Trong
"Đông dứt xuân lại qua
Lòng em tưởng cỗi già
Nhưng sao chồi lại chớm
Giữa tháng ngày đã qua?
Đã cố gắng xóa nhòa
Nhưng sao tâm chẳng tận
Đến cuối năm uất hận
Lại một lần ngu ngơ.
Người ơi người đừng nhớ
Tình của một em thôi
Người ơi người đừng vội
Chờ cho em theo với.
Đừng để em chới với
Lạc lõng giữa đàn heo
Đừng nghe lời chúng vời
Xa cách em một dặm.
Tính em trong trắng lắm
Trong như nước mùa thu
Lỡ bị khuấy đục mù
Nên cá đành ghẻ lạnh.
Nếu chẳng còn trong sạch
Liệu người có ngó qua?
Hay thù em đục quá
Người nhìn liền ghé xa?
Nhưng người ơi người à
Lòng em vẫn trong mà
Nắng chiếu lên mặt nước
Trong vậy nhìn không ra?
Nắng thì vẫn cứ sa
Sao người vẫn cứ lạnh
Như vậy lòng em chạnh
Cứ trong lại đục hoài."
Thôi nói nữa em buồn, người cút mẹ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro