Chương 15
Nhu Thanh biết Hạ Doãn Hào có ý tốt nhưng cô không muốn khiến mọi người hiểu lầm, với lại quả thật cô rất có hảo cảm với căn nhà nhỏ nơi này, giữa quân trại rộng lớn khô cằn lại có khu vườn hoa, như cây sương rồng giữa chốn hoang mạc.
Tuy khu vườn không to lớn nhưng trồng đủ loại hoa cỏ, đủ loại sắc màu, hơn nữa căn phòng gỗ nhỏ này kiểu dáng rất giống những ngôi nhà trong làng, nhìn nó cô cũng an ủi phần nào.
Trưa ngày hôm sau, Nhu Thanh đang định gom chăn đi giặt, lúc đi qua khúc cua chợt nghe loáng thoáng cuộc trò chuyện của vài người hầu, có lẽ họ đang nghỉ trưa, vừa cất bước đi tiếp thì tiếng nói lại vang lên.
"—"
"Quả nhiên không tốt đẹp gì"
"Đừng nên nói vậy, không khéo bị thiếu tướng phát hiện sẽ không yên đâu" Không biết ai một trong số bọn họ dè chừng nhắc nhở.
Thêm một giọng cất lên, nghe qua có chút bất cần, đầy can đảm nói:"Sợ gì, lẽ nào không phải sao, phụ nữ leo lên được giường đàn ông thì đều là hạ tiện"
"Này, tôi thấy cô bé ấy hiền lành chất phát như thế không lý nào lại làm chuyện đó đâu"
"Đúng đấy lúc trước nghe đâu cô bé bị ép vào đây rồi bị cưỡng bức suýt phát điên, rắn cắn mười năm sợ dây thừng , sẽ không như cậu nói đâu" Vài người không đồng tình.
"Thế tôi nói các người thấy mấy bọn phụ nữ đồng dạng bắt vào nơi đây không, người nào chả lập bàn thờ trinh tiết lên đầu kêu la khóc lóc, rốt cục thì sao, bây giờ ngày ngày đều nằm dưới thân đàn ông rên rỉ hưởng thụ, thậm chí có người cầu xin được chơi kia kìa, cô ta khác gì"
"Bằng không các người giải thích việc cô ta tới lui thư phòng đi"
"Tôi không tin, thiếu tướng là người đoan chính quân trực, không bao giờ làm điều đó"
"Dạo gần đây cậu ăn đất riết lú à, tôi công nhận thiếu tướng là quân tử, nhưng dù có là gì thì cũng là đàn ông mà đàn ông thì ai cũng như ai"
"Cậu cái gì cũng nói được, coi chừng cái cổ đấy!"
"Nói mới nhớ, dạo gần đây hình như cô bé Từ Nhu Thanh ấy rất trễ mới trở về phòng"
"Thấy tôi nói đúng không, nói không chừng vài ngày nữa thôi sẽ dọn vào tư dinh ở chung luôn đấy, đấy gọi là"lấy thân báo đáp"đấy"
"Mà nếu vậy thì cũng đâu nghiêm trọng gì mà cậu làm quá, thiếu tướng đã hơn ba mươi rồi đâu phải tu sĩ, ngài cũng phải có dục vọng chứ"
"Cái vấn đề là nằm ở thân phận quân kỹ hiểu không, thanh danh sáng lạng sẽ bị mài mục rồi đám quan trường sẽ coi thiếu tướng chúng ta ra gì?"
Thực tế trong doanh trại đã quen với việc hiện diện của quân kỹ từ lâu, nên quân nhân đi tìm thú vui phát tiết dục vọng là chuyện quá đỗi bình thường, không chỉ sĩ quan mà ngay đến các vị tướng tá đều như vậy, chẳng qua riêng Hạ Doãn Hào là ngoại lệ, hắn trong mắt mọi người vị lãnh đạo tài ba nên chỉ có những tiểu thư danh giá mới phù hợp.
Cuộc tranh cãi không ngừng sôi nổi như không có điểm dừng.
Có lẽ phải đi tới Bắc doanh giặt đồ.
Nhu Thanh nghĩ thầm xoay người trở về.
Lưu Trí đang đi kiểm tra số thuốc vừa chuyển tới thì vừa lúc thấy Nhu Thanh đi tới, ngạc nhiên kêu lớn: "Tiểu Thanh, sao mà em đến đây?"
Lại liếc nhìn đóng đồ cô ôm cao ngất muốn che luôn cả đỉnh đầu, hắn quan tâm nói: "Sao ôm vác nặng nề thế này, để anh kêu người đến giúp em"
Nhu Thanh vội lên tiếng cản lại:"Em đang định đem chăn bẩn đi giặt đó mà, không cần phiền mọi người đâu, nhẹ lắm một mình em ôm là đủ rồi" Cô mỉm cười nói.
"Chẳng lẽ trong tư dinh không có nước, hà cớ gì phải cực khổ đi đến đây?" Hắn thắc mắc.
Nhu Thanh vẫn giữ bình tĩnh nói dối một cách trắng trợn: "Đúng vậy, vừa mới mất nước đang được sửa chữa nên em quyết định tới đây"
Chuyện cúp nước ở đây xảy ra như cơm bữa nên dù nói dối cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Nói thêm đôi ba câu, Nhu Thanh xin phép đi trước, tới chỗ bồn nước, đơn độc một thân mình ngồi chà giặt đống chăn mền.
Nhớ lại những câu nói trong cuộc trò chuyện kia, không thể trách bọn họ được, vì thân phận cô dễ khiến người khác hiểu lầm, dù cô có trong sạch vô tội ra sao thì trong mắt người đời cũng là vết dơ khó chùi.
Chỉ có điều cô có bị nói thế nào cũng được nhưng Hạ Doãn Hào thì khác , hắn thanh danh xưa nay thanh bạch, không thể vì mình mà mang tiếng xấu được.
Có lẽ không nên tiếp tục lui tới thư phòng nhiều nữa, Nhu Thanh thở dài nghĩ.
Buổi chiều.
"Quản gia, cho tôi hỏi thiếu tướng hôm nay sẽ về trễ đúng không ?" Nhu Thanh do dự hỏi, nhìn sân trước không một chiếc xe.
"Thiếu tướng hôm nay đi họp với các lãnh đạo từ trưa, chắc cũng sắp về tới nơi rồi đấy, nếu ngài về ta sẽ cho gọi cô đến thu dọn" Quản gia trả lời.
Nhu Thanh nghe vậy không chần chừ từ chối: "Hôm nay còn nhiều đồ chưa giặt làm hết, cho nên không tiện đến được, có gì mai sáng tôi sẽ dọn ngay"
Tuy lý do có chút tuỳ tiện, nhưng cũng may quản gia không làm khó mà còn đồng ý, Nhu Thanh nhờ vậy nhẹ nhõm hẳn.
Làm ơn đi, giờ này mà kêu cô tới thư phòng thì ngày mai lại có chuyện cho mọi người bàn tán nữa.
Vừa về tới tư dinh Hạ Doãn Hào mệt mỏi bước vào thư phòng, nhìn trong phòng vắng vẻ.
"Tiểu Thanh đâu?"
"Tiểu Thanh còn nhiều việc chưa làm xong nên không tới dọn được" Quản gia rành mạch thuật lại lời nói.
Mọi bữa khác không bận sao hôm nay lại có.
Hạ Doãn Hào đẩy gọng kính, nhíu mi hỏi: "Chuyện gì mới được?"
"Là giặt đồ chăn ga"
Nghe tới đây hắn sực nhớ lời Lưu Trí hồi trưa thuật lại, bèn hỏi.
"Hôm nay cúp nước?"
"Nước đúng là có yếu, nhưng không đến nỗi cúp hơn nữa nước trong giếng chưa cạn"
Vậy tại sao cô lại tới Bắc trại.
Đoạn đường từ tư dinh đến Bắc trại nói xa không xa mà gần cũng không gần, nếu ngồi xe thì chỉ mất khoảng năm phút nhưng nếu đi bằng chân thì phải mất gần mười lăm phút, trừ khi tư dinh cúp nước thì đa phần người hầu sẽ không đời nào vác đồ tới đó giặt làm gì.
Giặt đồ gì mà từ trưa đến tối không xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro