CÁNH MÒNG BIỂN
Sóng vỗ vào bãi cát và nghe tiếng khóc
Rì rào
Gió đánh lên hải đăng và nghe lời than
Vùn vụt
Tôi đi giữa muôn ngàn hạt muối biển mặn
Mênh mông
Tôi bỗng thấy trong lòng này như đại dương
Bao la
Xanh thẳm và thật sâu
Chứa đầy bao nhiêu nước
Nơi cá cua cùng ở
Chúng gọi đó là nhà
Nhưng
Tôi không muốn làm biển
Tôi sống chỉ vì mình
Tôi muốn như loài chim
Tôi tung bay đây đó
Nhìn đàn mòng biển kêu
Tôi ước làm chúng nó
Đôi cánh của tự do
Không trói buộc, tù đày
Chẳng phải khoác lên mình
Nụ cười không có thật
Sống cuộc đời chật vật
Chết giấc mơ lạc loài
Vẫn cứ mãi loay hoay
Dù đôi chân đã mỏi
Tôi muốn thỏa sức bay
Bay như chim mòng biển
Đương đầu với nguy hiểm
Mong muốn thể hiện mình
Còn hơn đang dần chết
Lòng giam trong lồng giam
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro