Tử đằng.
Tử đằng nở
Cho đến tận khi tàn
Điên cuồng ngày ấy
Xin trả theo hương tan
Mang thù hận bảy năm
Ngắm chừng đã đến lúc buông bỏ
Những gì còn bỏ ngỏ
Tâm chẳng muốn so đo
Lòng này không son sắt
Mắt cũng chẳng nhu hoà
Mu muội một khắc
Mà đem lòng hận chắt thành sông
Tử đằng hoa đã nở
Cớ gì cứ trĩu nặng một nỗi lòng?
Chi bằng buông bỏ cố chấp
Dấu kĩ chút tình
Nay mai
Thầm lặng thương một người.
_26/05/2018_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro