Chương 2: Chuyện cũ
Đúng như lời Tĩnh Nhã nói, một tuần sau Trác Thế Hàn đã có thể xuống giường tập tễnh đi lại, không đến hai tháng hắn đã có thể hành tẩu bình thường thậm chí có thể chạy nhảy, luyện kiếm.
Thương thế của Trác Thế Hàn đã gần như khôi phục hoàn toàn nhưng không biết vì lý do gì hắn không lập tức rời đi mà vẫn ở lại giúp Tĩnh Nhã săn thú, đốn củi.
"Ngươi không quay về cùng người thân sao?" Tĩnh Nhã có chút nghi hoặc nhìn Trác Thế Hàn nói.
Mấy hôm trước hắn cũng đã thanh toán đủ tiền chữa bệnh, hơn nữa Tĩnh Nhã cũng nhìn thấy "người nhà" của hắn đến gặp hắn, nàng cho rằng hắn sẽ lập tức rời đi nhưng không nghĩ đến hắn lại kéo dài thêm ba tháng.
"Tĩnh đại phu đã phiền chán ta sao, dù sao trở về cũng không ai cần ta, ngay cả Tĩnh đại phu cũng không cần ta sao?" Trác Thế Hàn thần sắc buồn bã nhìn Tĩnh Nhã nói.
"Ngươi... ngươi muốn ở lại liền ở lại đi." Tĩnh Nhã thấy hắn đáng thương như vậy cũng không đành lòng mà đuổi hắn đi, dù sao nàng cũng không thiếu một chén cơm của hắn, hơn nữa hắn cũng thường xuyên giúp nàng làm rất nhiều việc, tính toán một chút thành ra nàng nợ hắn tiền làm công.
"Cảm ơn Tĩnh đại phu." Hai mắt Trác Thế Hàn lập tức tràn đầy ý cười, quả nhiên, chỉ cần giả vờ đáng thương một chút Tĩnh Nhã sẽ lập tức mềm lòng, đây là kết luận mà hắn quan sát một hồi lâu mới rút ra được.
Trở về làm gì, về để nhìn người trong lòng ân ân ái ái với bạn tốt của hắn sao? Hay là nhìn một đám người a dua nịnh hót? Trác Thế Hàn đột nhiên sinh ra cảm giác phiền chán khi nhắc đến chốn cũ, đó là nơi từng lưu giữ thật nhiều kỷ niệm đẹp của hắn.
Nhìn Tĩnh Nhã đang bận rộn xúc cơm cho hắn, Trác Thế Hàn đột nhiên sinh ra suy nghĩ, nếu... nếu Tĩnh Nhã vẫn luôn mất trí thì tốt rồi, nếu nàng vẫn luôn có thể ôn hòa thiện lương như vậy thì thật tốt, nếu... hắn vẫn luôn có thể ở lại đây thì tốt rồi.
Trác Thế Hàn cũng bị suy nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ, hắn cư nhiên sinh ra ý nghĩ muốn ở lại bên cạnh độc phụ này.
"Trác Thế Hàn? Trác Thế Hàn..." Tĩnh Nhã thấy hắn ngây người nhìn nàng hồi lâu liền vẩy vẩy tay trước mặt hắn.
"Sao, sao vậy?" Trác Thế Hàn chợt hoảng thần nhìn Tĩnh Nhã nói.
"Ăn cơm đi, ngươi đã ngây người được một lúc rồi." Tĩnh Nhã có chút nghi hoặc nhìn hắn nói.
"Ách... ta chỉ là suy nghĩ chút chuyện quá khứ thôi." Trác Thế Hàn ho khan một tiếng che giấu nói.
"Đừng nghĩ nhiều, mọi chuyện đều đã qua, muốn đi liền đi, muốn ở lại liền ở lại chuyện quá khứ nên quên được thì quên đi, tương lai vui vẻ tự tại là được rồi." Tĩnh Nhã cho rằng hắn vẫn còn canh cánh chuyện gia đình không cần hắn nên khó được mà an ủi hắn một chút.
"Chuyện quá khứ thật sự không quan trọng sao? Nếu.... nếu trong quá khứ có ái nhân thì sao, cũng muốn quên đi sao?" Trác Thế Hàn dường như ám chỉ điều gì đó nhìn Tĩnh Nhã nói.
"Ái nhân? Ta không có, nên cũng không biết đó là cảm giác thế nào, nhưng ta cảm thấy nên chú trọng hiện tại, hướng về tương lai." Tĩnh Nhã cho rằng Trác Thế Hàn bị ái nhân phụ bạc nên muốn an ủi hắn một chút, miễn cho hắn lại sinh ra tâm bệnh.
"Tĩnh đại phu mất hết kí ức của quá khứ sao cô biết mình không có ái nhân? Biết đâu trước kia cô yêu hắn đến chết đi sống lại, không có hắn thì không sống nổi." Trác Thế Hàn nghe nàng nói mạnh miệng như vậy trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một cỗ hờn dỗi.
Rõ ràng trước kia nàng còn trưng ra bộ dáng si mê hắn đến muốn chết, muốn sống, bây giờ lại nói quên là quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro