Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

"Tiểu thư Từ cầu xin người hãy vào nhà đi."

"Đúng vậy, nếu người không vào nhị thiếu gia trở về sẽ đánh chết chúng tôi mất hu hu."

Một người trong số đám nữ hầu nhớ tới năm hôm trước có người vì Nhu Thanh không ăn hết 2 chén cơm, bị chủ nhân nhất thời giận cá chém thớt đánh gãy một chân, cuống quít khóc nức nở.

Mà nhân vật trọng tâm đang được kêu gọi vẫn đang ngồi ở đu dây, biểu tình thờ thẫn ngây ngốc nhìn khoảng không.

Sắc trời lập đông chỉ phủ mây mờ cuồn cuộn che kín, phong cảnh xung quanh vẳng vẻ kết hợp khí sắc đượm buồn rõ ràng rất hài hoà thuận mắt, nhưng ngồi dưới góc cây, thiếu nữ với vẻ mặt ưu tư khiến một phần không khí sớm lạnh lẽo càng trở nên bi thương.

Từ lúc tỉnh dậy tới nay, vạn vật trong tư dinh này cơ hồ mỗi xoay quanh việc ăn uống, bởi vô luận ăn nhiều bao nhiêu thì vóc người Nhu Thanh y nguyên không biến chuyển, thậm chí gầy yếu gấp đôi, đường nét gương mặt vẫn tròn nhưng chẳng giữ gìn được no đủ, đôi mắt trở nên ảm đạm thấy rõ.

Một bộ dáng vô hồn sầu não đến mức khiến Mạc Lam Chiểu rước về buồn phiền không thôi, cách hai ba ngày lại không kiên trì đổi bác sĩ, từ đông y tới tây y, hễ nghe cái gì bổ là dốc hết tiền bạc mua về cho bằng được.

Bản tính hắn trời sinh đã thất thường, nay thấy sức khoẻ cô không lay chuyển thì tâm tình bất định, sáng trưa chiều tối đều đem hạ nhân ra, vô cớ đánh chửi.

"Trời lạnh thế này không biết đưa phu nhân vô nhà hay sao?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, người còn chưa thấy bóng dáng nằm đâu đã nghe tiếng tổ tông vang vọng khắp khơi.

Mang một bộ tiêu xái phong trần, Mạc Lam Chiểu lo lắng nâng cước bộ đi tới trước mặt Nhu Thanh.

Xem da thịt mỏng manh vì hưởng gió trời lâu ửng đỏ, liền vội vàng cởi áo choàng thế cô khoác lên, một bên tương phản với cử chỉ ân cần là cay độc trách cứ: "Thứ tiện tì các ngươi mắt đui hay sao không thấy cô ấy lạnh à, từ hôm nay phạt mỗi ngày năm lần tắm nước lạnh tới hết tuần cho ta."

"Cầu Nhị thiếu gia bỏ qua lần này, đều do chúng tôi ngu dốt mới sơ xuất, nhất định sẽ không để tình trạng này lặp lại lầm hai, xin ngài hãy niệm tình tha thứ."

Ba bốn nữ hầu lụp bụp quỳ rạp van xin, giữa thời tiết không tới 4 độ này, tới nhà thiếu điều kiện nhất còn phải tích củi nấu nước tắm, không thì nhịn.

Nếu phải liên tiếp xối nước lạnh quá chỉ sợ sẽ không giữ mạng tới ngày thứ ba, huống hồ là năm lần trong ngày.

Nhu Thanh nghe từng tiếng oán than không ngừng, thần trí phút chốc có chút căng chặt, tay cố nén run rẩy túm vạt áo hắn lay nhẹ.

"Tôi đói—"

Cô cúi đầu thấp giọng giải vây.

Quả nhiên, nam nhân liền buông xuống chuyện đang truy cứu, vội vàng dìu Nhu Thanh về đại sảnh, luôn miệng hối thúc vô tội dạ hạ nhân đưa đồ ăn lên.

"Đây là canh vi cá, loại này uống cực kỳ tốt cho sức khoẻ. Trời lạnh uống cái này là thích hợp nhất."

"Còn thịt hươu này là ta đích thân bắt về."

"Đừng ăn mãi một món."

"Sữa hạnh nhân đó ta kêu hạ nhân lựa những hạt to nhất tốt nhất, rất thơm, tí nữa tráng miệng nhất định phải uống."

Trên bàn, từng món ăn được bày biện trang trí tỉ mỉ, màu sắc phong phú cùng một cổ hương vị thơm phức, lôi kéo người nhìn dù không muốn cũng phải réo bụng thôi thúc thèm thuồng.

Mạc Lam Chiểu tựa đồng trĩ tranh công, không ngừng chỉ điểm từng món, khoe khoang công sức bản thân, đổi lại Nhu Thanh từ đầu tới cuối chỉ phản ứng một cách qua loa, chỉ đơn giản là nghe tới đâu thì gật gù lấy lệ, tay gắp mỗi món rau xào mà ăn.

Tất nhiên hành động ba phải giáng tiếp chọc tức người có tâm.

Mạc Lam Chiểu mặt mũi hầm hầm, nhìn chăm chăm người đối diện, mắt phượng chứa đầy lửa giận nóng rực, như viên đạn muốn xuyên tạc da thịt cô.

Bàn tay rắn chắc vỗ một cái thật mạnh lên bàn.

Tất cả đồ vật nằm trong khuôn khổ đều bị tác động bắn tung lên, còn không hả dạ còn vung tay hất phăng cả dĩa rau.

Thanh âm loảng xoảng phá lệ rõ ràng.

"Tại sao không chịu ăn món khác, ta cố tình cho bọn chúng nấu nhiều thứ là để thay đổi khẩu vị, chứ không phải để em cắm mặt vào nhìn rồi thôi!" Hắn tâm tình phiền muộn, tức tối phát hoả.

Nhu Thanh cả người cương cứng, một mực vùi đầu, trải qua chuyện kia cô không dám đối nghịch với hắn nữa.

Cô không sợ chết nhưng cực kỳ sợ thủ đoạn tra tấn thể xác của người này.

Làm sao mà có tinh thần ăn ngon ngủ yên.

Mỗi ngày đều sống trong ám ảnh những đôi mắt dòm ngó mình, cũng không can đảm suy đoán những người đó có hay không đang sau lưng mình chê cười nói xấu, cô chỉ có thể bất lực cúi đầu như con ốc sên nhút nhát, cam nguyện che khuất thân thể trong bỏ bọc.

Nâng tay, vô thức gắp miếng thịt to tùng vào miệng, tiếp đó là thịt cá, sau lại là thịt hươu.

Phàm chỉ cần thứ hắn đã chỉ qua đều gắp lấy gắp để, mắt đỏ hoen không chớp.

Trên bàn tổng cộng có hơn chục dĩa, cô không bỏ sót dù chỉ là một, miệng còn chưa kịp nhai, tay đã điên cuồng gắp thức ăn bỏ vào, ngay cả khi hai má phồng to như bệnh phù cũng không có ý định đình chỉ, cùng đứa ăn mày chết đói lâu năm chẳng sai biệt đi đâu.

Mạc Lam Chiêu đối diện trước tình cảnh này, mang một cảm xúc biến hoá rối bời không thể tưởng tượng được.

"Lại phát điên nữa phải không, nhả ra, ta bảo gì nghe không? Mau nhả ra nhanh lên!"

Tức tối, nói không nghe, hắn nhào tới bóp khớp hàm đối phương, bức hết đồ ăn trong họng moi sạch ra toàn bộ, để chậm tí nữa chỉ sợ cô sẽ là người đầu tiên khai sinh cách tự sát bằng phương pháp thồn đồ ăn nghẹn tới chết.

Cô gian nan dùng tay áo chùi dầu mỡ hai bên mặt, không quên níu ống tay áo hắn nhỏ họng dụ hống.

"Không phải tôi đã ăn rồi sao, ngài còn tức giận cái gì?"

Nghe xong, nam nhân tức giận, chán ghét hất văng ra.

"Ta kêu em ăn cách này hồi nào, lão tử cũng không có nhu cầu khám phá thế giới hoang dã mà bày ra cái tư cách ăn ngấu ăn nghiến như quỷ chết đói, thú còn không bằng, chính là không vừa mắt. Hà quản đinh, ngươi đuổi đám đầu bếp đó hết đi!"

Đến lúc này hắn vẫn không nhận thức được mình mới là tác nhân khiến cô như vậy, một mực đơn giản tự nhân là do thức ăn không ngon và cô là vì quan tâm mình nên mới cố gắng ăn cho hắn vui.

Hễ cô không thích cái gì hắn sẽ đinh ninh nhận định là do bọn người hầu làm không tốt, cứ thế từng người bị chủ nhân không biết phân trắng đen ngang ngược đánh chửi cắt bỏ chén cơm, số người hầu liên tục thay đổi, tên chưa kịp nhớ đã bị đưa đi.

"Không phải, chỉ là không hợp khẩu vị." Nhu Thanh cẩn thận lựa lời giải thích.

Mạc Lam Chiểu liếc nhìn đống thức ăn trên bàn nghiền ngẫm.

Bản thân đặc biệt dụng tâm trả đống tiền để mua những thứ này về, ở ngoài kia bao người dùng cả đời làm lụng bụp mặt đến ngửi chưa chắc ngửi được, cứ ngỡ cô sẽ vui vẻ thưởng thức ai ngờ đổi lại câu không hợp khẩu vị.

Lần đầu nghe có người chê một món ăn xắt từ tiền.

Tuy vậy, vẫn có chút tò mò hỏi: "Thế Tiểu Thanh thích là món gì?"

Nhu Thanh là bản tính dễ nuôi, chưa từng chán ghét món gì, dù là món dưa muối đơn sơ cũng đủ làm cô ăn ngon lành.

Vừa rồi nói vậy nhằm vuốt ngọt vị ác thần này nên đành lấy cớ qua loa, nhưng tránh cho hắn đa nghi, theo trí nhớ trả lời: "Canh rong biển, tôi rất thích ăn món ấy."

"Rong? Cái đó cũng có thể ăn sao?"

Hắn xác thực không biết rong còn ăn được, nhỏ lớn ngoại trừ những món sơn hào hải vị thì chưa từng thấy qua có ai lấy rong làm thức ăn.

Tư tưởng từ lúc có nhận tri đã đem vi sinh rật bết bát đó còn thua cả rác.

"Ăn được, ở quê tôi họ thường lấy rong biển làm canh, chỉ cần đợi thủy triều xuống sẽ xuất hiện vô số. Giống như canh vi cá, đều rất tốt cho cơ thể."

Một câu này vào tai người nghe sẽ hàm chứa hai loại ý nghĩa.

Người bình thường sẽ là: lợi ích rong biển ngon bổ rẻ.

Người tinh tế lại là: thay vì phải bỏ cả đống tiền đổ vô chỉ để mua mấy miếng vi cá nấu canh, chi bằng lấy rong biển nấu còn tốt hơn, ở biển đâu đâu cũng có.

Tất nhiên Mạc Lam Chiểu nếu không hiểu ra hàm ý đá xoáy ẩn sâu thì chính là ngốc tử.

Ánh mắt hàm chứa muôn vàn thâm ý, nhàn nhạt nhìn cô.

Lúc Nhu Thanh cũng biết bản thân có phần đi quá giới hạn, đành làm như không hay biết.

"Ngài không thích? Nếu ngài không thích thì đừng miễn cưỡng làm gì, dù sao mùa này cũng rất khó tìm đồ biển."

Hắn không thích ư? Tất nhiên không.

Nhưng nếu hỏi còn giận không? Tất nhiên không.

Vì thế nam nhân phơi bộ mặt dày ra dặn dò.

"Mạc Lam Chiểu ta có gì không làm được, em đã muốn ăn ta nhất định sẽ đem về bằng được. Nhưng trước đó em phải lo vỗ béo bản thân lên, chứ không phải cứ lúc ăn như mèo ngửi, lúc thì nhồi nhét một họng. Không tự làm khổ mình cũng là để người khác nhìn vào chướng mắt."

Cô lựa chọn kế hoãn binh, lảng tránh nói: "Nhị ca thật sự không đói ư? Từ nãy giờ chưa thấy ngài đụng đũa."

Hắn đá mắt vào đống tạm nham vương vãi khắp nơi, nhíu mi hờn trách: "Em nghĩ với đống hỗn độn em tạo ra, ta còn có tinh thần ăn uống hay sao? Quả thật chăm em chẳng khác gì chăm hài tử, ăn uống còn phải làm ta nhọc lòng, may là ta thích em, nếu không hôm nay xác định là ngày cuối cùng được ăn cơm dương thế."

Ai rốt cuộc mới là hài tử không hiểu biết.

Cô như vậy còn chẳng phải muốn hắn chán ghét hay sao.

Nhu Thanh tự biết thất thời, chủ động nhích lại gần nghiêng nghiêng đầu dõi theo hướng hắn, cười mỉm chi: "Thật xin lỗi."

"—"

Gần nửa đời thói quen đối diện chúng quân nhân mặt mũi một màu lạnh tanh, không thì a dua quyến rũ ca kỹ.

Nên một cái nhìn thuần khiết này khiến nam nhân lớn già đầu chưa từng chân chính trải nghiệm, hồi lâu không hoàn hồn.

Chính vì đôi mắt không chứa dục niệm cùng mưu quyền, hoàn toàn tinh khiết, hắn mới càng bối rối không biết phải làm sao.

Bất giác Mạc Lam Chiểu dần nhận thấy cả hai chẳng khác gì một gã đại thúc dụ dỗ tiểu cô nương.

Ngặt nỗi nhận thức quan mỗi người đều quá cách biệt.

Có thể giới quan đạo nhân sẽ đặt vật chất lên hàng đầu, nhưng hắn lại vô pháp đem vật phẩm châu báu đi tặng, vì chung quy thứ tiểu cô nương cần chỉ vừa vặn nằm trong tầm sở thích nhỏ nhoi.

Vì thế, Mạc Lam Chiểu thầm nhủ bằng mọi giá phải đem rong biển về nhanh nhất có thể.

Hắn muốn cho cô thấy mình không hề kém cạnh tên Hạ Doãn Hào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro