Chương 44
"Chết đi cầm thú, ta nguyền rủa nhà ngươi chết không nhắm mắt—chết hết đi—đau quá—tha cho tôi."
Người nằm trên giường mơ mơ hồ hồ nức nở khóc, thần trí không rõ ràng nói năng lộn xộn, từng câu từng chữ đều phải phát ra trong đau đớn.
"Đau, Doãn Hào ngài ở đâu—em đau quá—cứu em với."
Nhu Thanh hai mắt đẫm lệ như đang nhìn xuyên qua hắn, khóc đến tê tâm liệt phế.
Mạc Lam Chiểu liếc nhìn gương mặt tròn trịa hắn khắc cốt ghi tâm giờ chẳng khác cái xác không hồn, lòng dâng lên một cỗ thương tiếc nhưng nghe được lời cô lẩm bẩm liền vô cùng tức tối, tay nắm lấy mớ tóc dài của cô lôi xả.
"Câm miệng cho ta! Kêu tên súc sinh đó cũng vô ích, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ phải chết dưới miệng súng Mạc gia ta thôi, khôn hồn thì ngậm chặt miệng lại."
Dứt khoát không một chút thương tiếc vo lấy áo gối nhét vào miệng cô.
Mọi trở ngại đều coi như đã được ngăn chặn, Mạc Lam Chiểu hài lòng vén mái tóc cô qua một bên, nhếch môi cười nói: "Giờ có phải tốt hơn không."
Hắn dễ dàng tách biệt hai chân đang đá loạn lung tung vòng qua hông, híp mắt đánh giá tiểu huyệt trắng nõn không một sợi lông sạch sẽ đến kinh diễm, hai mảnh hoa nhỏ vì sợ hãi liên tục mấp máy như có như không ẩn hiện huyệt động bên trong.
Không tiếc lời kinh ngạc khen ngợi: "Tiểu Thanh quả nhiên bảo ngọc ẩn trong đá, tuy mặt không coi là tuyệt diễm nhưng đổi lại tiểu huyệt cực kỳ mê người."
Thiết nghĩ có trăm kỹ nữ danh viện đã từng chi biết bao tiền của cho việc tẩy lông một cách vô bổ, thấy cảnh này e là tức chết.
"Umh umh—umhh!" Nhu Thanh trừng mắt nhìn hắn lắc đầu, tuyệt vọng muốn kêu la, đáng tiếc thanh âm đều bị ngăn chặn.
Ngón tay thon dài được cắt tỉa sạch sẽ tách hai cánh hoa khô khốc ra, chỉ thấy bên trong có một đường thẳng nhỏ chạy dọc, nếu không phải đang mấp máy chỉ sợ nhìn không ra huyệt động.
Mạc Lam Chiểu mê mẩn tham lam ngắm nhìn, đợi hắn lấy lại tinh thần thì ngón tay đã làm theo bản năng, vô thức chen vào lỗ nhỏ đẩy ra bốn vách tường thịt.
Không!
Nhu Thanh hoảng loạn nỗ lực muốn khép đùi, ngược lại vô tình đem nửa thân dưới của hắn gắt gao siết chặt, hắn lấy đó cho rằng cô phối hợp nên động tác có chút hăng máu đẩy ngón tay sâu hơn.
Bất đồng bên ngoài khô cằn bên trong hoá ra ẩm ướt mê người, các vách nhiệt thịt tựa như có tri giác cắn mút, ngoan ngoãn co giãn để làm dị vật thuận lợi xâm nhập.
Chờ một căn ngón tay nằm gọn trong huyệt động, mới bắt đầu chậm rãi đâm thọc, tiểu huyệt vốn dĩ khô khốc vì hắn trêu trọc bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phân bố dịch nhờn, từ từ qua vài phút một chất lỏng trong vắt nương theo đầu ngón tay đưa đẩy xuôi chảy ra ngoài.
Thấy thế, hắn đáng khinh trêu chọc: "Nhìn xem, Tiểu Thanh đúng thật là mẫn cảm, ta chỉ mới dùng tay sờ đã chảy nước nhiều thế này rồi."
Nói rồi lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng, liền ngay trước ánh mắt trừng trừng cúi đầu chôn mặt giữa hai chân liếm láp.
Dưới tầm nhìn của Nhu Thanh chỉ thấy được đỉnh đầu tóc đen của hắn đang không ngừng nhấp nhô ngay giữa hạ thân mình, chiếc lưỡi ấm nóng không biết khách khí luồn lách cọ sát bức tường thịt, cố gắng tìm kiếm các điểm nhạy cảm bên trong.
Tiểu huyệt còn non sơ làm đấu lại được một kẻ có kinh nghiệm dày dặn, cả người Nhu Thanh run rẩy một chút hoa tâm lập tức phun ra mật dịch thơm ngọt.
Mạc Lam Chiểu lập tức há miệng nuốt xuống một cách ngon lành.
"Tiểu Thanh thật ngoan, biết ta đang khát nên mới chảy nhiều dâm thuỷ như vậy đúng không, sau này mỗi lần ta khát em hãy cho uống được không?"
Hắn ngẩng đầu mỉm cười, trên khoé miệng lẫn chóp mũi đều dính vệt mật dịch sáng bóng.
Nghĩ đến người nọ không phải chồng mình đáy lòng ngập tràn nỗi khuất nhục tội lỗi, cho dù với dáng vẻ tuấn tú của Mạc Lam Chiểu có thể khiến bao nhiêu nữ nhân hoa si thì hiện tại trong mắt Nhu Thanh hoàn toàn chẳng khác gì đang bị một con chó hoang liếm láp.
Từng trận kinh tởm không ngừng dâng trào để bắt kịp ý nghĩ, cổ họng chua chát muốn nôn mửa, lần lượt bị miếng vải chắn lại.
Hắn bỏ qua biểu hiện chán ghét của cô, thậm chí cợt nhả lấy tay quét một ít dâm thuỷ trét lên mắt, mũi, trán, không quên nhục nhã tinh thần cô: "Thấy gì đây không, tất cả đều từ tiểu huyệt xinh xắn của Tiểu Thanh chảy ra, chứng tỏ nó đang rất ngứa ngáy, muốn được tiểu đệ của ta tới gãi ngứa."
Kẻ điên, biến thái cuồng!
Nhu Thanh nhăn mặt vặn vẹo tứ chi tránh thoát, hiển nhiên một chút võ mèo này đều không làm khó được hắn, dễ như trở bàn tay kéo hai cái đùi ương ngạnh càng dán chặt về phía sau.
Chính mình quỳ lên, một tay bắt lấy đầu nhũ xoa nắn, tay còn thừa lại cầm côn thịt nóng hổi cương cứng đã lâu vuốt ve lên xuống, trấn an nó, dĩa thịt ở trước mặt trước sau sẽ được thưởng thức thôi, không phải vội.
Mặc kệ không muốn, dư quang vẫn là lơ đãng bắt gặp hành động dâm dục kia, Nhu Thanh sợ hãi vội nhắm mắt né tránh.
Đồ biến thái.
Cử chỉ nhỏ này vẫn xui xẻo thoát không được con mắt như rắn độc canh me, đang tham lam chực chờ săn miếng mồi ngon của hắn.
"Thế nào, có phải rất to hay không, bây giờ nếu tiểu huyệt được ăn côn thịt này có khi sẽ dục tiên dục tử, đúng không Tiểu Thanh?"
Bên tai liên tiếp bị luồng khí nóng bỏng thổi phà vào, thanh âm thanh lãnh lại pha đầy sự dục vọng như một con ác quỷ đội lốt thiên thần, từng giây từng phút dụ dỗ phàm nhân sa đoạ.
Hắn chính là con rắn độc trong vườn địa đàng.
Mạc Lam Chiểu cúi đầu hôn lên đôi mắt đen láy chứa đầy ngấn nước mặn, trong con người hiện rõ bóng dáng phản ngược của hắn.
Ở nơi đó phản phất chỉ hiện hữu mỗi mình hắn, khiến nội tâm cất chứa dục niệm chiếm hữu bỗng chốc phi thường thoả mãn.
Đáng tiếc hàng lông mi ướt đẫm không ngừng run rẫy lại đang biểu thị sự khiếp đảm hoảng sợ từ phía chủ thể, tựa như con thỏ yếu ớt hấp hối nhìn con sói trước khi lâm chung.
Hừ lạnh một thanh, liếm đi giọt nước mắt, lại dời xuống cắn cắn vành tai, dù cô có muốn hay không thì chẳng phải đều đang ở đây trần truồng mặc hắn thưởng thức hay sao.
Ngay lúc hắn không ngừng hôn hít thì quy đầu như mũi tên trên dây bắn ra đẩy mạnh vào cửa hang, kể cả trước đó đã được hắn liếm ướt nhưng cửa khẩu vẫn khó có thể cất chứa quy đầu to như quả trứng đó.
Hạ thân phút chốc bị xé rách, Nhu Thanh thở hắt đau đớn co người.
"Thật đáng thương."
Mạc Lam Chiểu thoáng ngừng lại động tác, nâng tay vuốt ve gương mặt tái xanh khó thở vì đau của cô, lấy miếng vải trong miệng xuống.
Miệng thì quan tâm lo lắng nhưng hạ thân vẫn để yên bên trong ngược lại còn có xu hướng biến to.
"Đừng, tôi đau quá—" Nhu Thanh khó khăn lên tiếng, nước mắt sinh lý mãnh liệt chảy ra, đau đến phải cong eo, ánh mắt mơ hồ nhìn người đối diện, dùng nửa phần lực còn sót lại chống ở lồng ngực trước mặt cố sức đẩy ra, ý đồ lùi sau để khép chân lại, sau lưng bị một cánh tay rắn chắn triệt tiêu đường lui.
Mạc Lam Chiểu nghiến răng không nói lời nào chỉ tàn nhẫn tách hai chân cô rộng hơn, tựa hồ chẳng dễ chịu hơn cô, chỉ mới tiến được phần đầu mà tiểu huyệt gắt gao cắn chặt như thế.
Các cơ thịt bên trong cơ hồ đang gào thét co đẩy, nếu không phải kịp thời ngăn cô giãy giụa chỉ sợ quy đầu đã sớm trượt ra ngoài, không phải đã gả chồng rồi sao, vì sao lại chặt đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro