chương 3
Sáng hôm sau.
Mặt Trời một lần nữa đã lên cao, bất đầu chiếu những tia nắng ấm áp xuống vùng đất an lành hoa quả sơn.
Các chú khỉ đã thức dậy từ sớm, bắt đầu công việc của mình một cách bận rộn.
Trong lúc này Lão Ngưu đã đi mấy vòng hoa quả sơn rồi vẫn chưa tìm ra Tôn Ngộ Không.
''Ngộ Không, đệ đâu rồi...''
Hắn hét lớn.
''Chết ở đâu rồi không biết...''
Hắn nghĩ thầm, rồi bước tới cửa sổ nhìn xuống thì thấy người hắn cần tìm đang ngồi phía dưới,
cạnh hồ nước một vóc dáng cao to quen thuộc trong vô cùng mệt mỏi, đôi mắt ủ rũ gương mặt uể oải nhìn vào hướng vô định.
Từng làng gió hiu hiu thổi nhẹ qua, làm những sợi lông khỉ trên mặt hắn cũng nhẹ nhàng đông đưa.
''Ngộ Không...''
Lão Ngưu gọi lớn.
Nghe tiếng kêu hắn quay lại, mặt cố nặng ra một nụ cười.
....
Từ xa Ngưu Ma Vương đang tiến lại bờ hồ, ngồi xuống cạnh Ngộ Không.
''Đệ sao vậy, sao có vẻ mệt mỏi .''
Hắn nói, giọng có vẻ lo lắng.
''Không sao chỉ bị quấy rầy không ngủ được thôi.''
Vừa nói hắn vừa đưa tay vuốt gương mặt bơ phờ của mình.
''Haha... Ai lại dám quấy rầy đệ vậy, có người to gan vậy à.''
''Là một ma nữ.... hình như tên Đào Đào.''
Ngộ Không trả lời bằng một giọng thản nhiên, đôi mắt vẫn chứa sự mơ hồ.
Nghe đến cái tên này Lão Ngưu sững lại, mắt mở to nhanh chóng hỏi lại.
''Sao đệ biết cô ta.''
Ngộ Không quay qua nhìn hắn, mắt mở to như nhìn thấy cứu tin, vội đứng dậy hai tay nắm chặt vai lão Ngưu.
''Huynh biết cô ta là ai à.''
Đôi mắt mở to chờ đợi câu trả lời.
Biết mình đã lỡ lời, người hơi thu lại, gương mặt lúng túng, đôi mắt lãng tránh đi chỗ khác lão Ngưu đáp.
''Ta...Ta không biết.''
''Không...''
Ngộ Không nhanh chóng đáp lại, rồi nói tiếp.
''Rõ ràng huynh biết, nói cô ta là ai''.
Vừa nói hai tay càng siết chặt vai lão Ngưu.
''Hơi....''
Lão Ngưu chỉ có thể thở dài, vừa lắc đầu.
''Ta... ta thật sự không biết.''
''Huynh rõ ràng biết được là không thể lừa ta mà, phải không.''
Đôi mắt Ngộ Không như có ánh lửa nhìn thấu người trước mắt, cũng phải thôi họ là huynh đệ bao nhiêu năm rồi chứ lại không hiểu nhau mới lạ.
''Nhưng...''
Lão Ngưu tiếp tục lắc đầu, đưa tay đẩy Ngộ Không ra đứng dậy nói.
''Ta không thể nói cho đệ.''
''Tại sao lại không, coi như ta xin huynh đó nói cho ta biết đi, rốt cuộc cô ta là ai.''
Lão Ngưu quay lại nhìn Tôn Ngộ Không bằng đôi mắt thương cảm, cúi nhẹ đầu né tránh ánh mắt người đối diện khẽ nói.
''Đệ muốn biết đến vậy à.''
''Tất nhiên rồi, cô ta làm đệ sống không bằng chết, rốt cuộc người đó muốn gì chứ.''
vừa nói hắn vừa ngồi xuống, đôi chân mềm nhũn không muốn đứng nữa.
Nhìn thấy thân hình của một vị phật mới sắt phong trong trạng thái lờ đờ uể oải này khiến người khác không khỏi trạnh lòng.
Chỉ mới có một ngày ngắn ngủi vậy mà....
''Trước tiên đệ đi ngủ đi, rồi ta sẽ nói cho đệ biết.''
''Đệ cũng mượn ngủ nhưng.....''
Hắn chưa nói hết câu đã bị Lão Ngưu ngất lời.
''Yên tâm cô ấy chỉ có thể gặp đệ vào ngày trăng tròn''.
Nói xong Lão Ngưu cũng bỏ đi, bỏ lại Tôn Ngộ Không đứng ngây ngốc với cả ngàn câu hỏi trong đầu.
.....
Ánh nắng gắt gao chiếu rọi vào giang phòng. Trên chiếc giường to lớn hắn ngồi dậy, vung vai một cái, gương mặt sau khi đánh một giấc đã ngủ hết một ngày thì bây giờ đã có chút sức sống.
Hắn đứng dậy khỏi giường, đưa tay xoa cái đầu đầy lông lá, đứng ở cuối giường hưởng trọn ánh nắng, Mặt Trời chiếu rọi lên khuôn mặt hắn làm gương mặt vốn Tuấn Tú lại càng thêm sắc sảo.
''A Nhàn.''
Hắn gọi lớn, giọng mang chút lười biếng.
Bên ngoài ngay lập tức có tiếng bước chân đang đi đến.
''Dạ, có chuyện gì sao hầu Vương? ''.
Gương mặt hiền từ, trên tay còn cầm một bình hoa, vừa nói vừa tiện tay đặt lên chiếc bàn làm việc.
''Lão Ngưu đâu rồi, huynh ấy về chưa.''
''Dạ chưa ạ, đang ở đại sảnh.''
....
Trong đại sảnh rộng lớn, một bóng người to lớn đang ngồi đọc sách mặt trong có vẻ hớn hở.
Tôn Ngộ Không bước vào.
''Đệ đến rồi à, mau qua đây ta vừa đọc được công thức chế biến rượu trong có vẻ ngon này.''
Nhìn thấy người huynh hết háo sắc giờ lại háo ăn của mình hắn chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
''Đệ không quan tâm chuyện đó, giờ thì mau nói đi.''
Lão Ngưu ngước mặt lên nhìn hắn, nhẹ nhàng đóng quyển sách,đôi mắt lãng tránh, cười khổ một cái rồi nói.
''Nói là nói cái gì?...''
''Thôi nào, huynh rõ ràng là biết rõ mọi thứ tại sao lại không nói.''
Lão Ngưu lắc đầu, thở dài một cái rồi ngước mặt lên hỏi.
''Muốn biết vậy à...''
''Tất nhiên''.
Hắn nhanh chóng đáp lại.
''Nhưng ta không thể nói, nếu đệ muốn biết sao không tự tìm hiểu đi. ''
''Tìm hiểu?...''
Hắn hỏi lại.
''Ừm.''
''Bằng cách nào, tại sao huynh không nói luôn đi.''
Lão Ngưu chỉ biết lắc đầu...đứng dậy.
''Ta không nói vì ta có nổi khổ của ta, tin ta đi cũng vì đệ cả thôi sao này đệ sẽ biết, còn bây giờ nếu đệ muốn tìm hiểu hãy đi tìm cây la Mã, mọi thất mắc của đệ có thể được giải đáp.''
Nói rồi lãi Ngưu bỏ đi.
''Cây La Mã...''
Hắn thì thầm, trong lòng có chút lo lắng.
Cây La Mã là loài cây trong truyền thuyết.
Tương truyền khi Nữ Hoa Nương Nương vá trời thành công trái đất quay lại sự sống vốn có của mình, các sinh vật lần lượt được sinh ra.
Một ngày đẹp trời Nữ Hoa Nương Nương quay lại Trái Đất bà rất vui khi nhìn Trái Đất phát triển theo hướng tích cực, bà quyết định sẽ gieo một hạt giống để đánh dấu bà đã từng tới đây.
Nghĩ vậy Nữ Hoa Nương Nương đã gieo một hạt giống hình con mắt xuống đất, cây lớn nhanh và phát triển tốt nó có khả năng nhìn thấy mọi thứ trên Trái Đất cứ vậy nó đã tồn tại được mấy ngàn năm nhìn thấy từng thời kì của con người nên nếu có thể tìm thấy nó, nó sẽ giúp con người giải đáp mọi thắc mắc trong quá khứ, ''Ví dụ bạn muốn biết crush đã làm gì đi với ai vào sinh nhật năm trước có thể hỏi nó''.
Nhưng để tìm được nó vô cùng khó khăn vì cơ thể nó phát ra một nguồn linh khí vô cùng mạnh phù hợp với việc tu luyện của thần tiên lẫn yêu quái nhưng khi tu luyện thành tiên chỉ cần tìm một nơi không khí trong lành là có thể tu luyện một cách dễ dàng. Nhưng yêu quái thì cần nguồn linh khí này để tu luyện nên xung quanh cây từ lâu đã là nơi chú ngụ của rất nhiều yêu quái rất mạnh tồn tại cả trăm ngàn tuổi.
Hơn nữa muốn tìm ra được vị trí của nó đòi hỏi người đó phải tập trung cảm nhận dò tìm linh khí của nó phát ra để lần theo. Nên cây La Mã để đến được đó là điều vô cùng khó khăn nếu không muốn nói lên bất khả thi.
Liệu Tôn Ngộ Không có thể tìm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro