Đợi.
"Thời gian và tình yêu."
Anh và cô yêu nhau được ba năm, rồi anh phải đi du học Anh, anh bảo cô đợi anh. Đợi anh, sau hai năm anh sẽ về.
Nhưng cô đã đợi ba năm rồi, sao anh vẫn chưa về? Cô co người lại, khóc giữa đêm khuya. Bạn cùng phòng của cô nhìn cô, bạn cô hỏi:
- Mày làm sao?
- Tao không sao.
Cô trả lời.
- Tao nghe nói thằng bạn trai mày có vợ rồi. Thằng cha đấy bỏ mày rồi.
Cô lại khóc. Bạn cô là bác sĩ, cô ta làm bác sĩ khoa mắt.
Nhiều ngày sau, cô thấy anh và một người con gái trông thân mật. Cô khóc. Nhưng cô vẫn đợi. Đợi anh quay về.
Vào một ngày không mưa, cô nhận được điện thoại của cô bạn kia. Cô ta nói, anh bị hỏng giác mạc. Cô sửng sốt.
. . .
Anh được thay giác mạc, mắt anh lại sáng, anh lại thấy người anh yêu.
Bạn cô là bác sĩ chính của anh, cô ta nói:
- Bạn tôi vẫn đợi anh.
Anh sửng sốt, phải, anh đã quên mất cô gái Việt hiền lành năm xưa. Hóa ra cô ấy vẫn đợi anh.
- Anh quên bạn tôi. Anh hãy sống với ánh sáng của bạn tôi và sự ray rứt đi.
Quả thực anh đã sống trong sự ray rứt.
Nhiều năm sau, anh đã có gia đình với cô gái ngoại quốc kia và đã con. Trong một lần đi thăm trẻ em tại viện mồ côi. Anh thấy cô - một cô gái mù đang chơi giữa đám trẻ con lóc nhóc. Nụ cười cô thật đẹp.
Cô như thiên thần.
Anh đã nghĩ thế.
Cuối ngày, anh lại gặp gia đình của bạn cô, cô ta cũng đã có chồng và con. Cô ta nhìn anh, đôi mắt thản nhiên khiến lương tâm anh dậy sóng.
- Bạn tôi vẫn đợi anh.
Cô như một thiên thần, bị nhốt trong sự u sầu, cố cứu vớt hy vọng mong manh.
Ngày đó là một ngày không mưa.
~~ Mika ~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro