THƠ LOẠN BỞI LÒNG PHONG BA
Rì rào, rì rào, mưa rơi rì rào
Đến khi nào? Sao chưa dứt?
Bực tức, dòng xe đầy bụi khói
Đau nhói bởi chuyện ngày xưa mệt nhoài
Luyến lưu chi hoài cho lòng thêm quặn thắt
Nước mắt hòa vào câu ca
Đất Sài Thành phố nượp người qua
Vỡ òa, bật khóc, vô tình đi ngang nhau
Chân bước mau
Nhưng vẫn chậm, chẳng biết do đâu
Có lẽ trời mưa ngâu vì ngăn đời trôi nhanh quá
Dối trá
Là tôi
Chắc thế, chẳng biết đúng sai gì cả
Ha hả, nhìn lắm kẻ cười đùa
Gió mùa mang tình yêu đến
Văn sến, thật nhẹ nhàng
Gửi nàng dòng tin loạn
Đã soạn nhưng quên trao
Cồn cào, uống ly rượu đắng
Phố vắng, đèn hoa
La cà dăm ba nẻo
Lẽo đẽo theo chân ai?
Nay
Mai
Không còn bên nhau nữa
Khóa cửa, then cài, chìm sâu vào giấc ngủ
Đã đủ
Tình ta đến đây thôi
Dẫu chuyện cũ qua rồi
Vết đồi mồi còn vương trên khóe mắt
Đêm sắc ngày tình mình chia đôi
Vị ngọt bờ môi còn đó
Không khó, không dễ
Làm sao để nói nên lời
Âm thầm xa rời
Chào tạm biệt em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro