CÁNH BƯỚM ĐÊM SƯƠNG
Lập lòe trong đêm sương quạnh vắng
Cánh bướm kia sao vỗ mãi không ngừng
Giữa lưng chừng nghe từng cơn gió thoảng
Tuyết lạnh reo hiu hắt tủi hờn
Hơi giá rét khẽ trào qua khóe mắt
Phấn tàn rơi trên phiến đá thở than
Tấm rêu phong còn xanh màu xưa cũ
Mảnh vườn con tỏ chưa đủ nỗi niềm
Ánh trăng tan, bướm rời đi đâu mất
Khi nắng hừng đông vén nhẹ cổng mây
Tôi thăm vườn, cỏ cây còn nơi đó
Lòng tương tư cánh bướm ở nơi nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro