1. Ý niệm về xuân
Dần dà không còn chút ý niệm nào về xuân.
Tôi chẳng biết chút gì và nhớ chút gì xuân năm ấy, chỉ mang máng rằng mình đã ngợp thở bởi cảm giác bồi hồi dâng trong họng. Nếu còn ở lại trong xuân đó, tôi sẽ chụp ảnh cho căng đầy bộ nhớ, sẽ ghi chép kì hết những cuốn sổ tay, sẽ hít một hơi dài đến khi buồng phổi muốn vỡ ra, để giờ ngồi giữa không ngày tháng năm nào cũng có thể toại lòng.
Những mùa chết khô trong lòng bàn tay, nếu giờ tôi nắm lại rồi xòe ra, chúng sẽ nát vụn và xoáy vào mắt. Chúng muốn làm lòa mắt tôi, cho tôi khỏi thấy chúng xấu xí và đau khổ nhường nào. Có lẽ chúng nghĩ vậy là tôi sẽ bớt quằn quại hơn, đỡ day dứt hơn. Chẳng còn lại gì sau gươm đao, tôi mất hết sức lực phản kháng vào lúc trận chiến đang tới hồi cao trào nhất. Như một tảng đá dưới chân núi đá, tôi im lìm một nghìn năm, đồng thời vỡ vụn ngay trong một nghìn năm ấy, những mảnh vỡ sắc lẹm giữ lại bên trong ép vào nhau, buốt.
Chẳng còn lại gì để chiêm nghiệm, ngòi bút ngâm dưới khe sâu đã hoen rỉ, hoặc bị nước mài ra những con chữ sáo mòn, không viết thì đau mà viết thì mặc cảm. Như cắt như cứa. Xuân ơi, người có thể nào vén tóc mình trải lên suốt ba trăm sáu mươi ngày được không? Cho tôi hưởng lây một ngây ngất, đôi hương bưởi nhẹ như khói mây, dăm lần mắt văn vắt trong đoái nhìn. Nếu được phép khóc một cơn thật thỏa thuê, tôi ước nước mắt tôi sẽ chỉ rơi trước phút tống cựu nghinh tân. Khóc trong xuân, viết trong xuân, đau trong xuân và nếu chết, xin hãy là chết trong xuân. Tôi đã định dừng lại tại đây, nhưng chắc là tôi chưa thể. Tôi dốc sức mình chạy, không chạy được thì đi, chẳng đi nổi thì lê lết, chỉ mong qua được những ngày hè cháy da thịt, những ngày thu khô toạc lòng người, những buổi đông buốt thấu, chỉ để ngã vào lòng xuân hồng, của tôi.
Là sao nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro