Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Blood Bond (10)

[Jungwon]
Jungwon không ổn xíu nào. Khoảnh khắc mà cậu ngồi xuống cạnh Yeji và Sunghoon ngồi ở phía đối diện, bác gái (ngồi bên cạnh Sunghoon và đối diện Yeji) và bác trai (ngồi ở đầu bàn), bắt đầu nhìn chằm chằm vào miếng băng keo lộ rõ trên cổ cậu. Jungwon lúng túng trước sự chú ý dồn dập và tự trách mình vì đã không mặc áo cao cổ.

Cặp vợ chồng đồng thời nhìn chằm chằm vào Jungwon và sau đó nhìn qua con trai họ. Những ánh nhìn chằm chằm mang cảm giác nặng nề và bầu không khí cũng trở nên ngượng ngùng nên Jungwon đã đá vào chân Sunghoon ở dưới gầm bàn. Anh ngay lập tức kể chuyện về Enha và các thành viên khác. Jungwon thở phào nhẹ nhõm khi sự chú ý cuối cùng cũng dời đi.

Họ đang dùng bữa được nửa chừng thì cậu cảm thấy Yeji thi thoảng lại liếc nhìn mình. Cậu tính quay sang cô bé nhưng lại thôi.

"Jungwon oppa, cổ anh bị sao vậy? Bạn gái ạ?"

Jungwon liền bị nghẹn trong khi ba người còn lại đồng thanh hét lên: "Yeji!"

Sunghoon đẩy cốc nước về phía Jungwon và cậu liền nhận lấy nó, mắt ngấn nước vì ho khi đồ ăn còn đang mắc kẹt trong cuống họng. Khi mà Jungwon không còn cảm thấy mình sắp chết nữa, cậu mới nhận ra rằng cô út nhà họ Park không hề biết gì về hoàn cảnh của anh trai mình.

Ông Park đang nhẹ nhàng trách mắng cô con con gái vì ông là người ngồi gần cô bé nhất. Yeji nhìn có vẻ không vui nên Jungwon quyết định chen vào.

"Yeji này, không phải bạn gái đâu. Bọn anh không được phép" cậu trả lời. Cô bé ngay lập tức quay sang Jungwon, vui vẻ vì cậu chiều theo ý cô bé.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra ạ?"

"Ừm, đó là vết thương thôi" cậu trả lời. Cậu muốn thành thật nhất có thể.

"Ồ... vậy có đau không anh?"

"Anh cũng quen với nó rồi."

Có lẽ cậu thành thật hơi quá. Ông bà Park nhìn về phía cậu ngay khi cậu vừa trả lời xong và Jungwon đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi.

"Ý anh là, nó không thực sự đau lắm đâu. Anh từng là một vận động viên Taekwondo nên anh có khả năng chịu đau rất tốt đấy." Jungwon bổ sung.

"Trông anh cứ như bị ma cà rồng cắn ấy" Yeji cười khúc khích và giờ là đến lượt Sunghoon bắt đầu ho. Jungwon dùng chân vỗ nhẹ vào chân Sunghoon để an ủi và đẩy ly nước về lại cho anh.

Ông Park xen vào cuộc trò chuyện và chuyển chủ đề khác, tránh xa ma cà rồng. Jungwon ngay lập tức bị cuốn theo cuộc trò chuyện và họ kết thúc bằng việc nói về sự nghiệp Taekwondo của cậu và sự nghiệp trượt băng nghệ thuật của Sunghoon.

Khi bữa tối kết thúc, Jungwon xung phong rửa chén (bây giờ cậu đã quen với việc rửa chén vì cậu thường hay làm ở ký túc xá) nhưng bà Park đã từ chối, bảo Yeji và Sunghoon rửa bát thay. Yeji trề môi và dậm chân nhưng cuối cùng vẫn phải làm. Sunghoon nhìn Jungwon với ánh mắt chúc may mắn khi ba mẹ anh dẫn cậu ra ngoài hiên.

Có thể nói là Jungwon đang rất lo lắng. Phải, kế hoạch của cậu là đi cùng anh ấy về đây nhưng là để thu thập thêm thông tin về việc anh ấy là một ma cà rồng và cũng như để được hỗ trợ về mặt tinh thần. Cậu không lường trước được cuộc nói chuyện một đối một này.

Jungwon không nghĩ rằng sẽ căng thẳng đến thế này khi ý thức được hai bác ấy biết rằng Sunghoon là ma cà rồng và anh đã hút máu Jungwon. Jungwon vừa thấy ngại mà cũng vừa muốn chết đây này. Cậu chỉ hy vọng cậu sẽ học được cách ngậm mồm lại trước khi cậu tiết lộ bất kỳ... thông tin gì không cần thiết.

[Sunghoon]
Sunghoon đứng ngồi không yên trong khi đang lau chén dĩa. Em gái của anh đã thua trong trò kéo búa bao và cuối cùng đã phải rửa chén trong khi anh thì lau khô.

"Oppa, nó là chiếc cốc yêu thích của mẹ đấy nhé. Mẹ sẽ quẳng anh về lại Seoul nếu anh làm vỡ nó đấy" Yeji nói.

Sunghoon giật mình và nhìn xuống chiếc cốc khô ráo mà anh đã lau trong vài phút qua và đặt nó lên tủ. Yeji không đùa đâu. Mẹ của họ có thể rất đáng sợ đấy.

"Sao anh cứ bồn chồn mãi thế? Em chắc là Jungwon oppa sẽ không sao đâu mà."

Anh nhăn mặt. Bộ anh lộ rõ vậy sao?

"Em không có ý phàn nàn gì đâu nhưng em có thể biết tại sao anh ấy lại đi cùng anh không? Rất hiếm khi anh đưa bạn về nhà chơi luôn á. Và em nghĩ nếu anh có đưa một trong các thành viên trong nhóm về nhà mình, thì em nghĩ đó sẽ là Jake oppa cơ" em gái của anh nêu ra ý kiến.

"Anh thân với tất cả mà Yeji. Ngoài ra thì, Jungwonie... thằng bé đã giúp đỡ anh trai của em rất nhiều đấy. Anh nợ thằng bé rất nhiều thứ" anh trả lời với vẻ sầu não. Sunghoon vẫn không chắc mình và leader của mình đang đứng ở vị trí nào sau tất cả những đường ranh giới mờ mịt mà cả hai đã vượt qua. Nhưng mặc dù vậy, anh biết rằng cậu sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.

"Ảnh cho anh vay tiền hả?" Em gái anh hỏi một cách ngây ngô. Sunghoon bật cười.

"Nếu nó chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi, Yeji à."

Yeji bĩu môi và vẩy nước lên khuôn mặt đang cười của anh. Cuối cùng cả hai đã có một cuộc chiến nước nho nhỏ và suýt tí thì làm bể một cái dĩa. Sunghoon sau đó đã nhượng bộ và xin lỗi trước khi ba mẹ kịp thấy cuộc chiến giữa hai đứa.

Sau khi rửa chén xong, hai anh em ngồi lướt tất cả các kênh TV nhưng chẳng có lấy một chương trình nào thú vị. Yeji sau đó nói rằng em ấy sẽ lên phòng để tiếp tục làm bài tập về nhà và rủ Sunghoon lên phòng mình chơi. Anh đã từ chối nhưng cũng đã hứa rằng sẽ đi chơi với cô vào ngày mai.

Sunghoon đang dần mất đi lí trí khi phải chờ đợi Jungwon và ba mẹ nói chuyện xong. Phần lớn trong anh đang ngứa ngáy muốn mặc kệ sự tức giận của mẹ mà xen ngang vô cuộc trò chuyện của ba người nhưng anh biết rõ bản thân mình. Anh có thể chịu đựng được cơn tức giận của mẹ nhưng không thể nào chịu được sự thất vọng của bà. Nên anh đành ở yên trong phòng khách và tiếp tục chờ đợi.

Mẹ anh bước vào nhà sau gần một giờ đồng hồ, mắt bà trông còn hơi đỏ và sưng húp. Anh lập tức đến bên bà nhưng bà chỉ ôm chầm lấy anh và hôn lên trán anh.

"Mẹ tự hào về con, con biết không?"

Sunghoon dù bối rối nhưng anh vẫn cảm nhận được hốc mắt mình đang nóng lên. Anh chớp mắt để kìm nén những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

"Mẹ sẽ lên lầu để xem Yeji. Ba con sẽ vào đây sớm thôi và ông ấy sẽ nói chuyện với cả hai đứa. Hãy chăm sóc cho thằng bé nhé Hoon, được không con?"

"Em ấy mới là người chăm sóc con" anh lầm bầm.

"Và mẹ rất biết ơn về điều đó. Nhưng dẫu vậy, hãy chăm sóc thằng bé nhiều nhất có thể nhé. Nó là viên ngọc quý. Và con cũng vậy. Đừng thức khuya quá, được chứ? Mai ta sẽ nói chuyện tiếp."

Sau đó, mẹ anh đi lên lầu để lại Sunghoon mắt đẫm lệ cùng với một chút bối rối. Mẹ anh đã khóc sao? Nếu có thì tại sao chứ?

Cửa chính mở toang và ba anh bước vào cùng với Jungwon.

"Ồ, tốt, con vẫn còn ở đây. Ngồi xuống đi, cả hai đứa" ba anh ngay lập tức nói khi thấy anh và ra hiệu cho họ ngồi xuống bàn ăn.

Sunghoon bắt gặp ánh mắt của Jungwon và cậu khẽ gật đầu. Sunghoon nhận ra rằng mép của miếng băng keo trên cổ Jungwon hơi gập lại. Anh cảm thấy cổ họng mình khô rát và tim thì đập thình thịch. Có vẻ như ba mẹ đã yêu cầu được xem vết cắn trên cổ em ấy.

Anh không biết phải cảm thấy thế nào ngoài việc cảm thấy bản thân như trực trào sắp khóc.

Cả hai ngồi cạnh nhau, anh và Jungwon, và bố anh thì ngồi ở phía đối diện. Sunghoon cảm thấy bàn chân mang tất của cậu đè lên bàn chân mình và từ từ cọ xát nó. Đây là lần thứ hai cậu làm như vậy trong ngày hôm nay và anh biết rằng đó là dấu hiệu của sự cổ vũ và an ủi nhưng anh không thể không đỏ mặt trước hành động đó. Dù vậy, anh vẫn vỗ vào đùi Jungwon để đáp lại.

"Sunghoon, thả lỏng đi con. Ba không có mắng con đâu. Trông con căng thẳng quá."

Bàn chân của Jungwon lại đè lên chân anh và anh có thể cảm nhận được hai bên tai mình dần nóng lên. Lần này, cậu để luôn chân của mình ở trên chân anh thay vì di chuyển đi chỗ khác.

"Con chỉ, con thấy mẹ vào nhà ban nãy. Mẹ đã khóc hả ba?"

"Mẹ con vẫn ổn. Bả đang lo lắng thôi. Tất cả chúng ta đều thế. Nhưng, con biết bà ấy thế nào mà. Bả chưa bao giờ xa con lâu như vậy. Và ngay lúc này, cái... tình hình này là cấp bách nhất. Nó đang làm tinh thần của bả suy sụp. Bả chỉ ước có thể ở bên con mọi lúc. Nhưng mẹ con sẽ không sao đâu" ba anh giải thích.

Sunghoon gật đầu, cảm thấy sầu muộn. Anh cũng nhớ mẹ.

"Dù sao thì ba đã nói chuyện với một số người chú của ba và người bà duy nhất còn sống của chúng ta, bà cố của con. Mẹ của bà cố đã giữ lại những ghi chép từ ông nội của mẹ bà cố. Cụ là người cuối cùng, trước con, Hoon, trở thành ma cà rồng. Chú của ba đã gửi một số bức ảnh về những gì cụ đã viết về tình trạng của mình."

Anh và Jungwon mừng rỡ trước thông tin đó, cả hai đều rướn người về phía trước.

"Dựa theo ghi chép của cụ, cụ vẫn già đi bình thường. Và cụ vẫn thưởng thức được thức ăn của con người."

Sunghoon cảm thấy nhẹ nhõm khi điều đầu tiên được xác nhận. Anh đã thầm lo lắng về vấn đề đó.

"Cụ cũng cho biết, nếu con uống máu liên tục trong những tháng đầu tiên, cảm giác thèm máu của con sẽ ngày càng ít đi trong khoảng thời gian đó. Jungwon đã nói với ba là con không có uống vào hồi tháng 3, phải không?" Sunghoon gật đầu. "Vì con đã uống vào sáng nay, nên có khả năng con sẽ không thèm máu cho đến giữa tháng 6 hoặc tuần đầu tiên của tháng 7. Thậm chí cụ còn nói rằng cụ đã không thèm máu trong suốt cả năm trời trước khi cụ bắt đầu thèm trở lại."

Jungwon ồ lên trước điều đó và phấn khích liếc sang Sunghoon . Sunghoon không hề phấn khích tẹo nào. Làm sao anh có thể chờ một năm trước khi lại được nếm lại máu của Jungwon chứ?

Park Sunghoon, bình tĩnh lại nào.

"Mặc dù cụ đã viết rằng dù cụ không thèm máu để sống sót, nhưng cụ vẫn uống đều đặn hai tháng một lần vì cụ nhớ... hương vị của máu."

À. Cũng dễ hiểu thôi.

"Còn nữa. Jungwon nói với ba rằng con chưa từng uống máu của bất kỳ ai khác. Có đúng vậy không?"

"Vâng. Có gì không ạ?"

Trước khi đưa cổ tay cho Sunghoon, ba anh nói: "Để ba thử một cái này một chút."

Lông mày của Sunghoon nhếch lên và chia sẻ ánh nhìn bối rối với Jungwon. Jungwon nhún vai, mắt mở to.

"Hút máu của ba đi" ba anh nói. Nếu lông mày của anh có thể nhếch cao hơn nữa, chúng chắc sẽ nằm ngay đường chân tóc của anh mất.

"Ơ, uống từ ba á?" Sunghoon lặp lại, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Ừ" ba anh nghiêm túc trả lời.

Con quái vật giật mình thức giấc trước lời mời gọi nhưng mắt anh không đỏ và răng anh vẫn bình thường.

"C-Con không đói..."

"Được rồi. Bây giờ, Jungwon này. Cháu có thể làm điều tương tự không?"

Sunghoon chuyển hướng sang Jungwon, vẫn còn rất bối rối và dường như cậu cũng bối rối y chang anh.

"Điều tương tự..? Cho máu của cháu ấy ạ?"

"Ừ."

Jungwon quay sang anh, rõ ràng là đang lúng túng.

"Ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Cuối cùng thì Sunghoon cũng hỏi nhưng ba anh chỉ bảo anh im lặng.

"Ừm... đây. Anh, uống của em đi" Jungwon vừa nói vừa chìa cổ tay ra.

Màu mắt của Sunghoon liền chuyển sang ánh đỏ và mắt anh phóng to vào phần thịt mịn màng bên dưới cổ tay cậu. Con quái vật trong anh giật mạnh sợi xích và Sunghoon lùi ra xa. Trong nháy mắt, lưng anh áp sát vào tường, cách xa Jungwon nhất có thể, cách nơi cậu đứng khoảng 2m. Miệng anh ứa nước và anh có thể cảm thấy răng nanh của mình dài ra nhưng sau đó anh bắt gặp hình ảnh ba đang há hốc nhìn anh.

Nỗi xấu hổ dâng lên ở dạ dày và anh buộc phải kiểm soát con quái vật lại, siết chặt sợi dây tưởng tượng trong anh. Mắt anh quay về màu sắc ban đầu và răng nanh của anh cũng trở lại bình thường. Anh không thể nhìn cả hai người họ. Sunghoon cũng rất bất ngờ trước phản ứng của mình. Anh thậm chí còn không hề thấy đói.

"C-Con ổn chứ, Hoon?" Ba anh là người đầu tiên lên tiếng. Sunghoon cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của ba.

"D-Dạ vâng... Con xin lỗi" anh lầm bầm, đầu cúi thấp.

"Không phải lỗi của con. Ba xin lỗi. Ba không—Ba không cố ý làm con khó chịu. Con có thể quay lại đây không?"

Sunghoon lê chân trở lại chỗ ngồi của mình và Jungwon ngay lập tức đặt tay lên đùi anh để an ủi trước khi tìm thấy tay anh và siết chặt nó. Sunghoon nở một nụ cười biết ơn nhưng lại không thể nhìn thẳng vào ba mình.

Anh đã nói điều này với Jungwon vào sáng nay trước khi hút máu cậu rằng anh không muốn ba mẹ anh nhìn thấy khía cạnh này của anh và cậu đã ủng hộ anh.

"Việc-Việc đó là sao vậy ạ? Ý cháu là, anh ấy không hề thấy đói ấy ạ."

"Bác đang kiểm tra xem liệu hai đứa có liên kết máu hay không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro