Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhiệt độ phòng 26 độ C







*Bối cảnh 2020


HLE kết thúc một mùa hè không mấy thành công, Park Dohyeon liền thu xếp trở về nhà một thời gian ngắn sau đó thu dọn hành lý qua nhà Lee Seungyong ăn nhờ, uống nhờ, ngủ nhờ và dùng ké điều hòa.


Đối với loại hành vi càn rỡ này, người trong cuộc nhắn tin giải thích với Lehends trên Kakaotalk đại ý là: Ở chung một chỗ thì tiện hơn mà.

Son Siwoo: Tiện cái gì cơ? Heo nhà lại đi phá bắp cải nhà cơ à? Hay là bắp cải nhà mình tự dâng đến cho heo?? Thôi, con cái lớn rồi tao không quản được nữa.

.

Mỗi ngày, sau khi Lee Seungyong kết thúc buổi stream, hai người sẽ duo smurf rank bằng tài khoản phụ, hoặc đổi vị trí cho nhau để thử các chiến thuật khác nhau.

"A- Syndra của hyung đáng tiếc ghê."

"Trận này là jung gap, cả trận không thấy Volibear team mình đâu."

- Park Dohyeon chơi Volibear đi rừng, Lee Seungyong cầm Syndra đường giữa.


"Kai'sa đừng đứng cao thế."

"Support không hồi máu thì không chơi được đâu."

- Lee Seungyong chơi Kai'sa xạ thủ, Park Dohyeon chơi Thresh hỗ trợ.


"Wow! Solokill!! Ngầu quá!"

"ㅋㅋ đừng làm anh buồn cười."

- Lee Seungyong cầm Jayce đường trên, Park Dohyeon cầm Zac đi rừng.


Trên màn hình, Park Dohyeon đang điều khiển Poppy chạy ra đường giữa chuẩn bị cho giao tranh tổng, Lee Seungyong bỗng sơ hở bị support bên đối thủ mở giao tranh, không kịp bấm đồng hồ liền lên bảng đếm số 60 giây.

"Feed à feed à, sao lại có người thích feed thế nhỉ."

Park "Vua cà khịa" Dohyeon dĩ nhiên không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc, giọng kéo dài như đang nũng nịu nhưng lại vừa đáng ghét.

Người kia cũng biết lỗi mình, ngả lưng xuống ghế, hai tay đan sau đầu. Poppy dùng chiêu cuối đấm đường trên của team địch out giao tranh, Kai'Sa dùng R lao vào giết được 3 người ở tuyến sau.

"Đỉnh quá! Kai'Sa."

Nghe thấy Park Dohyeon khen Kai'Sa của người khác, Lee Seungyong lặng lẽ ngồi dậy, tiến lại gần xem họ phá nhà chính. Anh đứng cách ra một chút, hơi thở nóng ấm phả vào tai trái của Park Dohyeon.

Trong game, Poppy đáng lẽ đang đánh nhà chính, bỗng dưng như mất trí đi về phía hồ nước nhà đối phương, ngay trước khi nhà chính nổ một giây liền được trải nghiệm đồ họa tuyệt vời của màn hình đen trắng.

Lee Seungyong cười khúc khích, tiếng thở mập mờ làm cho người bên cạnh vừa xấu hổ vừa thẹn, sờ sờ mũi che đi sự ngại ngùng:

"Tự dưng thấy nóng quá, điều hòa để bao nhiêu độ thế?" Nói xong liền đứng dậy đi lấy điều khiển điều hòa ở trên tủ đầu giường.

Lee Seungyong giữ lấy cánh tay cậu, nhấn cậu ngồi lại ghế gaming: "Đã để 26 độ rồi, Dohyeon vẫn còn thấy nóng sao."


Khoảnh khắc Lee Seungyong hôn tới, điều hòa ngừng thổi gió, âm thanh "vù vù" biến mất, cả căn phòng tràn ngập âm thanh đỏ mặt, môi dưới đầy đặn hồng hào của Park Dohyeon bị cắn nhẹ rồi liếm, đầu lưỡi bị mút đến tê dại, lúc lấy hơi vô thức rên rỉ khe khẽ, như mèo đã được tỉa móng cào vào người.

Sau nụ hôn dai dẳng, hai người tách nhau ra thở gấp không nói lời nào. Lee Seungyong đứng lên, tính khí đã cương cứng chọc vào giữa hai chân Park Dohyeon.

"Anh ơi muốn không?" Theo lẽ thường thì bước tiếp theo là chuyện đương nhiên, nhưng Lee Seungyong đột nhiên đứng dậy làm cậu thấy hơi hoang mang.

Câu hỏi của mình không nhận được hồi đáp,ngược lại còn bị người kia nhét ngón tay vào miệng, Park Dohyeon ngoan ngoãn mở miệng để không tổn thương ngón tay thon dài của anh, ánh mắt rũ xuống nhìn theo nốt ruồi trên mu bàn tay của Lee Seungyong, tóc mái mướt mồ hôi che trước mắt được anh dịu dàng vén qua tai.

Lee Seungyong kéo cậu đứng dậy đi đến chỗ bàn, chai nước, chuột, bàn phím trên bàn đều bị anh gạt hết sang một bên. Xương cụt của Park Dohyeon cọ vào cạnh của bàn gỗ. Quần đùi ngắn và quần lót bị đối phương cởi xuống, cậu cũng thuận theo ngồi lên mặt bàn dang rộng hai chân.


Mặt bàn đối diện với khe gió của điều hòa nên bị thổi lạnh toát, tiếp xúc với da thịt ấm nóng khiến Park Dohyeon không khỏi run rẩy, nhân cơ hội bám vào vai người trước mặt. Lee Seungyong chen vào giữa hai chân cậu, đem dương vật cọ vào đùi trong non mềm kích thích cậu phải phụ thuộc vào anh hơn.


Vì hôm trước mới làm nên hậu huyệt dễ dàng được bôi trơn, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn vào hai lần liền dễ dàng ăn được ba ngón tay. Gel bôi trơn bị ma sát phát ra âm thanh nhóp nhép ám muội, dính đầy giữa đùi và ngón tay. Park Dohyeon ngồi một nửa trên bàn, hai tay ôm cổ người đối diện, chôn khuôn mặt đỏ bừng vào hõm cổ anh. Lee Seungyong không thể nhìn thấy vẻ mặt cậu, chỉ có thể vỗ nhẹ vào eo báo hiệu mình sắp nhấp vào.

Khoảnh khắc dương vật xâm nhập vào cơ thể, Park Dohyeon nhớ lại đêm họ vô địch KeSPA Cup, không có mưa xanh hay mưa vàng, chỉ có mấy người họ đứng quây thành vòng tròn để nâng cúp, Lee Seungyong cũng vòng tay ôm eo mình như lúc này. Khi đó lòng bàn tay cậu mướt mồ hôi, định lén lau vào áo đồng phục nhưng lại bị người ta nắm lấy cổ tay đặt lên chiếc cúp bạc.

Cảm nhận được người dưới thân có chút lơ đãng, Lee Seungyong tinh quái nhấp mạnh một cái, thở hắt ra mấy hơi kìm nén, lại ghé vào tai em nói: "Bên trong của Dohyeonie thật ướt, thật mềm." Vách thịt đang bao bọc quanh dương vật không nhịn được mà co rút hai cái, trong lòng anh liền không khỏi cảm thấy vui vẻ khi thấy lời chọc ghẹo thành công.

Anh cố ý lùi lại đem gậy thịt rút ra một chút rồi để yên, Park Dohyeon ngơ ngác ngẩng đầu lên thì va phải ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, liền thấy mình như học sinh bị bắt quả tang trong lớp rồi giáo viên gọi lên bảng hỏi bài. Cậu cắn môi dưới, đưa người về phía trước, hai chân khóa chặt eo Lee Seungyong, hậu huyệt mút chặt gậy thịt nóng bỏng muốn lấy lòng anh.

"Em thích feed à? Sao lại feed như thế này? super carry?"

Lý trí đang bị khoái cảm tấn công, mãi 2 giây sau cậu mới phản ứng lại, Park Dohyeon xấu hổ quay đầu né tránh ánh mắt anh, để lộ ra quai hàm và cần cổ xinh đẹp, mỏng manh vẫn đang run lên không ngừng. Ban đầu cậu chỉ ngồi dựa vào một phần nhỏ, bỗng dưng cánh tay mất sức, cả người muốn trượt khỏi mặt bàn.

Mặc dù Lee Seungyong kịp thời đỡ lấy hai chân cậu nhưng do tác dụng của trọng lực, dương vật gần như đâm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất. Kích tình ập đến gấp gáp mãnh liệt, như biển ở Phuket, sóng xô như muốn nhấn chìm người, tiểu huyệt tham lam nuốt lấy dương vật, thèm khát muốn vào sâu hơn nữa, phóng túng nhiều hơn nữa.

Lee Seungyong không đợi cậu qua giai đoạn hậu cao trào vẫn liên tục ra vào trong huyệt động. Tinh trùng cùng với dâm dịch và gel bôi trơn hòa lẫn chảy loạn xuống mặt bàn. Park Dohyeon bị nhấp không kìm được nước mắt sinh lý rơi đầy trên mặt, vừa thở gấp vừa nức nở nghẹn ngào, "Chậm, chậm một chút....mmm, xin anh-"

Nhưng người ở trước mặt anh là thần rừng điều khiển toàn bộ cuộc chơi, bản tính kiểm soát và sự kiêu hãnh của một tuyển thủ tài năng không cho phép anh đánh rơi quyền kiểm soát nhịp độ trong trò chơi, lẫn cả ngoài đời.

Trong mắt fan, khi thi đấu Lee Seungyong là một người anh em tốt trong đội, sẵn sàng hỗ trợ đồng đội trong game và đi gank đối thủ; ngoài trận đấu, anh dễ thương và hòa đồng với các em, nhưng chỉ có những người đồng đội thân thiết mới biết anh ấy bề ngoài dịu dàng hiền lành nhưng thực ra lại rất quyết đoán, là trái tim chiến thuật của cả đội.

"Đừng kẹp chặt anh thế." Kẻ xấu trước mặt lên tiếng tố cáo, dù rõ ràng cậu là người bị anh trêu chọc trước, không ngừng bị anh tấn công vào điểm nhạy cảm.

Park Dohyeon cảm thấy hơi tổn thương, thế là không thèm để ý phản kích lại.

"Năm sau sẽ không còn như thế nữa đâu."

Dù cậu không nói rõ ràng, nhưng Lee Seungyong vẫn hiểu được ý tứ trong câu chữ- năm sau họ sẽ phải chia cách, cả về thể xác lẫn tinh thần.

Trong khoảng thời gian offseason này, cả hai đều cố gắng tránh nhắc đến "tương lai". Kì thực, trong thể thao điện tử việc nhắc tới quá khứ hay tương lai đều không phải là chủ đề phù hợp, không phải không có gì để nói, mà những gì nói ra thường mang theo nỗi buồn.

Sau khi trầm lặng 2 giây, Lee Seungyong đột nhiên nắm chặt eo người dưới thân rồi bắt đầu thúc mạnh vài cái, mỗi lần đều chạm đến nơi sâu nhất, anh mất khống chế dùng lực lên eo trắng nõn tạo ra những vết xanh tím.


Anh có vô số ý nghĩ bẩn thỉu muốn trói buộc người kia, mình cũng được coi là một người đi rừng không tệ, Park Dohyeon vốn đã là một AD rất xuất sắc, đội muốn ký hợp đồng với hai người họ chắc chắn sẽ có, chỉ cần anh đề nghị, Park Dohyeon có lẽ cũng sẽ không từ chối.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Sữa chua có lẫn tạp chất rất dễ bị hỏng, tình cảm cũng vậy.

Vậy nên anh chỉ có thể giải tỏa cảm xúc bằng những lần lên giường thường xuyên, rồi bất ngờ xen lẫn bi thương khi nhận ra đối phương cũng thế. Họ dành thời gian ôm ấp, hôn nhau và làm tình, chìm đắm trong biển sâu.

Park Dohyeon run lên mỗi lần anh tiến vào, cánh tay đỡ lấy thân thể, hôn anh bằng những cái hôn mạnh bạo triền miên để giấu đi những tiếng rên rỉ gần như là tiếng khóc, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, phảng phất một chút ngọt ngào.

"Anh ơi, em sai rồi, anh bắn vào trong cho em đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro