Chương 59
Người nam nhân nâng tay phủi phủi lớp tuyết đọng trên bả vai, đợi toàn thân một mảnh sạch sẽ mới cất bước vào phòng.
Lúc này nương nhờ ánh đèn mới thấy rõ diện mạo đối phương, tóc hắn không có vuốt keo chải ngược cầu kỳ như những khách khứa khác, nhưng không tạo cảm giác xuề xoà, ngược lại rất gọn gàng, trên thân mặc trường bào cổ điển màu xanh đen, vẻ mặt thanh tuấn toát lên vẻ trí thức lễ độ hiếm có.
Đột nhiên có người xuất hiện làm Nhu Thanh phân tâm, kinh ngạc quên cả việc nhai bánh, mắt nhìn chăm chú, thấy hắn tiến vào cô liền vội lùi về sau hai bước giữ khoảng cách nhất định.
Hôm nay là tiệc cuối năm, vốn dĩ Mạc Ngạn Nhiên nên đến đây từ sớm, nhưng giữa trưa có đơn đặt vải mà phân nửa nhân viên đều đã nghỉ phép, công việc nhân đôi lại không ai phụ trách, hắn bất đắc dĩ tự kiểm kê sổ sách và chọn vải, đợi hoàn tất đã phát giác trời sụp tối lúc nào không hay.
Vì gấp gáp trở về, hắn định qua Đông phòng sửa quần áo chỉnh tề trước, nào ngờ bên trong có người.
Đối lập Nhu Thanh, Mạc Ngạn Nhiên bên ngoài lại quan sát cảnh trong phòng rất rõ, kỳ thực hắn tới đã được tầm năm phút rồi, chỉ là người bên trong lo chăm chú ăn bánh nên không phát hiện.
"Em ăn như vậy không sợ bị mắc nghẹn sao?" Hắn lặp lời cũ.
Nhu Thanh lúc này mới định thần, phát giác bản thân lo nhìn người ta tới quên cả nhai.
Tuy cả hai không quen biết nhưng nghe hắn hỏi tận hai lần, cô vẫn là lịch sự lắc đầu.
Song thấy đối phương cả người khí chất thanh lịch, lại nhìn chính mình hai tay dính đầy dầu mỡ bất kham, hai người đều đứng chung phòng lại chênh lệch hoàn toàn, bất giác có chút không tự nhiên, vô thức chùi chùi tay, bụng thầm cầu mong hắn nhanh rời đi.
Mạc Ngạn Nhiên bên này cũng đang lục tìm ký ức, những năm vừa rồi hình như đều chưa gặp qua cô bé này, lại nhìn mặt cô có chút ngây ngô, tự phỏng đoán đây chắc là một biểu muội, lần đầu được ba mẹ dẫn đến tham dự.
Biểu huynh muội Mạc gia nhiều vô số kể, hắn cũng gặp ít nhiều, mỗi khi xuất hiện họ đều là một thân xinh đẹp lộng lẫy, còn cô bé này thì mặt mũi bình thường, cũng không trọng lễ tiết, ăn uống sỗ sàng, khác xa hoàn toàn khí chất một tiểu thư nhu thục nên có, bất quá hắn lại cảm thấy hai má căng phồng nhồi nhét bánh của cô, có chút đáng yêu.
Tiến vô phòng rồi, lại nhìn kỹ, sắc mặt thiếu nữ có chút xanh xao, cả người gầy yếu, phảng phất chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ lay đổ ngay lập tức.
Khi nãy không chú ý giờ mới phát hiện, tuy hành động ăn uống có sỗ sàng nhưng không giống vì đói, ngược lại tựa như đang cố gắng nhai nuốt đất đá, càng xem càng khiến lòng người khó chịu.
Cực kỳ giống lâm vào nạn đói.
Mạc Ngạn Nhiên bản tính lương thiện, lại đã có con nên cực kỳ kiên nhẫn, cũng tự cho cô là biểu muội, nhịn không được ôn nhu quan tâm: "Nếu không thích vì sao còn miễn cưỡng ăn, hay để anh cho người lấy vài bánh oản đậu hoàng cho em, bánh đó mềm lại dễ ăn, chịu không?"
Nhu Thanh rầu rĩ, không biết nên giải thích thế nào, do muốn phá thai nên bắt buộc ăn bánh dứa? Có điều ngữ khí hắn ôn hoà như thế, rất khó lòng chối từ.
"Tiểu Thanh."
Lúc này giọng Mạc Lam Chiểu từ ngoại vang lên, Nhu Thanh cuống quít bất chấp có ai đang hiện hữu, cô chỉ biết không thể để bị Mạc Lam Chiểu phát hiện mình có thai.
Nhìn tới nhìn lui căn phòng trống trải, không có chỗ nào có thể phi tang vật chứng, vì thế chẳng màng liêm sỉ, nhanh trí đem bọc bánh nhét vội vào tay nam nhân, tay không quên loạn xạ chùi mặt miệng, sau đó chạy sang một góc an trí đứng im, tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.
Mạc Ngạn Nhiên bị hành động cô doạ cho ngẩn người, chưa kịp hiểu chuyện gì đã trông thấy Mạc Lam Chiểu đi vào.
Mạc Lam Chiểu đồng dạng ngạc nhiên trước sự hiện diện của anh cả, khựng lại một giây, sau đó rất nhanh tươi cười.
"Đại ca? Sao anh còn ở đây, không vào tiếp khách sao, đại tẩu không đi cùng?"
Hắn đưa mắt liếc nhìn người ở góc phòng, mày thoáng cau lại, cô nam quả nữ ở cùng phòng khiến hắn mạc danh khó chịu.
Chợt nghĩ lại, đại ca xưa nay tâm tính văn nhã, hơn nữa phu thê bao năm tình thâm, lí nào làm ra chuyện trái đạo đức.
Hắn điên rồi.
Đúng là ăn no sinh rảnh rỗi mới nghĩ ai cũng xấu như mình.
Mạc Ngạn Nhiên hạ mi nhìn mớ bánh trong tay, khoé mắt bắt gặp ánh mắt tiểu muội len lén hướng về mình, mi mắt run rẩy chớp vài cái, mấy đầu ngón tay hơi chắp lại biểu lộ sự khẩn cầu.
Dù không hiểu sự tình thế nào, nhưng lý nào người ta đã tỏ ý cầu hỗ trợ, chẳng lẽ mình lại nhẫn tâm không giúp.
Nghĩ vậy, Mạc Ngạn Nhiên bình thản, không tiếng động dùng mũ che chắn, đem bao bánh giấu vào tay áo, ôn hoà mỉm cười trả lời: "Năm nay, cô ấy đưa Di Thanh về Chúc gia ăn tết, anh thì bên đây, tính làm sạch tuyết trên người rồi mới vào. Mà đừng nói vụ này, quan trọng là chuyện chú kìa, sao rồi, hôm nay rốt cuộc cũng chịu xuất đầu lộ diện? Còn vết thương kia là sao?"
"Cái này à, lão già ấy ban tặng đấy."
"—" Mạc Ngạn Nhiên.
"—" Nhu Thanh.
Không ngờ đại tướng tàn bạo như vậy.
"Anh thừa biết còn hỏi, nếu không có mục đích, đời nào em chịu dính dáng tới mấy nơi có thân thích, né còn không kịp. Do hôm nay Tứ gia trở về nên mới nhân cơ hội đưa người ra mắt, sẵn tiện xem pháo hoa." Vừa nói hắn vừa đi tới gần Nhu Thanh, nắm lấy tay cô dắt ra chào hỏi.
Cảm nhận tay không lạnh ngắt như trước, tâm tình hắn cũng thoáng nhẹ bớt phần nào.
"Vậy cô bé này là người em muốn ra mắt?" Mạc Ngạn Nhiên nhìn hành động ân cần của nhị đệ, mạc danh kinh ngạc, hóa ra không phải là biểu muội sao.
Vốn tưởng, một người vô tâm như nhị đệ có lẽ chỉ muốn tiêu dao, trêu hoa ghẹo nguyệt suốt đời kia chứ.
"Đúng vậy, chính là cô ấy, tên là Từ Nhu Thanh, không bao lâu đại ca phải gọi em ấy một tiếng em dâu rồi." Mạc Lam Chiểu khi nói mắt sáng quắc như đứa trẻ đang khoe khoang.
Tuy cùng cha khác mẹ nhưng hắn từ nhỏ tới lớn không hề có định kiến với đại ca, khả năng hai anh em đều đồng cảnh ngộ không mẹ từ sớm, lại được coi là sản phẩm nòi giống không hoàn hảo của Mạc gia, thay vì nghe lời xúi giục tranh đấu gay gắt thì anh em lại bảo ban nhau mà cố sống, hắn một lòng xem Mạc Ngạn Nhiên là thân nhân, huynh trưởng như cha là vậy.
"Vậy sao, chúc mừng chú." Mạc Ngạn Nhiên cười cười, không biết Mạc Lam Chiểu có nhận ra không hay do bản thân hoa mắt, vì hắn nhận thấy rõ biểu tình không tình nguyện của Nhu Thanh, nhưng chuyện cần giúp cũng giúp rồi, dẫu sao cũng là chuyện nhà người ta, không nên xen vào thì tốt hơn.
Cùng Mạc Ngạn Nhiên hàn huyên vài câu rồi cáo biệt, Mạc Lam Chiểu cầm dù, dắt tay Nhu Thanh dạo bước đến một khu tiểu viện.
"Đây là nơi lúc nhỏ ta và mẹ sống." Mạc Lam Chiểu im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.
Nhu Thanh không nói gì, đưa mắt đánh giá xung quanh.
Nơi đây thiết kế vô cùng đơn sơ, so với toà tư dinh nguy nga này, quả thật khác nhau một trời một vực, dẫu có chút cũ kỹ nhưng hình như mỗi ngày đều được lau dọn sạch sẽ, không tới mức bị bỏ mặc, chỉ là do đã lâu không có người ở nên có phần hiu quạnh, một chút nhân khí đều không có.
Mạc Lam Chiểu cũng không để tâm cô có nghe hay không, tiếp tục tự độc thoại.
"Chỗ này là nơi ta sống lúc nhỏ, sau khi mẹ mất mới chuyển đến Tây viện, mỗi lần không vui ta đều tới đây." Giống như hiện tại.
Nơi đây trong mảng ký ức của hắn chẳng có gì tốt đẹp, không hiểu vì sao lại là chỗ hắn muốn đặt chân đến khi tâm trạng xấu.
Cũng có thể do nơi đây gợi nhớ về những quá khứ, nhắc nhở bản thân từng bị ghẻ lạnh, mọi người khinh bỉ như thế nào, chỉ như vậy hắn mới càng có mục tiêu kiên cường.
Trước kia từ dưới những con mắt khinh thường nhìn lên, hắn đã cho rằng chỉ cần cố gắng thành tích ưu việt, trổ ra hết tài năng thì sẽ được ba và người đời chú ý thán phục, không dám xem thường mình nữa.
Rốt cục kết quả vẫn là thất bại.
Hoá ra dẫu tài giỏi hay không, cũng chẳng đổi lấy được một tiếng khen ngợi, vấn đề họ quan tâm chỉ là sẽ đạt được gì từ những thành tựu hắn có, ưu tú nhưng đem lại lợi ích thấp hơn mong đợi thì vẫn là thứ vô dụng.
Vừa nãy, tức giận qua đi, giờ đọng lại chỉ vẻn vẹn sự bức lực.
Trải qua xấp xỉ một phần ba đời người, hắn mới bắt đầu thấm thía những lời mỉa mai ngày đó.
Nếu bọn ta không chấp thuận, ngươi nghĩ một mình Mạc lão là đủ cho ngươi có tư cách nhận tổ quy tông sao?
Mạc Lam Chiểu, ngươi nên biết ơn vì được mang họ Mạc.
Tạo ra ngươi là song thân, có được sống tiếp hay không lại phải dựa vào Mạc gia này, ếch ngồi đáy giếng.
Sự thật tàn nhẫn khiến hắn bất ngờ, nhịn không nỗi phải nực cười, sớm biết dòng tộc này thối nát, không nghĩ tới có thể trầm trọng đến mức này.
Một câu biết ơn, quyết định cuộc đời vạn kiếp bất phục, mạng sống hắn từ bọn họ chấp thuận nên ơn này buột phải trả, trả tới khi chết mới thôi.
Nực cười, bao lâu tự cho mình đúng, họ khiếp sợ trước quyền lực của hắn song vẫn tráo trở không ngừng hút máu hắn mà sống.
Sống cho bản thân đã mệt, đeo trên lưng cả một gia tộc càng kinh khủng, hắn ngồi vị trí càng cao, bọn họ dễ gì không gia tăng đòi hỏi.
Bỗng dưng Mạc Lam Chiểu dự cảm được kết cục tương lai mình.
Chẳng còn gì ngoài xác khô mất giá trị.
Lúc này, từng tiếng pháo nổ bùng bùng thay phiên vang lên, trên khoảng không hiện ra những đóm sáng đủ loại màu sắc, to có nhỏ có, sáng lấp lánh như đom đóm về đêm, hừng hực khí thế, toả sáng cả vùng trời rồi lại nhanh chóng lụi tàn.
Ngàn vạn ánh quang dù rạng rỡ tới đâu, chiếu rọi lên vẻ mặt tiều tụy của Nhu Thanh lại trở nên ảm đạm, Mạc Lam Chiểu nhìn thần sắc cô như vậy, đấy lòng khó chịu không thôi, lơ đãng suy nghĩ.
Việc bị xem như đồ vật đem ra lợi dụng đối với hắn quá đỗi bình thường, chỉ là đánh đổi nhiều tới vậy, rốt cuộc đổi không được một lần tự do quyết định cuộc đời, bản thân hắn là lần đầu tiên thật tâm muốn cưới một người.
Hắn tuỳ hứng muốn gì cũng được, duy chỉ riêng kết hôn cùng người mình muốn lại vô pháp làm được.
Nhu Thanh cũng rối bời không kém, tuy ngẩng mặt nhìn cảnh sắc trên cao, tâm lại như đá lặng biển sâu, nặng trĩu không thôi, nghĩ đến Hạ Doãn Hào không biết hắn hiện tại ra sao.
Trông thế lực của Mạc gia lớn mạnh, khó trách hắn tới giờ không thể tìm thấy mình, hoặc cũng có lẽ hắn bị Mạc Lam Chiểu dùng chức quyền để gây khó dễ cũng nên.
Hạ Doãn Hào là có nguyên do mới chậm trễ tới tìm mình, làm vợ phải biết thấu hiểu.
Cô lung tung suy diễn hàng vạn lý do để trấn an tâm tình, nhưng tận đáy lòng vẫn hy vọng sẽ sớm đoàn tụ, được hắn đưa ra khỏi cái lồng giam này.
Nhu Thanh mải lâm vào suy tư, chợt cảm giác bụng dưới quặn đau, mới đầu còn làm lơ cho qua, cơn đau sau đó chầm chậm như mặt hồ tĩnh lặng bắt đầu dậy sóng to, nhói lên từng cơn.
Hai chân giống bị hút hết sức lực, lảo đảo ngã về sau.
Mạc Lam Chiểu nhanh tay ôm chầm đỡ lấy người bên cạnh, nhìn cô co người ôm bụng, sắc mặt trắng bệch không còn miếng máu, giữa khí trời lạnh lẽo mà mồ hôi chảy ròng ròng, thấm ướt cả vầng trán.
Hắn thoáng kinh hoảng, biểu lộ ra biểu tình sợ hãi chưa từng có.
"Tiểu Thanh em làm sao vậy, đừng làm đùa nữa, Tiểu Thanh—đừng làm ta sợ."
Trước khi chìm vào hắc ám, Nhu Thanh dư quang mơ hồ trông thấy sắc trời nhuộm một màu đỏ rực, sau đó là đôi mắt hàm chứa lệ quang của Mạc Lam Chiểu, rồi hoàn toàn tắt lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro