Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Talk So Pretty (But Your Heart Got Teeth) (8)

[Sunghoon]
Sunghoon không thể tin được vậy mà anh và Jungwon đã che giấu được bí mật về việc bản thân anh là ma cà rồng trong suốt 5 tháng. Anh không biết cả hai đã làm được việc đó như thế nào nhưng anh chắc chắn không muốn trải qua chuyện đó thêm một lần nào nữa.

Sunghoon cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều kể từ khi mọi người phát hiện ra. Tuy nhiên, chỉ có bảy người bọn họ biết và mọi người đã hứa sẽ giữ bí mật giúp anh (có lẽ anh đã rớt nước mắt vì điều đó chăng). Anh và Jungwon liên tục bị trêu ngay cả khi hai người chỉ nói chuyện rất ư là bình thường và Sunghoon, một lần nữa, phải chịu đựng cuộc nói chuyện riêng với Heeseung. Ban đầu anh rất sợ nhưng sau đó lại rất biết ơn vì anh đã có thể thổ lộ mọi cảm xúc và suy nghĩ của mình về Jungwon.

Và nói về Jungwon, cả hai vẫn chưa thực sự nói về những chuyện đó. Không phải là cả hai không muốn. Chỉ là, gần như không thể làm như vậy. Đợt comeback đã bắt đầu và mọi người đều bận rộn với các hoạt động quảng bá, phỏng vấn và đi show. Ngoài ra, bất cứ khi nào họ ở nhà, nếu hai người họ nhìn nhau quá lâu, mọi người sẽ lại nhiều chuyện cho xem. Dù Sunghoon rất muốn kéo leader của mình vào nhà vệ sinh để nói chuyện (hoặc chỉ là hôn em ấy, cái nào cũng được... ờ thì chắc hôn tốt hơn), anh không thể vì anh chắc chắn rằng những người khác thể nào cũng sẽ lén nghe trộm cho coi.

Bên cạnh tất cả những việc trên, còn một việc nữa. Nếu tất cả bọn họ đều bận thì cũng chẳng là gì so với việc Jungwon bận tối mắt tối mũi. Em ấy tham gia vào tất cả các loại cuộc họp và cuộc gặp gỡ ngoài lịch trình. Mọi người đều bày tỏ mối quan ngại về việc này và Heeseung thậm chí đã nói chuyện với quản lý của họ nhưng đó không phải là việc có thể hủy bỏ một cách tùy tiện nên mọi người đành bất lực khi nhìn trưởng nhóm của họ làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác. Đau lòng thật đấy. Không ai ở độ tuổi của em ấy nên chịu sự căng thẳng như vậy cả.

Ngay bây giờ, cả nhóm đang quay một chương trình thực tế và họ hiện đang ở ngoại ô. Quản lý của họ đã thuê một ngôi nhà cho cả nhóm và mọi người đều rộn ràng phấn khích khi họ thu dọn đồ đạc. Mặc dù sẽ có camera ở đó, nhưng nghỉ ngơi vẫn là nghỉ ngơi.

Thật không may, khi họ đến địa điểm nói trên, có một rắc rối với chủ sở hữu ngôi nhà và các staff phải tìm một ngôi nhà khác để thuê. Vì đã ra khỏi thành phố nên cuối cùng họ đành qua đêm tại một khách sạn giá rẻ gần đó. Các anh chị staff đã rất buồn, khó chịu và thất vọng nhưng bảy người họ lại đang cười toe toét. Một ngày nữa được thêm vào kỳ nghỉ của nhóm và thậm chí còn không có camera.

Và thế là họ quyết định oẳn tù tì để chọn roommate vì cả bảy người sẽ chia ra bốn phòng. Đương nhiên là mọi người đều muốn ở phòng riêng mặc dù Sunghoon thầm mong mình có thể ở chung phòng với Jungwon nhưng anh ở với ai cũng được hết, thật đấy.

Ni-ki cuối cùng đã thắng được phòng riêng và thằng bé hả hê với cả đám suốt ba phút liền. Heeseung với Sunoo, Jake với Jungwon, Jay với Sunghoon.

"Lại là hai đứa mình" Jay nói trong khi cả hai bắt tay nhau. Sunghoon lắc đầu, nhại lại trong sự thất vọng.

Quản lý tạm biệt cả đám và dặn dò họ phải ngủ càng sớm càng tốt vì nếu tìm được nhà tốt trong đêm nay, sáng mai họ sẽ phải chuyển đi sớm.

"Sáng mai gặp lại ạ—" Heeseung đang nói nhưng bị Jungwon cắt ngang.

"Thực ra thì, Jay hyung... Em có thể đổi phòng với anh được không?" Jungwon hỏi và mắt Sunghoon mở to, tim đập thình thịch.

Jay chớp mắt và cả đám nhìn nhau. Sunghoon nuốt nước bọt.

"Đi mà?"

"Jay..." Sunghoon chỉ vừa mới lên tiếng nhưng Jay đã chào thua sẵn rồi.

"Được rồi. Được rồi, hai người đừng có nhìn tôi như thế" Jay rầu rỉ, còn Sunghoon thì cười rất tươi. Jay lườm anh. "Ai cho mày cười."

"Jay, my boy, come here!" Jake gọi.

"Đừng có gọi tao kiểu đó!"

"Thôi, mọi người ngủ ngon nhé! Mai gặp!" Sunoo chào một cách rạng rỡ rồi bước vào phòng của cậu và Heeseung. Ni-ki theo sau, hoàn toàn không có gì đáng ngạc nhiên. Có khi Heeseung được ngủ trong phòng riêng luôn ấy chứ.

Jay đang khẽ càu nhàu về Jake nhưng vẫn vò rối tóc Jungwon để tạm biệt và ném cho Sunghoon một cái lườm cảnh cáo. Sunghoon đáp lại bằng cách đảo mắt với thằng bạn mình.

Jake nháy mắt với Sunghoon trước khi đẩy Jay vào phòng riêng của họ. Sunghoon muốn đấm cái thằng đó ghê.

Khi cánh cửa sau lưng họ đóng lại, Sunghoon đột nhiên cảm thấy khó thở. Jungwon ném chiếc ba lô của mình lên một trong những chiếc giường mà không hề bàn xem mình sẽ nằm ở phía nào của căn phòng. Việc đó không có vấn đề gì với Sunghoon nhưng đó cũng bình thường mà, phải không nhỉ?

Jungwon bắt đầu giãn cơ sau khi cởi áo khoác và giày ra, và vì vậy Sunghoon đã quyết định đặt túi của mình lên chiếc giường trống còn lại nhưng sau đó Jungwon ngừng động tác và nhìn anh chằm chằm.

"... Sao vậy?"

"Tụi mình sẽ ngủ ở đó. Để túi của anh ở bên này đi" người nhỏ hơn nói, chỉ vào chiếc giường mà cậu vừa đặt túi của mình lên trước đó. Sunghoon đứng hình trước hàm ý trong lời nói của cậu. "Hay là anh muốn ngủ ở đây..? Em thì ở đâu cũng được hết."

Sunghoon mở miệng rồi lại thôi, cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt.

Họ sẽ ngủ với nhau sao?

"Chúng ta... Ý anh là, chúng ta—kiểu như, trên cùng một g-giường hả?"

Sunghoon không mấy tự hào về bản thân ngay lúc này nhưng đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài hai người mới được ở riêng với nhau. Lần cuối là vào tháng 4 và bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng 5 rồi. Anh không thể nào trách bản thân trước biểu hiện vừa rồi của mình được.

"... Vâng? Ý em là... em hy vọng tụi mình sẽ..?" Jungwon nói, lập trường của cậu đột nhiên bị lung lay. "Nhưng ừm, hai đứa cũng có thể—"

"Không đâu! Tụi mình ngủ cùng nhau đi!" Sunghoon ngay lập tức nói, nghe có vẻ rất háo hức. "Ý anh là, giống như trên cùng một chiếc giường ấy" anh sửa lại, mặt nóng bừng. Jungwon bật cười hiện ra đôi má lúm đồng tiền cùng với đôi mắt sáng lấp lánh.

"Được ạ."

Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng nhưng không ngột ngạt hay khó xử như thường ngày. Hai người lấy những món đồ cần thiết ra nhưng chỉ những món quan trọng nhất vì nó sẽ chỉ dùng cho ban đêm. Jungwon xong trước rồi leo lên giường của cả hai.

Của cả hai. Sunghoon không thể ngừng cười như một thằng ngốc.

"Ah, mệt quá đi~" Jungwon la lên, duỗi người. Một tay của cậu đặt trên đầu của người lớn hơn và bắt đầu nghịch tóc anh. Tim Sunghoon thắt lại trước hành động đó. "Cả người em giờ chỗ nào cũng nhức hết."

"Em nên kêu thằng Jay mát xa cho em đi" Sunghoon nói. Jungwon thay đổi tư thế nằm để đối mặt với Sunghoon, người vẫn đang lấy hành lý ở dưới sàn. Cậu tiếp tục nghịch tóc anh.

"Em có thể làm vậy nhưng mà Jay hyung luôn chăm sóc cho Jake hyung và Sunoo hyung. Cơ thể của họ vẫn đang làm quen với lịch luyện tập dày đặc vì thời gian thực tập của hai người đó khá ngắn. Và vũ đạo cũng rất khó nữa. Em nghĩ rằng họ cần điều đó hơn em" cậu nhún vai. Sunghoon cảm thấy tình cảm của mình cho Jungwon ngày một tăng.

"Dù vậy. Jay vẫn sẽ dành thời gian rảnh cho em mà."

"Em biết. Đó là lý do tại sao em không nói với anh ấy. Tất cả chúng ta đều đang bị thiếu ngủ mà."

"Nhất là em đấy" Sunghoon nói.

"Em—"

"Nếu em nói rằng em ổn, anh sẽ quăng em ra ngoài thật đấy."

"—được rồi" Jungwon vui vẻ cười. Sunghoon lườm. "Nhưng nghiêm túc mà nói, em sẽ ổn thôi mà. Khi lịch trình của chúng ta được nới lỏng, em chắc chắn sẽ chăm sóc cơ thể của mình và ưu tiên sức khỏe trước tiên" cậu trấn an, tay cậu giờ đang lần theo lông mày của Sunghoon.

Sunghoon hoàn thành xong mọi thứ và bắt lấy tay Jungwon, lờ đi cái cách mà bên trong anh như bị thiêu đốt trước sự tiếp xúc này.

"Anh ơi, mau lại đây đi. Em nhớ anh quá đi mất" cậu nói, kéo mạnh tay anh về phía mình. Sunghoon để mình bị lôi đi và cuối cùng là lơ lửng trên người cậu.

Jungwon đã trở nên bạo dạn và tự tin hơn và Sunghoon thích điều đó. Jungwon khoác lên mình sự tự tin như thể đó là vẻ bề ngoài của em ấy một khi em ấy thấy an toàn và chắc chắn. Sự thật rằng là em ấy như thế này với Sunghoon khiến anh thấy an tâm hơn. Mối quan hệ của họ còn mới mẻ và mong manh, cả hai còn có những ưu tiên hàng đầu không phải là về hai người. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Sunghoon biết rằng vị trí của anh sẽ luôn ở bên cạnh cậu, cho dù với tư cách là một nhóm hay chỉ riêng hai người bọn họ đi chăng nữa.

"Anh muốn uống không?" Jungwon khẽ hỏi.

Sunghoon ngạc nhiên trước câu hỏi đó. Anh không thấy đói và anh có lẽ sẽ không thấy đói trong khoảng thời gian tới, dựa trên những tính toán của họ. Nhưng anh thèm máu. Không phải là nhu cầu, mà là mong muốn.

Anh đang muốn máu và nó là một cảm giác khác. Nó dễ dàng hơn. Dễ kiểm soát hơn. Nó khác với sự thôi thúc không ngừng trong đầu anh và nhu cầu của cơ thể.

"Không phải bây giờ" Sunghoon trả lời. Jungwon gật đầu hiểu ý.

"Vậy thì hôn em?"

Jungwon không cần phải hỏi lại lần hai. Sunghoon ngay lập tức cúi xuống và hôn người nhỏ hơn. Cơ thể anh ngay lập tức đắm chìm vào nụ hôn.

Anh nhớ việc này.

Tay của Jungwon luồn vào tóc Sunghoon để kéo chúng khiến anh rên rỉ vài tiếng. Tất cả mọi thứ em ấy làm đều khiến anh thấy hứng lên.

Sunghoon tách ra để cậu thở chút rồi lại lao vào hôn cậu lần nữa, luồn lưỡi vào bên trong. Jungwon là một người học hỏi nhanh và không còn để Sunghoon phải làm mọi việc một mình. Cậu hưởng ứng quá nhiệt tình và anh luôn phải giảm tốc độ trước khi cả hai mất hết lí trí.

Đây là lần thứ ba Sunghoon hôn chậm lại, và Jungwon bực bội rên rỉ trước khi dứt ra. Sunghoon mơ màng mở mắt, tầm mắt anh rơi xuống khuôn miệng giờ đã căng mọng, trơn bóng đầy nước của cậu.

Jungwon kéo nhẹ tóc Sunghoon và tầm mắt anh vừa vặn gặp phải tầm mắt cậu.

"Anh mệt rồi?" Jungwon hỏi với một cái nhướn mày, ánh mắt đầy khiêu khích.

Sunghoon liền xù lông trước câu hỏi vừa rồi, sự bực bội đang dâng lên nhưng anh phải đè nó xuống. Anh đang chậm lại là vì muốn tốt cho cả hai chứ ở đó mà không thể theo kịp.

Thay vì trả lời, anh xoay cả hai người bọn họ lại để bây giờ anh nằm dưới rồi sau đó ngồi dậy, đặt cậu ngồi trên đùi anh. Jungwon trông có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng thích nghi, một nụ cười nhếch mép thoáng hiện trên khóe môi cậu.

"Em thích việc này" là lời nói cuối của Jungwon trước khi áp môi mình lên môi anh một lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro