MỘT CÁNH DIỀU
Mênh mông quá, đồng xanh hương cỏ mới
Giọt buồn rơi, đọng lại chút thân thương
Thả cánh diều lửng lờ theo mây gió
Đứt dây bay xa tít cuối chân trời
Mang câu yêu về nơi phồn hoa ấy
Thuở ấu thơ ai nhớ những ngày mơ
Dắt nhau đi trên bờ đê đất cứng
Dấu chân in minh chứng chuyện đôi mình
Ngẩng đầu cao, tôi mong điều vô vọng
Lòng thẩn thờ ngồi đợi cánh diều xưa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro