dụng cụ lấy máu, Kim Thái Hanh mang nhiệt kế tai và ống nghe.

“Ồ, đây chẳng phải là thầy Điền sao.” Y tá nhận ra anh, “Sao vậy, có chỗ nào không khỏe à?”

“Cậu ấy bị sốc độ cao.” Kim Thái Hanh cúi xuống, đo nhiệt độ cho anh, không bị sốt, rồi dùng ống nghe kiểm tra nhịp tim và phổi, có vẻ chỉ là sốc độ cao đơn thuần.

Y tá khẽ cười, đi đến phía bên kia giường bệnh, buộc dây garô lên cánh tay anh, ấn ấn mạch máu.

Điền Chính Quốc khá sợ kim tiêm, đúng lúc đầu ống nghe của Kim Thái Hanh đặt lên tim anh.

Khi y tá lấy ống lấy máu ra, nhịp tim anh đột ngột tăng lên, Kim Thái Hanh nhìn vào mặt anh, nét mặt có hơi lo lắng.

“Thầy Điền.” Kim Thái Hanh đứng thẳng dậy, hỏi: “Kết quả kiểm tra đánh giá lần này thế nào?”

Nghe nhắc đến chuyện này, Điền Chính Quốc như được tiếp thêm chút sức: “Đúng như tôi dự đoán, có quá ít học sinh nắm vững kiến thức lớp 7 và lớp 8.

Đạt Tang Khúc Trân cũng coi như là khá, bài thi toán 150 điểm thì em ấy được 98 điểm, cao nhất lớp...!Á! Đau quá!” Điền Chính Quốc nhìn sang cánh tay trái.

Y tá biết anh là giáo viên, nên lấy máu từ cánh tay trái của anh.

Bởi có người sau khi lấy máu sẽ cảm thấy đau nhức tay, nên việc này để tránh ảnh hưởng đến việc viết bài của anh.

Y tá cười: “Đau hả? Xong rồi, đã lấy xong.”

Nói xong, y tá theo thói quen dùng bông gòn nhấn lên chỗ vừa lấy máu, rồi chợt nhớ ra: “Ôi, cần phải dán băng keo, anh không còn sức nhấn phải không?”

“Tôi làm cho.” Kim Thái Hanh bước tới, thay y tá nhấn chỗ bông gòn, thuận tiện ngồi xuống ghế cạnh giường bệnh.

Điền Chính Quốc nhìn hắn: “Anh lấy băng keo dán lại là được rồi.”

“Cần phải nhấn mạnh một chút, không sao đâu, ba đến năm phút là được.”

“Hôm nay anh không bận à?” Điền Chính Quốc hỏi, “Đừng để làm lỡ buổi khám của anh.”

Kim Thái Hanh lắc đầu: “Hôm nay không có bệnh nhân, không sao đâu, có người đến y tá sẽ gọi tôi.”

“Cảm ơn nhé.” Điền Chính Quốc cười, “Tôi đến Tây Tạng lâu thế này, toàn làm phiền anh.”

“Không phiền đâu.” Kim Thái Hanh cũng cười.

Nghĩ đến việc mình đã đến đây một thời gian, Điền Chính Quốc cau mày, hỏi: “Đúng rồi, tôi đã đến đây gần một tháng rồi, sao bây giờ mới bị sốc độ cao? Tôi đi đường cao tốc Thanh Tạng qua dãy núi Côn Lôn mà có bị gì đâu.”

Kim Thái Hanh liếm môi, nói: “Sốc độ cao là chuyện rất khác nhau giữa từng người, không có quy luật nào cả.

Có nhiều người trước khi lên cao nguyên đã uống Hồng Cảnh Thiên* một thời gian dài, có thể giống như cậu, lái xe từ từ lên cao, nhưng vẫn sẽ bị sốc độ cao.

Thông thường, các triệu chứng sốc độ cao có thể xảy ra trong vòng hơn một tháng sau khi đến cao nguyên.”

(*) Hồng Cảnh Thiên 红景天: Rhodiola Rosea, là một loại cây dùng để điều trị chứng say độ cao.

“Ồ...” Điền Chính Quốc hiểu ra, “Trước đây tôi còn tưởng mình là người được chọn.”

Kim Thái Hanh gật đầu đồng tình: “Cậu đúng là rất kỳ diệu, tôi hiếm khi gặp ai vừa đến Tây Tạng không những không có triệu chứng sốc độ cao, mà còn có thể hút thuốc.”

“Vậy à.” Điền Chính Quốc giọng vẫn yếu, nhưng không ảnh hưởng đến sự tự hào trong giọng nói: “Chắc không phải tôi kỳ diệu, mà là cơ thể con người kỳ diệu.”

Điều này, bác sĩ Kim, với tư cách là một người học y, rất đồng ý.

Hắn nắm cánh tay trái của Điền Chính Quốc, dùng bông gòn cầm máu, nhìn vào mặt anh, nói: “Điều thần kỳ nhất của cơ thể con người chính là bộ não.

Não của con người có hơn 100 tỷ tế bào thần kinh, trùng hợp thay, dải Ngân Hà cũng có hơn 100 tỷ ngôi sao.

Y học đã nỗ lực tương đương với thiên văn học để có thể nhìn rõ được não bộ như cách mà thiên văn học cố gắng nhìn rõ dải Ngân Hà.”

Có vẻ vẫn còn thiếu oxy, Điền Chính Quốc nghe Kim Thái Hanh nói, cảm thấy đầu óc lâng lâng.

Không phải kiểu mê man không hiểu gì, mà là cảm giác lâng lâng.

Có lẽ vì trong phòng bệnh này chẳng có gì ngoài hai cái giường trống, tạo thành không gian cho hai người, cũng có lẽ vì trong mơ anh thấy Kim Thái Hanh, nên giờ nhìn hắn bỗng có một cảm giác giấc mơ lẫn lộn với thực tế.

Điền Chính Quốc hỏi: “Sau này tôi còn bị sốc độ cao nữa không?”

“Không chắc.” Kim Thái Hanh trả lời, “Lần này cậu chỉ bị chóng mặt, thực ra nếu Khúc Trân không đến gọi tôi, một lúc nữa cậu cũng sẽ tự tỉnh lại thôi, không cần quá lo lắng.”

Điền Chính Quốc gật đầu: “Dọa Khúc Trân sợ rồi.”

“Điều làm em ấy sợ nhất chắc là dù cậu đang ngất vẫn nhớ ra em ấy làm sai câu hỏi trên bài thi.” Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc mím môi, cúi đầu.

Điều này anh thừa nhận, sáng nay nhìn thấy gương mặt Đạt Tang Khúc Trân là anh đã bực mình, nói: “Câu đó mà không làm sai thì đã được 101 điểm rồi.”

“Vậy cậu coi như em ấy được 101 điểm đi.”

Nói xong, hắn nhấc miếng bông gòn ra xem, cũng ổn rồi.

Hắn đứng dậy ném miếng bông vào thùng rác, hỏi: “Bằng lái xe của cậu để ở trong xe đúng không?”

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Tôi đi đăng ký khám rồi mở phiếu xét nghiệm máu giúp cậu, cần dùng số chứng minh nhân dân của cậu, tôi sẽ lấy từ bằng lái.” Kim Thái Hanh nói, “Tốt nhất cậu nên ngủ thêm một chút đi, khi nào có kết quả xét nghiệm máu tôi sẽ quay lại.”

“Ừ.” Điền Chính Quốc gật đầu.

“Có gì cần cứ gọi điện cho tôi.” Kim Thái Hanh nói.

“Bác sĩ Kim.”

“Ơi?”

Điền Chính Quốc: “Khi nào về Bắc Kinh, chúng ta nhất định phải tìm một chỗ nào đó ăn một bữa thật ngon nhé.”

Kim Thái Hanh: “Chắc chắn rồi.”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vui#về