Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Blood Bond (2)

[Sunghoon]
Sunghoon rời khỏi phòng tắm để đi lấy khăn và hai bộ đồ ngủ mới. Anh cũng tận dụng cơ hội này để cố chấp nhận sự thật rằng anh sẽ tắm chung với cậu trong cùng một chỗ và cũng như để trấn tĩnh bản thân mình.

Nhưng mà nó không hiệu quả.

Khi anh quay lại, Jungwon trông như sắp ngủ gật tới nơi trong khi vẫn còn đang ngồi trên thành bồn tắm. Người em ấy đang run lên.

"Cho anh xin lỗi nếu anh đi hơi lâu" Sunghoon nói và tiến lại gần cậu.

"Không sao... Trời đột nhiên trở lạnh thôi ạ" Jungwon nói.

Anh tiến lại gần cậu nhưng rồi lại lưỡng lự. Anh không biết mình có thể chạm vào đâu. Jungwon cảm nhận được sự do dự của anh và bật cười thành tiếng.

"Này anh, giờ còn ngại gì nữa vậy. Em lạnh lắm rồi đây nè."

Sunghoon đột nhiên nhớ lại những gì người nhỏ hơn đã nói với anh trước khi anh đồng ý cắn em ấy.

'Em có thể tự chăm sóc bản thân mình nhưng hơn thế nữa, em tin anh cũng sẽ chăm sóc cho em.'

Sunghoon xốc lại tinh thần và cẩn thận đặt hai tay lên vai Jungwon. Cậu thở dài trước hơi nóng tỏa ra từ tay anh.

"Anh sẽ bế em, được chứ?" Anh hỏi và cậu gật đầu đồng ý. Sunghoon hạ thấp người xuống và luồn một tay xuống dưới đầu gối của Jungwon và tay kia ôm lấy eo cậu. Cậu ngay lập tức vòng cả hai tay ôm lấy cổ anh. Khi mà cơ thể của hai người họ tiếp xúc với nhau thì nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng lên.

Khi Sunghoon đứng thẳng người dậy, mặt hai người xém nữa chạm nhau. Anh đột nhiên nhớ lại khi nãy mình vừa liếm môi người nhỏ hơn một cách vô thức. Đó là khởi đầu của cái tai nạn vừa rồi đấy. Anh lập tức chuyển tầm mắt đi chỗ khác và tiếp tục đi tới chỗ buồng tắm.

Sunghoon bật nước nóng hết cỡ trước khi đứng ngay dưới vòi sen và thả cậu xuống. Jungwon ngay lập tức dựa người vào tường và thở dài đầy mãn nguyện trước sức nóng của nước.

"Nóng quá hả?" Sunghoon hỏi. Jungwon ngước lên nhìn anh, bối rối. Anh cúi người xuống một chút và thì thầm vào tai cậu. "Có phải là nóng quá không?"

"E-Em ổn."

Cả hai lại tiếp tục chọn cách im lặng, không ai trong số họ di chuyển.

Cuối cùng, Jungwon cũng thở dài một hơi.

"Em không biết anh như nào nhưng em không có mặc quần áo khi tắm đâu. Và cái quần này cũng khiến em thấy không thoải mái" người trẻ hơn lên tiếng.

Nếu mặt Sunghoon có đỏ lên thì đó là do nước quá nóng thôi nhé.

"Ờ. Được. Được rồi."

Anh cảm thấy giờ mình trông không khác gì một thằng ngốc.

"Em cần giúp không?" Sunghoon buộc miệng hỏi trước khi anh kịp ngăn mình lại.

Park Sunghoon, mẹ kiếp, câm cái mồm mày lại đi.

Jungwon ngước lên nhìn anh, sửng sốt.

"Không, em chắc không cần đâu. Xin lỗi, đừng để ý tới anh" Sunghoon tự trả lời câu hỏi của chính mình và quay lưng về phía cậu.

Trở thành ma cà rồng rõ ràng là khiến ai đó trở nên ngốc đi mà. Đáng lẽ nó nên được cảnh báo trước mới phải chứ.

Anh cảm nhận được Jungwon đang chuyển động phía sau mình và nghe thấy tiếng cậu vứt cái quần ướt ra ngoài một cái phịch. Lẽ ra họ nên tắm bằng nước lạnh. Có lẽ anh nên để cho em ấy tắm xong trước trong khi anh đang đứng đây trơ như tượng—

Sunghoon giật bắn người khi Jungwon đặt tay lên tấm lưng trần của anh.

"Xin lỗi, em bị mất thăng bằng" cậu nói rồi với tay tắt vòi nước. "Bà em bảo phải tiết kiệm nước. Sẵn tiện anh có thể lấy chai dầu gội giùm em được không?"

Sunghoon từ giờ sẽ chỉ nghĩ về bà của Jungwon thôi.

Trời ơi, anh đã làm gì với cháu trai của bà thế này? Anh sẽ không thể nào nhìn thẳng vào mắt bà nữa mất...

"Anh ới, anh ngủ rồi hả?" Jungwon hỏi và nghiêng người về phía Sunghoon để nhìn trộm khuôn mặt của anh. "Ma cà rồng có ngủ trong khi đứng không anh?"

Sunghoon xoay nửa người sang Jungwon và nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu. Tóc cậu đã dài ra và chúng xinh đẹp xõa xuống bao quanh gương mặt cậu. Sunghoon thở dài. Đáng ra nên có giới hạn nhất định cho cái sự dễ thương này của thằng bé mới phải.

Mặt Jungwon đột nhiên đỏ bừng và đẩy mặt Sunghoon về trước để anh không còn nhìn chằm chằm vào mình nữa.

"Anh mau cởi quần ra đi. Em thấy ngại khi chỉ có mỗi mình em khỏa thân thôi đấy" cậu đột nhiên nói và Sunghoon liền nhắm chặt mắt.

Điều này nghe có vẻ sai sai ở rất nhiều mức độ.

"Anh" Jungwon nài nỉ.

"Được rồi, được rồi, anh xin lỗi" Sunghoon nói và nhanh chóng lầm bầm cầu nguyện không được làm bản thân xấu hổ thêm trước khi cởi quần ra.

Anh quay lại đối diện với Jungwon bởi vì thật xấu hổ khi đang khỏa thân mà lại quay lưng về phía thằng bé. Anh mong em ấy nhìn đâu cũng được, đừng nhìn anh là được rồi nhưng em ấy lại đang nhìn chằm chằm vào anh không chút giấu giếm.

Sunghoon ngay lập tức nâng cằm cậu lên, mặt bừng bừng.

"Đừng có nhìn chằm chằm anh nữa mà" anh lầm bầm, bối rối.

"Em xin lỗi. Tại trông anh xanh xao quá."

Cả hai lại tiếp tục im lặng khi Sunghoon đưa cho cậu chai dầu gội trên kệ. Đó là dầu gội của anh vì anh cũng không biết cái nào là của Jungwon khi anh đi lấy đồ ban nãy.

Bầu không khí nặng nề và căng thẳng bao trùm lấy cả hai và hai người họ đều không nhìn nhau hay nói với nhau một câu nào. Sunghoon cảm giác như mình sắp chết ngạt trước sự im lặng này nhưng anh vẫn thích điều này hơn là việc phải bắt chuyện với cậu.

Thật không may, Jungwon không có cùng ý tưởng đó với anh.

"Anh ơi?"

Sunghoon giật mình trước giọng nói đột ngột phá tan bầu không khí im lặng. Anh ngừng việc gội đầu và chuyển tầm mắt xuống cậu.

"Ừm" Jungwon nói rồi nhìn đi chỗ khác. Cậu mở miệng rồi lại thôi, dường như đang suy nghĩ về nó.

Cơn hoảng loạng bao trùm lấy Sunghoon. Anh không muốn nói về bất kỳ điều gì đã xảy ra trong vòng một giờ qua. Anh thậm chí còn không muốn nghĩ về nó, càng không muốn nói về nó với Jungwon khi mà cả hai còn đang khỏa thân trong một không gian kín như này. Đó là việc anh không bao giờ muốn.

"Cái—"

"Đừng" Sunghoon phản đối, cắt ngang lời cậu. Jungwon ngước nhìn anh, một bên mày nhướng lên. "Đừng mà" anh lặp lại, mặt phiếm hồng. "Chúng ta đừng nói về nó. Xin em đấy."

Người trẻ hơn trông có vẻ bối rối trong giây lát nhưng sau đó cậu chợt nhận ra và mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nét bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt.

"Em đâu có tính nói về chuyện đó!"

Sunghoon chớp mắt.

"Không phải sao?" Anh hỏi lại chỉ để chắc chắn.

"Không phải. Chúng ta sẽ không nói về chuyện đó—" Jungwon tự ngắt lời mình với một tiếng rên đầy bực bội. "Chúng ta sẽ không bao giờ nói về chuyện đó" Jungwon lặp lại với khuôn mặt đỏ bừng không kém gì hồi nãy, không nhìn vào mắt anh và tức giận thoa xà bông lên người.

Tốt lắm. Bây giờ cả hai đều đang nghĩ về nó.

Quá tuyệt vời.

"Đó chỉ là một hành động bồng bột nhất thời thôi" Jungwon lên tiếng sau một hồi lâu. Sunghoon ngừng thoa xà bông và nghiêm mặt, chớp mắt nhìn cậu.

"Anh tưởng chúng ta đã thống nhất sẽ không nói về chuyện đó nữa, Jungwon à" anh nghiến răng nói. Nếu em ấy không chịu dừng cái sự bướng bỉnh vốn có đó lại, Sunghoon sẽ buộc phải bật nước lạnh để giữ tỉnh táo.

"Thật ra thì bây giờ em không thể nào ngừng nghĩ về chuyện đó được. Và em chỉ—em chỉ nói vậy thôi, rằng chúng ta không cần phải để chuyện đó đè nặng lên đầu cả hai đứa tụi mình. Đó chỉ là phản ứng tự nhiên thôi mà. Cả hai chúng ta đều đã là thanh niên trai tráng và—"

"Em không cần phải biện hộ cho anh. Anh biết là mình đã làm rối tung hết mọi chuyện" Sunghoon dứt khoát nói và vòng qua người cậu để bật nước nóng.

"Thật ra em mới là người đã mở miệng trước và nói với anh rằng em cương nên em không nghĩ như vậy đâu."

Chúa ơi, cái thằng bé này—

Các từ ngữ đó đã châm ngòi khơi lại các sự kiện trong một giờ qua, gợi lại đoạn ký ức đó và nó hiện ra ngay trước mắt Sunghoon. Anh gần như có thể nghe thấy giọng điệu rên rỉ đứt quãng của Jungwon khi gọi tên mình, gần như có thể nếm được những giọt mồ hôi trên má em ấy khi ẻm thở hổn hển và—

Sunghoon liền chuyển sang nước lạnh và lườm Jungwon, mong bản thân sẽ bình tĩnh lại. Jungwon giật bắn mình trước nhiệt độ của nước bị thay đổi đột ngột nhưng vẫn biết điều mà ngậm chặt miệng lại và nhìn đi chỗ khác.

Khi Sunghoon thấy mình đã đủ bình tĩnh, anh từ từ chuyển sang chế độ ấm rồi sang chế độ nóng. Anh vò tóc để loại bỏ bọt và Jungwon cũng làm theo. Anh cần ra khỏi đây trước khi lại làm điều gì đó ngu xuẩn.

Giờ đã sạch sẽ, Sunghoon tắt nước và mở cửa buồng tắm, để hơi nước bay ra ngoài. Anh lấy khăn tắm của cả hai và đặt một cái lên đầu Jungwon.

Họ im lặng lau khô người nhưng câu nói cuối cùng của Jungwon vẫn còn lảng vảng trong bầu không khí giữa hai người. Sunghoon nhanh chóng mặc quần áo và ra khỏi buồng tắm trước để lấy một miếng băng gạc từ hộp sơ cứu. Anh quay lại nhìn Jungwon nhưng cậu vẫn đang dựa người vào tường ở trong buồng tắm. Sunghoon tiến tới và cẩn thận bế cậu lên, một lần nữa để cậu ngồi trên thành bồn tắm.

Jungwon đang mặc áo phông oversize và quần đùi. Tóc cậu xõa xuống, che đi đôi mắt. Sunghoon khuỵu gối xuống trước mặt cậu và với tay cầm cái chân bị thương của cậu, đặt nó lên đầu gối mình. Anh từ từ vén ống quần cậu lên, cẩn thận để không chạm vào miệng vết thương rồi dán băng keo lên.

Xong xuôi, Sunghoon đứng dậy và vứt vỏ băng keo đi. Giờ anh chỉ muốn được đặt lưng xuống giường và quên đi tất cả những chuyện vừa xảy ra. Anh nhặt những bộ quần áo vương vãi dưới đất và cho vào giỏ đựng đồ của mình, tự nhủ rằng sẽ giặt chúng càng sớm càng tốt vì chúng đã ướt nhẹp hết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro