Khúc cầu hồn cho kẻ dưới biển sâu
Gió mùa lại về, từng cơn lạnh buốt, mơn man trên ngọn tóc . . . Cái khoảnh khắc ấy , vẫn như lần đầu chẳng hề đổi thay. trước khi nhận thức của t bắt kịp với thực tại ánh sáng ấy đã biến mất. Trống rỗng và tuyệt vọng, những dòng suy nghĩ miên man như lao vào khoảng k vô tận sâu thẳm của đại dương mênh mông. Ở nơi đó thật lạnh lẽo phải k? Với Những vết thương tưởng chừng như không bao giờ có thể hàn gắn. Nhưng cậu vẫn ở đó,trong cái màn đêm huyền hoặc ấy, im lặng trong đau đớn. . .
Sóng biển rì rào vỗ mang theo bài ca của những con mòng biển phương nam, cùng với gió đem tới bầu không khí lạnh lẽo của phương Bắc. Và tiếng gọi của tôi sẽ chẳng bao giờ đến được với cậu rồi, cáp quang tội nghiệp giữa lòng đại dương u tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro