Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6

Anh vừa về tới bàn thì Tán Cẩm hỏi " Cậu đi rửa vết rượu trên áo gì mà lâu vậy "

Anh đáp " Xảy ra chút chuyện "

Nói xong anh lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Kế Dương . Đợi Kế Dương bắt máy anh nói " Cậu mua giúp tôi vài thứ dùng để băng vết thương tới bar Lucky đi "

Nghe được Kế Dương vâng dạ bên đầu dây bên kia thì anh mới cúp máy . 30 phút sau Kế Dương đã có mặt và đưa túi thuốc vừa mua cho anh , Kế Dương hỏi " Tiêu tổng , anh bị sao vậy ạ "

Anh đáp " Tôi không sao "

Kế Dương cũng thôi không hỏi thêm nữa , anh lại nói " Kế Dương cậu điều tra tất cả mọi thứ về Vương Nhất Bác cho tôi , sáng hôm sau tôi muốn thấy nó trên bàn làm việc "

Kế Dương đáp " Em đã biết , vậy em xin phép về trước "

Nói xong thì Kế Dương rời khỏi quán bar . Nhất Bác cũng thay lại đồ của mình rồi đi đến bàn của anh . Anh kêu cậu ngồi xuống cạnh mình , anh lấy thuốc sát khuẩn vết thương cho cậu rồi bôi thuốc và băng lại . Cậu nhìn anh nói " Cảm ơn anh "

Anh đáp " Xem như cảm ơn cậu vì cậu đã đỡ giúp tôi cái tát lúc nãy "

Cậu đưa tay sờ 1 bên mặt vẫn còn nóng do cái tát lúc nãy nói " Vì giúp tôi nên anh mới dính vào chuyện này , anh không cần cảm ơn tôi "

Tán Cẩm dõi theo tất cả những hành động nãy giờ của anh thì thấy có gì mờ ám , nhưng Tán Cẩm chỉ cười mà không nói gì hết . Cậu nhìn anh nói " Tôi muốn xin lỗi anh chuyện bữa tối hôm đó tôi không cố ý "

Anh nhìn cậu nói " Cậu không cố ý không lẽ là do tôi quyến rũ cậu "

Cậu vội xua tay nói " Ý tôi không phải vậy , là do tôi bị Tịnh Kỳ hạ thuốc đến khi đưa anh đến khách sạn thuốc mới có tác dụng"

Anh lại nói " Vậy là cậu liền làm vậy với tôi "

Cậu nói " Không phải , tôi định đắp chăn cho anh xong thì sẽ đi về . Nhưng không ngờ tới anh lại hất chăn ra còn tháo vài nút áo để lộ ngực ra . Tôi lúc đó không còn đủ tỉnh táo để khống chế bản thân nữa nên ...  nên .... "

Anh nói " Nên cậu liền như vậy với tôi "

Cậu cúi đầu nói " Là do anh lúc đó vô cùng phối hợp với tôi không hề từ chối nên tôi mới làm vậy . Tôi xin lỗi anh , tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh "

Anh bật cười nói " Tôi là con trai , tôi không cần cậu chịu trách nhiệm "

Cậu biết mình lỡ lời nên cũng cười nói " xin lỗi anh "

Tán Cẩm là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ôn nhu đến như vậy của Tiêu Chiến , Tán Cẩm rùng mình nói " Nè , nè , 2 người nói gì tôi chẳng hiểu gì cả "

Tiêu Chiến chợt nhớ đến chuyện đó liền đỏ mặt nói " Không có gì "

Tán Cẩm lại nói " Không có gì sao mặt cậu lại đỏ như vậy a "

Tiêu Chiến đáp " Lát về chúng ta nói chuyện sau "

Anh giữ Nhất Bác lại cùng uống rượu với mình và Tán Cẩm . 3 người cùng uống rượu và nói vài chuyện vui vẻ , chẳng mấy chốc thì anh và Tán Cẩm đã say mèm . Cậu hỏi địa chỉ nhà của Tán Cẩm và bắt taxi cho Tán Cẩm về nhà . Cậu quay lại bàn đỡ anh đứng dậy hỏi " Nhà anh ở đâu , tôi đưa anh về "

Anh đọc lên địa chỉ nhà mình , Nhất Bác nhanh chóng ghi nhớ rồi đỡ anh ra xe của anh . Cậu lái xe của anh đưa anh về biệt thự . Về đến biệt thự thì quản gia ra mở cửa , cậu kinh ngạc nhìn ngôi nhà anh đang sống nó có khác gì cái hoàng cung đâu . Cậu theo hướng dẫn của quản gia lái xe xuống hầm xe rồi đỡ anh vào nhà . Cậu nhìn quản gia hỏi " Phòng của anh ấy ở đâu ạ để cháu đỡ anh ấy về phòng "

Quản gia chỉ phòng của anh cho cậu , cậu thấy phải đi lên lầu liền chuyển từ đỡ anh thành bế anh đi thẳng lên phòng . Quản gia và người làm nhìn thấy cậu bế anh như bế công chúa thì vô cùng bất ngờ . Cậu đặt anh nằm xuống giường kéo chăn đắp lên cho anh rồi nói " Để tôi làm nước giải rượu cho anh uống , cứ như vậy sáng hôm sau sẽ rất đau đầu "

Anh như nghe thấy lời cậu nói liền gật gật đầu nhưng mắt thì vẫn nhắm . Cậu đi xuống lầu nói với quản gia " Phòng bếp ở đâu ạ cháu muốn làm nước giải rượu cho anh ấy "

Quản gia vô cùng thắc mắc về mối quan hệ của Tiêu Chiến và Nhất Bác nhưng cũng không dám hỏi nhiều chỉ dắt cậu đi đến phòng bếp .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro