Gia đình (2)
Những ngày đầu tiên thì vẫn ổn, tôi có cảm giác mình cần có trách nhiệm và mình sẽ là người đỡ đần gia đình nên tôi hào hứng lắm. Có điều qua đến ngày thứ năm, khi mỗi sáng của tôi không còn những tô súp hầm hay những phần ăn kiểu âu thì tôi cảm được bụng mình liền gào thét quặn lại.
Bữa cơm đạm bạc hai món tối qua không còn tung tích gì cho dạ dày tôi ngấu nghiến hôm nay nữa. Tôi bắt đầu thấy đói, đặc biệt là vào giờ ra chơi, khi mà đủ loại thực phẩm được bày biện trong lớp và sự tra tấn tinh thần bằng mùi hương bắt đầu, tôi thấy tôi thèm khát đồ ăn muốn điên lên.
Tôi nằm úp mặt xuống bàn giả vờ mình đang ngủ nhưng tâm trí thì đã bay đến hộp cơm của bàn bên. Tôi mơ màng nhớ lại mùi vị nó thế nào, rồi lại tưởng tượng phải làm sao để mình xin ăn mà không quá xấu hổ. Tôi thất vọng về bản thân, nhưng trước cơn đói khát thì mọi thứ đều biến mất.
Đến mức mà tôi tưởng chỉ vài giây nữa tôi sẽ hành động thì một tiếng gõ đầu bàn đã kéo tôi tỉnh lại. Tôi ngồi dậy trong sự khó chịu và bực dọc, tính mắng chửi ai đó thì đột nhiên trên bàn lại xuất hiện một hộp ham bơ gơ, mọi toan tính trong đầu tôi liền bị chặn đứng.
- Cho mày đấy. - Trường dửng dưng nhìn tôi. - Tao mua dư một hộp. Nhìn mày sắp độ kiếp vì chết đói rồi.
Trong giây lát, tôi tưởng thấy ngàn hoa xuân đang nở rộ...
- Gì thế? Có ăn không? Chê là tao đưa đứa khác đấy.
- Ăn! Ăn! Gì cũng ăn! - Tôi nhảy cẫng lên vui sướng, ôm thằng Trường muốn hòa tan vào lòng. - Bạn yêu tốt quá, bạn yêu tốt nhất! Cả đời này chắc tôi sẽ không quên được ân huệ này mất!
- Này! Được rồi, mày cứ bình thường là được rồi!
- Túng quẫn đến cái ham bơ gơ cũng xin. Đứa nào thương cho nó thêm hộp sữa đi.
Sự vui sướng của tôi liền bị cắt ngang. Tôi cụt hứng nhìn sang đám Uyên đang ăn phần ăn của bọn nó. Tôi không hiền, cười khẩy.
- May mà còn biết dứt sữa chứ không người ta lại tưởng tuổi này còn phát ngôn mấy lời vô bổ.
Trong những cái nhìn lườm nguýt của bọn nó, tôi hất tóc ngồi xuống bắt đầu xử lí chiếc bánh của mình. Hình như tôi còn nghe đám kia nói gì đó nhưng tôi không quan tâm lắm. Tôi chỉ cảm thấy mình sống thế này vẫn ổn, cũng không có khó khăn gì, cứ coi như ra đời học một chút.
Buổi chiều học xong tôi lại đi bộ về. Tuy nói chuyển nhà nhưng thật ra cái dãy phòng trọ nhà tôi thuê ở cũng chỉ cách vài ngã tư. Nên với tình hình hiện tại tôi vẫn bảo mẹ cứ để tôi đi bộ, dù sao thì có nhiều chuyện đi đường gió mát trời trong cũng dễ suy nghĩ hơn.
Đặc biệt là đột nhiên qua cái ngã tư đầu, tôi bỗng thấy mẹ mặc chiếc đầm trắng dài, khoét lưng, xẻ tà, nắm tay một người đàn ông lạ lên một chiếc xe sang đi mất.
Cả thế giới dường như ngưng lại ngay lúc đó.
Tôi đi về, tắm rửa, ăn cơm và thầm nhủ đó chỉ là một vài tình huống đặc biệt, không có người đàn ông nào hay chiếc váy kì lạ nào ở đây cả. Tôi cố nghĩ có lẽ mẹ chỉ đang đi tiệc hay đi thuyết trình ở đâu đó nhưng sự hoang mang vẫn làm tôi bứt rứt đến tối khuya.
Tôi có nhắn tin hỏi thì mẹ chỉ bảo mẹ bận công chuyện nên về muộn. Điều đó càng làm tôi lo lắng và bất an. Như một cái gì đó gặm nhấm tâm trí tôi khiến tôi không thể cho qua được, tôi cố gắng chờ đợi, đến 11 giờ tắt đèn trải nệm và nằm đó, vẫn chờ đợi không thể vào giấc ngủ.
Cũng chẳng biết qua bao lâu, tôi nghe tiếng cửa lách cách và tôi biết mẹ đã về.
Tôi bồn chồn, tôi muốn bật đèn và mở bừng mắt ra để nhìn mẹ nhưng tôi biết mẹ đang cố nhón chân đi thật khẽ để tôi có một giấc ngủ ngon. Tôi không thể đột ngột lao tới và dồn dập tra hỏi mẹ đã đi đâu được, tôi cũng không thể nói cho mẹ những gì tôi đã thấy. Nhưng có rất nhiều thứ hỗn độn ở trong tâm trí tôi. Nhỡ đâu trong bóng tối, tóc mẹ rối tung và trên cổ mẹ có những dấu hôn thì sao? Hay trên người mẹ bỗng xuất hiện mấy vết bầm tím và bộ đồ rách tươm? Hoặc ở sau lưng mẹ, người đàn ông hồi chiều vẫn còn đang đứng đó...
Cuối cùng tôi giả vờ mơ màng quay người lại, tôi hồi hộp, lo lắng, sợ hãi, dồn nén trong một câu ngái ngủ:
- Mẹ về rồi à?
- Ừ, mẹ làm con gái mẹ thức à? Con ngủ tiếp đi nhé.
Mẹ cúi xuống hôn tôi, đôi môi mẹ vẫn mềm mại và bàn tay mẹ vẫn ấm áp như trước. Qua khe hở ti hí giữa hai mi mắt, tôi thấy hình như mẹ vẫn ổn, trang phục vẫn chỉnh tề, tóc vẫn búi, đôi mắt tuy mỏi mệt nhưng nhìn tôi vẫn dịu dàng âu yếm.
Chỉ có một điều, tửu lượng mẹ kém như vậy nhưng lại tại sao lại nồng nặc mùi của rượu bia mà tôi còn chưa ngửi thấy ở ba?
...
Trong đêm đó, tôi hoàn toàn mất ngủ.
Tôi lê lết cả cơ thể rệu rã đến trường rồi nằm bò trên bàn để miên man nhớ về những chuyện cũ. Tôi nhớ hồi nhỏ mẹ đẹp lắm, tuy bây giờ vẫn vậy nhưng hồi đó những người theo đuổi mẹ còn nhiều. Tôi còn nhớ ba đã phàn nàn rất nhiều về những gã đàn ông lì lợm ngoài kia và nằng nặc cấm mẹ không được lộ mặt ở ngoài đường. Khi ấy ba mẹ mới lấy nhau nên tính tình trẻ con lắm, mẹ đã cười rất nhiều và cũng rất chiều theo cái hành động ghen tuông đáng yêu đó của ba. Hình như cũng hôm đó tôi đã tuyên bố mình sẽ làm chồng mẹ...
Nhưng giờ thì không còn nữa.
Tôi không biết rốt cục mẹ đang làm gì nữa. Liệu mẹ có thật sự chắc chắn con đường mình đi không? Hoặc có thể chỉ là do tôi suy nghĩ quá. Tôi biết là một người dịu hiền và thương yêu chồng con như mẹ không thể nào làm thế nhưng vẫn có gì đó trong lòng cứ khiến tôi nao nao. Hoàn cảnh của nhà mình hiện giờ quá lạ, cả vẻ mặt mẹ những ngày gần đây cũng vậy khiến cho tôi không thể suy nghĩ khác. Hàng vạn suy nghĩ hiện lên trong đầu nhưng trong sự mỏi mệt vì thiếu ngủ, tôi không còn đủ tỉnh táo để phân biệt đúng sai nữa. Trong tôi chỉ còn nỗi bất an.
Tôi cứ thế kết thúc một ngày lúc nào không hay. Tôi không có ấn tượng chuyện gì xảy đến trong buổi sáng, nhưng lại nhớ mãi cảm giác mỗi khi đám con Uyên cười rộ, tôi bỗng thấy chột dạ. Cho dù tôi biết mọi chuyện chưa ra đâu, nhưng không hiểu sao tôi không còn cái tự tin cãi tay đôi với nó nữa. Hình ảnh hôm qua cứ luẩn quẩn trong tâm trí, ám ảnh tôi đến lúc về nhà, làm tôi e dè không biết nên mở cửa.
Lỡ vào nhà và phát hiện mẹ không có ở nhà và tôi lại chờ và đến tận tối muộn. Hoặc vào và thấy một hình ảnh mẹ khác với trước đây... Tôi lại nghĩ miên mang.
Cuối cùng tôi vẫn phải mở cửa đi vào, và thật bất ngờ, mẹ tôi đang đứng trước bàn bếp nấu đồ ăn!
Giây phút đó, tôi đứng ngây ra rồi lập tức mừng rỡ nhào đến bên mẹ ôm chầm lấy. Chẳng có cái váy hay cái kiểu tóc nào kì lạ ở đây cả! Mẹ tôi chỉ đang mặc một bộ đồ nâu bình thường, là đồ bộ thun ở nhà, là hình ảnh người mẹ nội trợ và vẫn quan tâm, yêu thương tôi.
Có lẽ bỗng thấy tôi vui như đứa trẻ được quà nên mẹ giật mình nhìn lại tôi, nhưng cuối cùng mẹ vẫn mỉm cười ấm áp, mẹ bảo tôi thay đồ và mẹ con mình cùng ăn cơm.
Bữa cơm vẫn đạm bạc và thiếu thốn như cũ nhưng tôi vẫn rất vui. Tôi đã ngồi ăn cùng mẹ và luyên thuyên về đủ chuyện gần đây của tôi. Tôi kể mẹ nghe việc tôi nhịn ăn và suy nghĩ cho sau này, việc tôi quyết tâm học giỏi để thành tài đỡ đần cho ba mẹ, việc tôi cảm thấy quý báu đồng tiền và học cách tiết kiệm... Nói tóm lại, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng tôi vẫn đang cố gắng để thay đổi, mẹ không cần phải làm những việc tương tự...
Nhưng mẹ nhìn tôi đầy hài lòng nên tôi cũng im lặng. Tôi thầm nhủ chỉ do mình suy nghĩ thái quá, đều do tâm trạng bất ổn dạo gần đây.
Có lẽ bởi hôm qua tôi đã trằn trọc cả đêm nên hôm nay mới 9 rưỡi tôi đã thấy buồn ngủ. Mẹ tôi chỉ phì cười rồi thúc tôi thay đồ, trải nệm rồi mẹ con đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, tôi vừa đặt đầu xuống một lát sau tâm hồn đã lên tận cung trăng. Tôi có ấn tượng tôi đang ngủ rất ngon, nhưng bỗng sau đó, cung trăng lại rúng động, đất nứt ra, tôi rơi xuống và bừng tỉnh trong đêm. Có điều, tôi đột ngột tỉnh giấc thì không sao, nhưng khi tôi còn đang choáng đầu nhìn sang bên, mẹ tôi đã biến mất.
Trong cơn mê mang tôi lật đật ngồi dậy ngó tìm ở xung quanh. Không biết tại sao nhưng lúc này tôi bỗng thấy sợ hãi vô cùng.
Tựa như trong cái căn phòng tối om chỉ có tường với đồ đạc ngổn ngang, còn có tôi bị vứt lại nơi đó. Tôi lồm cồm bò dậy và đứng lên khe khẽ gọi hai tiếng mẹ ơi. Tôi đảo mắt mấy vòng trong phòng nhưng không có ai cả. Tôi bỗng thấy trần nhà như đang cao vút lên và mọi thứ xung quanh như nghiêng ngả, chao đảo. Tôi biết mình vẫn còn chưa tỉnh và chỉ đang choáng đầu thôi nhưng tôi vẫn thấy khó thở. Tôi hoảng sợ và rất muốn bật khóc giống như đứa nhỏ nhưng trí óc tuổi 16 đã níu giữ cho tôi tỉnh táo lại. Tôi nhắm mắt, cố ổn định tâm trí, nheo nheo cho mắt tan nỗi cay xè và cẩn thận xỏ dép, đến bên cửa và chầm chậm mở ra.
Con đường xi măng sức mẻ, gập ghềnh và lộm cộm đá nhỏ phủ hoàn toàn bằng màu đỏ cam của đèn đường hai bên. Tôi đút tay vào túi để trốn đi cái lạnh, cẩn thận từng bước ngó trái ngó phải để kiếm mẹ.
Tôi đã đi hết đoạn đường xi măng mà vẫn không thấy mẹ đâu, tôi đứng lặng hít một hơi thật sâu và nhìn lên khoảng trời đen kịt ở giữa những dãy nhà. Cái se lạnh của đêm khuya làm tôi bình tĩnh hơn. Tôi đứng đón gió một lúc lâu, cuối cùng không chịu rét nổi nữa mà lúi húi đi vào trong, thầm nghĩ sáng mai mình sẽ hỏi dò thử.
Có điều, không cần để ý định của tôi thành hình, lúc đi ngang một con ngõ nhỏ, tôi nghe thấy tiếng động, liền tò mò đi qua.
Theo tôi nhớ, đây là một con ngõ cụt, và tiếng động kia nghe như là tiếng người...
Không hiểu sao, lúc đó tôi bỗng rất căng thẳng, như có cái gì đó dần trồi lên trong óc và dậy khắp lòng tôi. Tôi cố đè tiếng tim đập nặng nề và cái ý niệm quái dị đó lại, nhưng càng đến gần, tôi càng thấy mình càng căng thẳng. Lòng bàn tay tôi đã đổ hết mồ hôi, trong khoảnh khắc, đầu tôi thoáng qua "nếu mình nhìn thấy nó, mình sẽ phải hối hận mãi mãi!"
Qua góc khuất, có một người đàn ông và một người phụ nữ, họ đứng quay lưng lại với tôi, che nhau, và trần truồng.
Cái bộ đồ họ mặc ném rải rác dưới đất, trong đó có một cái có hoa văn màu nâu giống hệt của mẹ tôi.
Tôi choáng váng, loạng choạng, lật đật chạy về nhà, chui vào nệm, xoay người, trùm chăn, cố giấu mình khỏi những cơn ác mộng.
Một lúc sau, trong bóng tối sau lưng tôi nghe được tiếng cửa lạch cạch, tiếng dép ngoài thềm, tiếng bước chân đến gần, cảm giác chăn bị xốc lên, cảm giác nệm phía sau lún xuống, khoảnh khắc im lặng, những tiếng nấc nghẹn lòng...
Dưới bức tường, tôi thấy mình chết ngạt trong bóng đêm.
#connua...
E: tui viết khúc này lúc cũng 1, 2 giờ đêm gì ấy, vừa viết vừa lạnh hết người, cứ thấy ớn ớn :(
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro